Yêu Nghiệt Khuynh Thành: Minh Vương Độc Sủng Cưng Chiều Phi

chương 50: sát khí nổi lên bốn phía

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Susublue

Phía đông Mặc phủ, là một rừng đào, đang lúc hoa nở, cánh hoa màu hồng quanh nhụy hoa vàng, đón gió, run nhè nhẹ, nhìn qua, sẽ thấy một mảnh hồng phấn, xinh đẹp mộng ảo, giống như tiên cảnh.

Bên trong rừng đào, có một tòa nhà nhỏ, tòa nhà này không những đẹp đẽ quý giá, mà còn rất tinh xảo, dùng gỗ tốt nhất để làm, Bạch Thuật nhàn tản tựa vào mái nhà, giống như đang ngủ say, hô hấp đều đều, ngẫu nhiên có hoa rơi xuống chóp mũi, cũng không thấy hắn có động tĩnh gì, khuôn mặt tuấn dật, mặc dù không hoàn mỹ bằng Tư Thiên Hoán, nhưng cũng làm cho người ta mặt đỏ tâm động.

Rừng đào tĩnh lặng, an tường, một chút động tĩnh cũng sẽ bị người khác phát hiện, đang lúc này, trong rừng truyền đến tiếng bước chân, Bạch Thuật chậm rãi mở mắt, từ từ nhìn về lối ra vào, Mặc Thiên mang theo quản gia Mặc phủ Mặc Yên, chậm rãi đi đến.

Buổi sáng sau khi Bạch Lê đi, hắn liền theo Mặc Thiên vào thư phòng, chuẩn bị tiếp tục nghiên cứu hộp gỗ, nhưng Mặc Thiên nói hôm nay có chuyện quan trọng, tạm thời không để ý tới cái hòm, còn đưa hắn đi du ngoạn một chút, ngắm phong cảnh, hắn đương nhiên vui vẻ chấp nhận, sau đó... Nấp ở ngoài thư phòng.

Mặc Thiên nói có chuyện quan trọng, chính là cùng Mặc Yên thương lượng cách đối phó bọn họ, ban đầu còn sợ Mặc Vân Vũ chọc giận Bạch Vũ công tử, đưa tới mối họa cho Mặc gia, cho nên muốn giết người diệt khẩu, nhưng hiện tại lý do giết người lại nhiều hơn một.

Bạch Thuật có chút tán thưởng cười cười, Mặc Thiên cũng không quá vô dụng, mới hai ba ngày đã có thể cởi bỏ trận pháp thứ hai, linh khí bọn họ cố ý phong ấn bên trong cũng sẽ bay ra, nếu không biết bên trong có cái gì, chỉ sợ ai cảm nhận được cũng đều nghĩ linh khí bên trong có thể trợ giúp luyện võ chữa thương, Mặc Thiên ngửi được linh khí, tất nhiên sẽ động tà tâm.

Vốn dĩ, để linh khí trong hòm, là vì muốn Mặc Thiên có động lực, không bỏ dở nửa chừng, chờ bọn hắn lấy được tuyết triết thảo, thật sự dự tính cho bảo bối vào hòm để bồi thường cho Mặc Thiên, đáng tiếc người này lòng tham không đáy, còn nảy sinh sát tâm, vậy thì không thể trách bọn họ vô tình.

Bạch Thuật liếc mắt một cái nhìn Mặc Thiên và Mặc Yên ở dưới đi tới đi lui, hắn thấy rõ bọn họ bày trận pháp, không tiếng động nở nụ cười, Mặc Thiên thật sự có chút bản lĩnh, hiểu được trận pháp xa xưa, có thể trong nháy mắt tập trung được lực lượng thiên địa tự nhiên, người có ý đồ phá trận, sao có thể chống lại lực lượng tự nhiên này, đã vào trận, cũng chỉ có thể chờ chết, trừ phi, tốc độ ngươi nhanh, hủy diệt mắt trận, thực sự bất hạnh, hắn và Bạch Lê đều biết làm thế nào để tìm được mắt trận, cho nên, Mặc Thiên ngươi tự cầu phúc đi.

Nhàm chán duỗi người, Bạch Thuật lắc mình rời khỏi nóc nhà, vô thanh vô tức, nhưng việc hắn bỏ đi, thiếu chút nữa làm cho ba người bọn họ toi mạng trong trận pháp.

