Hắn quen biết Bạch Lê từ thuở nhỏ, hắn hiểu rõ Bạch Lê không thể không ít, thứ người như hắn nhìn qua chỉ có tà khí liều lĩnh, nhưng thật ra trong lòng lạnh lùng hơn ai khác, trừ với người nhà mình thì khá hơn chút, người khác thì mắt cũng chả thèm liếc.
Hắn biết cười, hắn sẽ dịu dàng, tuy nhiên những thứ này không chạm đến đáy mắt, nhưng lần này này bên trong lại phát ra dịu dàng. . . . . . Có phải là hắn đã d’đ.l”q.d bỏ qua thứ gì không?
"Ta rất khỏe?" Bạch Lê lạnh lùng nhìn một cái, nhẹ nhàng nói tiếp câu "Nếu không muốn nhìn, thì đừng nhìn" ý tứ rất rõ.
Bạch Thuật giựt giựt khóe miệng, lặng lẽ thu hồi ánh mắt.
"Tìm ra chủ nhân khối ngọc bội này."
Bạch Lê thu ngọc bội về trong lòng, tính toán rời đi.
"Hả?"
Đề tài đổi quá nhanh, hắn có chút phản ứng không kịp.
"Không muốn hoàn thành nhiệm vụ?"
Cuối cùng Bạch Lê liếc hắn một cái, thấy hắn theo bản năng lắc đầu, hài lòng gật đầu một cái, quay người đi, ngọc bội kia lấy ra từ trên người vật nhỏ, d’đ.l”q.d lường trước nàng sẽ không nói cho hắn biết tên, tự nhiên hắn phải lưu lại một chút bằng chứng đúng không?
Nghĩ đến vật nhỏ, trong lòng có chút kích động, bước chân biến thành nhẹ nhàng hơn rất nhiều, rất nhanh biến mất trong tầm mắt Bạch Thuật.
Bạch Thuật bị Bạch Lê xoay vòng có chút ít choáng, đột nhiên phát hiện hắn đã trốn, mặt lập tức tức tối lại, hạnh phúc của hắn a! Đang muốn mắng chửi người, lại đột nhiên nghĩ đến hành động quái dị kia.
Cho hắn nhìn ngọc bội, hỏi hắn có muốn làm nhiệm vụ đại tỷ giao cho hắn thành hôn không, để cho hắn đi tìm chủ nhân ngọc bội . . . . .
Nếu không phải có đầu óc thông minh, thì Bạch gia sao có thể lớn mạnh như thế dưới tay Bạch Thuật này, d’đ.l”q.d ánh mắt lập tức sáng lên, tiểu tử này chẳng lẽ vừa ý với cô nương nhà nào, lại chỉ lưu lại ngọc bội!
Nhưng mà, rốt cuộc chuyện xảy ra lúc nào? Ánh mắt trong lúc vô tình quét qua cây lê bên cạnh ngã xuống, trái tim không khỏi giật mình, không cần nói hắn cũng biết, chuyện như vậy vừa mới xảy ra. . . . . .
Bên này Bạch Lê bắt đầu kế hoạch tìm người, mà Tô Tiểu vũ bên kia, không có vui vẻ như vậy.
Tô Tiểu Vũ không lạnh nhạt như lúc rời đi, trên thực tế, đợi nàng trở lại trong phủ tướng quân, nàng về đến tiểu viện thì tim của nàng vẫn đập không có quy luật như cũ.
Dù là lúc đó tu tập gặp phải d’đ.l”q.d những người kia khiêu chiến, nàng có thể thản nhiên đối mặt, nhịp tim bình thường, nhưng vì sao chống lại Bạch Lê này, nàng bị bức đến như vậy?
Lại nghĩ đến vì hạ độc hắn, chủ động hôn, tai khẽ nóng lên, trên mặt cũng nổi phấn hồng nhàn nhạt, hết sức đáng yêu.
Giơ tay đặt lên ngực của mình, chậm rãi vuốt nhịp tim, có cổ độc này, quan hệ giữa nàng và hắn thật sự là chém không đứt rồi, suy nghĩ một chút mình quả thật là quá xúc động.
Thu hồi suy nghĩ, đầu ngón d’đ.l”q.d tay trong lúc vô tình xẹt qua cổ, lại phát hiện nơi đó trống trải, sắc mặt lập tức trắng bệch, ngọc của nàng đâu? Khi đó đây là đồ duy nhất mẫu thân để lại cho nàng, làm sao lại không thấy!
Đột nhiên nghĩ đến, lúc nàng và Bạch Lê dây dưa, hắn hình như chạm qua cổ của nàng. . . . . .
Đôi mắt đẹp nhíu lại, một chút xấu hổ biến mất hầu như không còn,nụ cười chỉ còn lại ý lạnh, trong lòng lạnh lùng hừ ra hai chữ, Bạch Lê.
Đang suy nghĩ chạy về Bạch gia tìm người tính sổ, lại nghe thấy ngoài viện truyền đến một loạt d’đ.l”q.d tiếng bước chân, lập tức trong tròng mắt ý lạnh sâu hơn, chậm rãi cúi đầu, mặc cho gió thổi mái tóc nàng hỗn loạn, miễn cưỡng che kín mặt của nàng.
Đúng lúc đó, ngoài cửa vang một giọng nữ bén nhọn.
"Tiểu tiện nhân!"