"Gia chủ, ngươi khẳng định bọn họ không hiểu được trận pháp sao?" Mặc Yên có chút lo lắng, trận pháp này tuy rằng lực sát thương vô cùng lớn, nhưng phương pháp phá trận lại rất đơn giản, chỉ cần phá mắt trận là có thể giải.

Mặc Thiên cười có chút âm lãnh, nhìn trận pháp chung quanh đã bố trí rất tốt, trong lòng chậm rãi lấy ra một khối ngọc, trong suốt, có khắc chữ long, "Có cái này, tại sao phải sợ bọn hắn tìm được mắt trận?"

Mặc Yên nhìn kỹ ngọc, đột nhiên khiếp sợ trừng lớn mắt, giọng nói có chút run run, “ Đây, đây là Cửu Long ngọc!"

Mặc thiên gật đầu, trong mắt xẹt qua một chút ánh sáng, có Cửu Long ngọc trấn áp mắt trận, đại la kim tiên cũng không có khả năng tìm được mắt trận, muốn phá trận? Nằm mơ!

Hắn chỉ cần nhắm mắt lại, có thể ngửi được linh khí phát ra từ hộp gỗ đó, đồ tốt như vậy, đã đến tay hắn, sao có thể để cho người ta lấy laị nữa, cho nên chủ nhân chiếc hòm này, phải chết!

Mặc Yên thấy vậy, cũng lạnh lùng nở nụ cười, vốn dĩ hắn còn có chút lo lắng, nhưng hiện tại xem ra, có thể yên tâm rồi.

Mặc Thiên đi đến trước mắt trận, đó là một cành đào bị cắt đứt, nhẹ nhàng đặt Cửu Long ngọc trên đoạn cây đó, Cửu Long ngọc lập tức tản ra ánh sáng nhu hòa, bao vây cành đào lại, sau một lúc lâu, cành đào biến mất trong hư không, gió thổi qua, những cánh hoa đào che đất trống lại.

Chủ tớ hai người nhìn nhau cười, chậm rãi đi ra khỏi rừng đào.

Giờ phút này Bạch Thuật ở Vân La thành, không thể tưởng được Mặc Thiên lại có Cửu Long ngọc, nếu hắn ở lại rừng đào thêm chút nữa, sẽ biết vị trí đặt Cửu Long ngọc, chờ Mặc Thiên rời đi, lấy ra, đáng tiếc, mọi sự không giống như vậy.

Bạch Thuật chậm rì rì đi dạo trên đường, bộ dạng tuấn mỹ rước lấy một đống ái mộ của nữ tử, nhưng hắn không thèm để ý, đi đến một quán nhỏ phía trước, tùy ý xem một chút trang sức, bình thường cũng không quá đông.

Tư Thiên Chanh là thiên kim ngọc diệp, dù cho trang sức nào cũng có, nhưng nàng lại thích những thứ nhỏ như vậy, Bạch Thuật biết điểm ấy, cho nên mặc kệ đi đến đâu, đều mua một ít cho nàng.

Bạch Thuật chọn một ngân trâm, mặt trên khảm một viên bảo thạch nho nhỏ màu cam, mộc mạc hào phóng, Chanh nhi gài lên tóc hẳn sẽ rất đẹp, cười cười, đang chuẩn bị tính tiền, lại nghe thấy người bên cạnh nói chuyện.

"Này, ngươi nghe nói gì chưa, trưởng công chúa tuyển phi cho Hoàng Thượng và các vị Vương gia, vài ngày sau, nữ nhi quan gia quý tộc, thương nhân đều đến Lăng thành!" Một hoàng y nữ tử hưng phấn nói cho người bên cạnh nghe, vẻ mặt vui vẻ.

"Sao lại đột nhiên như vậy?" Có người hỏi.

Vẻ mặt hoàng y nữ tử hèn mọn nhìn người nọ, nói, "Cũng không biết, ngươi có biết Hoàng Thượng để cho một nữ nhân vào ngự thư phòng không, còn Minh vương nữa, Hoàng Thượng cũng tuyên bố hôn sự của hắn cùng thứ nữ Tô tướng quân!"

"Cái này tất nhiên ta biết, huyên náo rất lớn, rất nhiều nữ tử quý tộc đều không phục, phụ thân các nàng còn dâng thư, nói nữ nhân đó mê hoặc Hoàng Thượng, muốn trừ khử nàng, kết quả hoàng đế tức giận, thiếu chút nữa giết hết bọn họ!"

Người nọ cảm thán không thôi, từ xưa đến nay hồng nhan họa thủy mà.

"Kỳ thật là bọn họ không phục, người hoàng gia đều là mỹ nam tử ưu tú nhất Phong quốc, nhưng lại không nạp phi, đột nhiên xuất hiện hai nữ nhân, chiếm lấy Hoàng Thượng và Minh vương, nhất định là những người đó ghen tỵ đỏ mắt, chọc giận Hoàng Thượng, cũng may Trưởng công chúa về kịp lúc, đề ra quyết định này, mới làm cho bọn họ yên tĩnh lại." Hoàng y nữ tử nói.

Bạch Thuật nghe xong, mím môi cười cười, trong mắt lộ vẻ ôn nhu, Chanh nhi làm việc đều mạnh mẽ vang dội, quyết định này không sai, chỉ là... Lần tuyển phi này, nàng xác định Khúc Ngâm cùng Tô Tiểu Vũ có thể thắng?

Nàng không sợ đến lúc đó hai nữ nhân này sẽ không thèm so tài với người khác, trực tiếp giết sạch hết bọn họ? Dù sao hai người một người là Thánh cô Y Cốc, dụng độc vô hình, một người là thiên tài võ thuật...

Đi lòng vòng trong Vân La thành, Bạch Thuật cảm thấy nhàm chán, trở về Mặc gia, vừa nằm xuống liền ngủ, cũng không biết khi nào Bạch Lê trở về, trước tiên nên bổ sung thể lực một chút.

Lánh đời gia tộc vì sao lại biến mất, vì những người này có thể nắm trong tay sức mạnh cường đại, cường đại đến mức khinh thường kết giao với người ngoại giới, bởi vậy ẩn sâu vào núi rừng, đoạn tuyệt với bên ngoài, y cốc là đại gia tộc, sức mạnh bí quyết huyết đồng rất cường đại, không cần nói cũng biết, ngoại trừ người sáng lập y cốc luyện đến Tầng thứ , mấy trăm năm qua, không có người nào có thể đạt tới độ cao như vậy, mà Tô Tiểu Vũ lúc này lại đang ở tầng thứ , lên cao như vậy, cho dù có huyết châu phụ trợ, cũng nhất định rất khó khăn. dinendian.lơqid]on

Lòng đất Tây viện.

Tô Tiểu Vũ chỉ cảm thấy toàn thân chìm sâu trong làn sương trắng, ngẩng đầu nhìn không thấy ánh nắng, dưới chân cũng không cảm giác được mặt đất, cả người đều bị bao vây trong một mảnh hư không, muốn rời đi, lại tìm không thấy lối ra, chỉ có thể mê mang.

Vị trí này rất tĩnh lặng, vũ trụ, chẳng những không làm cho người ta cảm thấy yên ắng, ngược lại làm con người miên man suy nghĩ, cuối cùng tâm phiền ý loạn, Tô Tiểu Vũ đang rơi vào trạng thái này, nếu nàng không thể tĩnh tâm, ở nơi hư không không tìm được lối ra này, thật sự rất dễ tẩu hỏa nhập ma.

Tô Tiểu Vũ rõ ràng nghe thấy tiếng tim đập, "Bang bang" phá vỡ mảnh không gian im lặng, âm thanh làm nàng hốt hoảng, thậm chí lạnh cả người, bí quyết Huyết Đồng Tầng không chỉ khảo nghiệm sức mạnh, mà còn khảo nghiệm tâm trí, tâm trí không kiên định, sẽ bị phản phệ, rõ ràng nàng biết điểm này, cho nên cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại, nhưng càng cố gắng, đầu óc lại càng loạn.

Tư Thiên Hoán nhìn nàng toát mồ hôi lạnh, khẽ nhíu mày, đối với bí quyết Huyết Đồng hắn không hiểu lắm, nhưng trạng thái hiện tại của vật nhỏ, hình như là muốn tẩu hỏa nhập ma, suy tư một chút, sắc mặt hơi trầm, lạnh lùng nhìn Tiểu Bạch một cái, xem ra lực lượng của huyết châu đến quá đột nhiên, vật nhỏ không thể tiếp nhận ngay lập tức, nhiễu loạn tâm thần.

Tiểu bạch trợn trắng mắt, cố gắng phóng linh khí, nó đã rất cố gắng, vì sao còn trừng nó!

"Phốc."

Tô Tiểu Vũ đột nhiên phun ra một ngụm máu, nhưng không hề mở mắt, sắc mặt hơi trắng bệch, mồ hôi lạnh toát ra càng nhiều.

Tư Thiên Hoán biến sắc, đột nhiên nâng tay, nhẹ nhàng hướng lên trời, một luồng sức mạnh nhu hòa đưa vào trong cơ thể nàng, sức mạnh của hắn như sông lớn, xuyên qua, bao dung vạn vật, ôn hòa thân mật, tuy rằng bí quyết Huyết Đồng tà khí thô bạo, nhưng sức mạnh của hắn vẫn có thể dẫn đường.

Tô Tiểu Vũ trong sương trắng, vốn đang thấp thỏm nhưng không biết vì sao, đột nhiên yên tĩnh lại, tựa hồ có một luồng lực lượng dẫn đường cho nàng, trấn an nàng, chậm rãi, hô hấp của nàng trở nên vững vàng, tim đập trở nên bình thường, sương trắng mê mang, đột nhiên hiện lên một chút màu hồng, rồi sau đó màu hồng càng lúc càng lớn, càng ngày càng nặng, cuối cùng xua tan sương trắng, ánh sáng hồng bao vây lấy nàng, chậm rãi tiến vào thân thể của nàng, một lúc sau tia sáng hồng biến mất, nàng cảm thấy thân thể cực kỳ thoải mái.

Tiểu Bạch nghi hoặc nhìn Tư Thiên Hoán, nếu nó không nhìn lầm, thời điểm nam nhân này giúp nàng ta, đôi mắt màu hổ phách biến thành màu vàng, màu vàng... Vì sao nó lại cảm thấy quen thuộc như vậy, nhưng thật sự nghĩ không ra.

Tư Thiên Hoán thấy Tô Tiểu Vũ đang nhíu chặt mày chậm rãi mở ra, âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong mắt nhiễm lên ý cười, vốn định thử một lần, không nghĩ tới thật sự hữu dụng.

Tô Tiểu Vũ chậm rãi mở mắt, mắt đen đột nhiên biến thành màu đỏ máu, rồi sau đó lại biến trở về màu đen, sau nhiều lần biến hóa, cuối cùng khôi phục, nhưng nhìn kỹ, bên trong đó, có một ánh sáng hồng lưu chuyển, là yêu hay là người.

"Cảm giác thế nào?" Tư Thiên Hoán lau mồ hôi và vết máu bên miệng nàng, hỏi.

Tô Tiểu Vũ vui vẻ nở nụ cười, mắt to cong thành hình bán nguyệt, "Thành công!" Bí quyết huyết đồng luyện đến Tầng thứ , lực phản phệ sẽ yếu bớt, Hoán cũng không cần nghiêm lệnh cấm nàng sử dụng sức mạnh này.

"Chúng ta đi thôi." Tư Thiên Hoán lôi kéo nàng đứng lên, đột nhiên nghe được một tiếng kêu mỏng manh, ngẩn ngơ, sau đó buồn cười nhìn về phía Tô Tiểu Vũ.

Tô Tiểu Vũ hung hăng đè bụng, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng trợn mắt nhìn Tư Thiên Hoán, nàng một ngày chưa ăn cơm, bụng kêu là bình thường. Cười cái gì mà cười!

"Ngoan, đi ra ngoài ta làm đồ ăn cho nàng." Tư Thiên Hoán ôm chầm thân hình nhỏ bé của nàng, nhỏ giọng trấn an, ánh mắt dời về phía Tiểu Bạch, hỏi, “ Cửa ra ở đâu?"

Tô Tiểu Vũ còn nhìn bụng Tiểu Bạch, thấy nó ngơ ngác nhìn Tư Thiên Hoán, sau đó quay đầu, tuy rằng nó lông xù, nhưng nàng vẫn nhìn ra, nó đang lắc đầu.

"Phế vật." Tư Thiên Hoán không mặn không nhạt đánh giá.

Tiểu Bạch thất bại nằm trên tay Tô Tiểu Vũ, vô lực nhìn Tư Thiên Hoán, nó là thần thú, không phải phế vật, linh khí của nó rất lớn!

Tô Tiểu Vũ cúi đầu nở nụ cười, thanh âm thanh thúy dễ nghe, "Hoán, nó còn có thể mang đi hầm canh, không phải phế vật."

Tư Thiên Hoán sủng nịch gõ đầu nàng, kéo nàng vào trong lòng, nói, "Được."

Giờ phút này Tiểu Bạch bi phẫn cực kỳ, gian nan đứng thẳng thân thể, vươn móng vuốt chỉ vào Tô Tiểu Vũ, trong mắt đều là sự lên án, hư hỏng, khi dễ thần thú!

Tô Tiểu Vũ làm bộ như không phát hiện, nhẹ nhàng nhéo nhéo móng vuốt nó, cười ngã vào trong lòng Tư Thiên Hoán, chuyến này không trở về tay không, lượm được bảo bối nha.

Tư Thiên Hoán hơi cụp mắt, áp chế ghen tuông trong lòng, lấy ra một hộp ngọc, giao cho Tô Tiểu Vũ, thuận tiện xách Tiểu Bạch trong tay nàng ra, "Tuyết triết thảo, đã hòa tan rồi."

Tô Tiểu Vũ mở ra ngửi, vừa lòng vuốt đầu, "Chúng ta trở về nhanh một chút." Tìm được đồ rồi, cũng không cần ở lại Mặc phủ nữa, Khúc Ngâm chờ không được.

"Được" Tư Thiên Hoán hôn gương mặt của nàng, thấy nàng khinh thường trừng mắt mình, nhếch môi, "Yên tâm, tên ngu ngốc này không nhìn thấy."

Tô Tiểu Vũ sửng sốt, nhìn về phía tiểu bạch trong tay hắn, khóe miệng rút rút, xác thực không nhìn thấy, toàn bộ đều bị hắn nắm trong tay.

Đại sảnh rất lớn, Tư Thiên Hoán lại có bản lĩnh, chỉ nửa canh giờ, chân đá văng giá sách phía trước, lộ ra một cửa gỗ, "Két——", đẩy cửa gỗ ra, lộ ra một đường hầm, châm lửa chiếu sáng, hai người một thú đi vào.

Đi được chốc lát, trước mặt hai người xuất hiện một trang giấy trắng, nhìn qua như là một bức tranh chữ.

Nghi hoặc nhíu nhíu mày, Tô Tiểu Vũ nhìn về phía Tư Thiên Hoán.

Tư Thiên Hoán cười nhẹ, đang muốn đẩy ra, tay chuyển động, đặt lên môi ý bảo nàng im lặng.

Tô Tiểu Vũ hiểu ý, không nói lời nào.

"Vân Vũ, trưa ngày mai, ngươi kêu Bạch Vũ đến rừng hoa đào, bồi tội với hắn." Giọng nói của Mặc Thiên từ sau bức họa truyền đến, mơ mơ hồ hồ, nhưng thính lực của hai người rất tốt, nghe rất rõ ràng.

"Được!" Mặc Vân Vũ vui vẻ nói.

Mặc Thiên lại mở miệng, "Ngày mai ta sẽ nói về hôn sự giữa ngươi và Bạch Vũ."

"Cám ơn ca ca, ca ca hiểu Vân Vũ nhất!" Mặc Vân Vũ kích động vui mừng, sau đó một loạt tiếng bước chân truyền đến, đằng sau bức họa khôi phục lại sự im lặng.

Tư Thiên Hoán cúi đầu, vò đầu tiểu bạch, hoàn toàn không để ý nó kháng nghị, sau một lúc lâu, thản nhiên nói, "Vũ Nhi, nữ nhân kia, tự nàng đến giải quyết, hay là để ta?"

"Ta, để ta!" Tô Tiểu Vũ cọ cọ vào lòng hắn, cười lấy lòng.

Tư Thiên Hoán vừa lòng nhếch môi, nhấc tranh chữ lên, Tô Tiểu Vũ thông minh ấn vào hòn đá bị tranh chữ che giấu. dieendaanleequuydonn

Phía trước tường đá chậm rãi tách ra, lộ ra một cái giá sách.

Tư Thiên Hoán nhấc chân đá một cái lên trên, giá sách đó chẳng những không đổi, ngược lại dời qua bên cạnh, thả tranh chữ, hai người đi ra ngoài.

"Nơi này là thư phòng Mặc Thiên." Tư Thiên Hoán nói, nơi này hắn đã tới một lần.

Tô Tiểu Vũ gật đầu, hứng thú, bụng lại kêu một tiếng, có chút ủy khuất nhìn về phía Tư Thiên Hoán.

Tư Thiên Hoán sủng nịch cười, lộ ra hàm răng trắng noãn, nhanh chóng đưa nàng trở lại phòng khách, Bạch Thuật ngủ no say rồi đi ra.

"Thế nào, lấy được không?" Bạch Thuật nhìn hai người đều khôi phục bộ dáng ngày thường, hỏi.

Tư Thiên Hoán gật đầu, nói, "Ngươi đưa mặt nạ đây."

Bạch Thuật nâng miệng lên, gian nan nói, "Ngươi lấy nó, làm mất, sau đó đến hỏi ta?"

"Là ngươi cho ta." Tư Thiên Hoán tỏ vẻ đương nhiên, làm cho Bạch Thuật thiếu chút nữa nổi điên.

Bạch Thuật hít sâu, cố gắng bình tâm lại, sau đó tối nghĩa cười nói, "Xin chờ một chút." Dứt lời, trở lại trong phòng, sau đó truyền đến thanh âm "Bùm bùm".

"Hoán, chàng đánh chết hắn vẫn sẽ đi theo chàng?" Tô Tiểu Vũ vuốt cằm, có chút nghiền ngẫm nói.

Tư Thiên Hoán nheo mắt, nhẹ nhàng xoa tóc Tô Tiểu Vũ, không hiểu cười, "Đúng."

Tô Tiểu Vũ vô tội nháy mắt mấy cái, hàm xúc không rõ.

Tư Thiên Hoán không nói nữa, chờ Bạch Thuật đem mặt nạ kỳ quái ra, hắn đeo mặt nạ rồi đến phòng bếp.

Tô Tiểu Vũ ngồi trên xích đu ngoài phòng khách, chậm rì rì, ôm tiểu bạch vui đùa, thấy Bạch Thuật còn buồn bực đứng ở bên cạnh, liền kêu, "Bạch Thuật."

Bạch Thuật sửng sốt, quay đầu nhìn Tô Tiểu Vũ, đến ghế trúc bên cạnh nàng ngồi xuống, "Tô cô nương, có chuyện gì?"

"Gọi ta Tiểu Vũ là được." Tô Tiểu Vũ nângkhóe miệng, dáng điệu thơ ngây khả ái, bất quá nàng như vậy lại làm cho Bạch Thuật rùng mình một cái, hai mắt đều cảnh giác, "Tiểu vũ, ngươi muốn biết cái gì?"

"Khẩn trương như vậy làm gì." Tô Tiểu Vũ cười nhạo, khôi phục biểu tình không mặn không nhạt, "Ta chỉ muốn hỏi ngươi chuyện này."

Bạch Thuật thấy nàng khôi phục bộ dáng bình thường, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, ôn hòa cười nói, "Nếu biết ta sẽ trả lời hết tuyệt không giấu diếm." Trong đầu tiểu cô nãi nãi và tiểu tổ tông đều là ý nghĩ xấu, cười càng sáng lạn, càng không phải chuyện tốt gì.

"Thật sự?" Giọng điệu vô hại cười, Tiểu Bạch nhìn, không hiểu rùng mình một cái, chớp mắt, dáng điệu thơ ngây ngoan ngoãn nằm trong lòng nàng, đáng tiếc không có đuôi, bằng không nhất định có thể nhìn thấy thần thú vẫy đuôi.

Tô Tiểu Vũ thật sự thích tiểu bạch, tiểu gia hỏa này tuy rằng nội tâm phức tạp, nhưng lại càng khiến người ta thương.

"Hỏi đi." Bạch Thuật nằm đó, gió đêm thổi trúng, hắn thoải mái nheo mắt lại.

Tô Tiểu Vũ nghiêng đầu nhìn hắn, trong mắt xẹt qua một tia không hiểu, mở miệng anh đào nhỏ nhắn phấn nộn, nói, "Tuyết hương ngưng thụ, thanh huy lâm khê."

Bạch Thuật mở mắt ra, con ngươi đen chớp mắt, yên lặng nhìn bầu trời đêm sau một lúc lâu, nhẹ nhàng nở nụ cười, "Tiểu vũ thực có nhã hứng."

"Rất có nhã hứng." Tô Tiểu Vũ cúi đầu, mềm nhẹ vuốt ve tiểu bạch trong lòng, cảm thụ sự tinh tế trên lông của nó, thản nhiên nói, sau đó đặt tiểu bạch lên đùi, lười biếng duỗi thắt lưng, "Mệt mỏi, nghỉ ngơi."

Bạch Thuật nhìn Tô Tiểu Vũ vào phòng, chậm rãi thu nụ cười lại, gần như nỉ non lập lại câu nói của Tô Tiểu Vũ, "Tuyết hương ngưng thụ, thanh huy lâm khê... A, không hổ là nữ nhân của Bạch Lê." Từ khi nào thì nàng đoán được vậy?”

Tư Thiên Hoán bưng đồ ăn trở về, liền thấy Bạch Thuật ngồi dưới bầu trời đêm ngẩn người, nhịn không được nhíu mày, "Sao vậy?"

"Bạch Lê, Tiểu Vũ đoán được rồi." Bạch Thuật thở dài xa xôi, có chút vô lực nhìn Tư Thiên Hoán, "Chúng ta không dùng võ công, sao nàng có thể đoán được?" Thật ra, hắn chú ý nhất là cái này...

"Nhìn ngươi kìa, theo ta vô đi." Tư Thiên Hoán thản nhiên cười, sau đó đi vào phòng Tô Tiểu Vũ, vật nhỏ thông minh, sớm muộn gì cũng sẽ đoán được.

Bạch Thuật sửng sốt, không thể tin nghiêng đầu nhìn bóng lưng Tư Thiên Hoán, cứ như vậy sao?

Trong phòng, Tư Thiên Hoán và Tô Tiểu Vũ ăn tối, tốc độ của Tư Thiên Hoán không chậm, coi việc nấu cơm là một môn nghệ thuật, Tô Tiểu Vũ lại cố gắng như vậy, ăn như hổ đói, muốn vùi cả đầu vào trong bát.

"Ngày mai bọn họ sẽ kêu chúng ta đến rừng đào phía Đông" Bạch Thuật tiêu hóa thật lâu, cuối cùng không thể không thừa nhận Tô Tiểu Vũ thông minh, nghĩ tới chuyện sáng nay, lại chạy vào.

"Ta biết, ở thư phòng nghe rồi, giữa trưa đi." Tô Tiểu Vũ mơ hồ không rõ nói.

"Ách..." Bạch Thuật nghẹn cổ, thật là bẽ mặt, rất khổ sở.

Tô Tiểu Vũ liếc hắn, nói, "Bọn họ muốn làm gì?"

"Bọn họ đặt trận pháp ở rừng đào, muốn lợi dụng sức mạnh tự nhiên, giết chúng ta." Bạch Thuật nói.

"Giết đi, giết đi." Tô Tiểu Vũ gật đầu, miệng không ngừng nhai, nàng đã rất lâu rồi chưa từng nhịn đói một ngày, thật sự rất đói bụng.

Bạch Thuật kéo khóe miệng ra, có chút ghét bỏ tướng ăn của nàng, nhưng nhìn Tư Thiên Hoán tươi cười, không nói gì xoay người rời đi, "Được, các ngươi nghỉ ngơi đi, ngày mai thu thập bọn họ xong trở về Lăng thành."

Một tiếng "Oành" vang lên, cửa bị khép lại.

"Ăn chậm thôi, đừng để bị nghẹn." Tư Thiên Hoán lấy khăn lau miệng giúp nàng, có chút đau đầu, vật nhỏ như vậy, đâu chỉ là một ngày không ăn gì?

Tô Tiểu Vũ nuốt miếng cuối cùng xuống, cảm thấy mỹ mãn thở dài, híp mắt vuốt bụng, còn ngốc nghếch vỗ vài cái.

Tư Thiên Hoán kéo nàng vào trong lòng, để cho nàng nằm nghiêng trên người mình, giúp nàng xoa bụng.

Tiểu Bạch tránh trong tay áo Tô Tiểu Vũ rất lâu, lúc này mới chậm rì rì đi ra, từng bước bò lên bụng Tô Tiểu Vũ, đôi mắt nhỏ ngập nước, chớp chớp chọc người ta yêu mến, đặt mông ngồi xuống, chân trước đè bụng mình, lỗ tai nhẹ nhàng động.

Tô Tiểu Vũ sửng sốt, sau đó cười "Ha ha", "Đói bụng?"

Lông toàn thân Tiểu Bạch đều dựng lên, hung hăng gật đầu, tuy rằng nó là thần thú, nhưng cũng sẽ đói!

Tô Tiểu Vũ xách nó lên, trên bàn còn thừa một nửa chân gà, tiểu bạch lắc đầu, dùng sức lắc đầu, nó là thần thú, sao có thể ăn thứ không dinh dưỡng đó!

"Vũ Nhi, cho nó viên thuốc của nàng." Tư Thiên Hoán giành lấy tiểu bạch từ trong tay nàng, thản nhiên nói, trong cơ thể thần thú này linh khí dư thừa, tất nhiên sẽ không ăn những thứ tầm thường, thuốc của vật nhỏ vô luận là bổ hay độc, đều được luyện chế từ rất nhiều dược thảo trân quý, cho nên có thể cho tiểu bạch ăn.

Tô Tiểu Vũ gật đầu, sờ soạng trong người, lấy ra hai lọ, đổ ra hai viên thuốc một viên màu trắng một viên màu đen, viên màu trắng là thuốc bổ, viên màu đen là kịch độc.

Hai mắt Tiểu bạch sáng ngời, vươn móng vuốt ra, mỗi bên nắm một viên bỏ vào miệng nhai, còn phun ra một ít bã thuốc, bộ dáng cực kỳ đói bụng, giống y hệt Tô Tiểu Vũ vừa rồi.

Tư Thiên Hoán bật cười, chủ tử như nào, thì sủng vật như vậy.

Tô Tiểu Vũ thấy nó ăn ba bình thuốc lớn, nhe răng, rót một ly trà, đưa đến bên miệng tiểu bạch.

Tiểu bạch cảm thấy trước mắt xuất hiện một chén nước, đôi mắt nhỏ lập tức liền sáng, vươn miệng nhỏ nhắn vào chén nước, mí mắt vừa nhấc, thấy Tô Tiểu Vũ cười tủm tỉm nhìn mình, tiểu tâm can đột nhiên run lên, giống như có một chút cảm động.

"Vũ Nhi, nàng đối xử với nó có phải quá tốt rồi hay không?" Tư Thiên Hoán phiết miệng, lạnh lạnh nhìn tiểu bạch, thấy bụng nó tròn vo, đột nhiên vươn tay, đánh vào bụng nó.

Tiểu bạch đang thoải mái nằm trên bàn, đột nhiên mở to mắt, tay nhỏ bé che miệng, muốn nôn ra nhưng lại không nôn được, cái bình dấm chua này dám đánh bụng nó!

"Chàng biến nhỏ lại giống nó, ta liền đối xử với chàng tốt như vậy." Tô Tiểu Vũ chụp lấy tay hắn, hừ nhẹ, thấy hắn không nói nữa, ngửa đầu hôn lướt qua miệng hắn một cái.

Tư Thiên Hoán xách tiểu bạch quăng lên bàn, ôm lấy Tô Tiểu Vũ đặt lên giường, "Mệt một ngày, mau ngủ đi."

Tô Tiểu Vũ gật đầu, động tác rất nhanh cởi quần áo vướng víu ra chỉ còn lại áo lót, chui vào trong ổ chăn, chớp mắt nhìn Tư Thiên Hoán, "Ta muốn ngủ, Hoán cũng đi ngủ đi."

"Đêm dài, sao có thể ngủ một mình." Tư Thiên Hoán nhíu mày, ách xì một cái, cởi quần áo liền chui vào trong chăn của nàng. [email protected]dyan(lee^qu.donnn)

Tô Tiểu Vũ thở hắt ra, khinh thường trừng mắt nhìn hắn, chủ động vươn bàn tay nhỏ bé nắm ở thắt lưng của hắn, chậm rãi ngủ.

Tư Thiên Hoán ôn nhu cởi bỏ búi tóc của nàng, cũng nhắm hai mắt lại.

Tiểu bạch thực gian khổ bò từ trên bàn xuống dưới, "Trèo núi lội suối" bò lên giường Tô Tiểu Vũ, cách hai người một khúc, kéo một góc chăn, tức giận trừng mắt Tư Thiên Hoán, nhắm mắt lại.

Bình dấm chua!

Tư Thiên Hoán làm bộ đã ngủ, nhưng khóe miệng lại giương lên.

Giữa trưa ngày hôm sau, Mặc Vân Vũ trang điểm xong, tươi cười như nắng, đi vào phòng khách, gõ cửa " Cốc cốc".

"Ai..." Bởi vì mới tỉnh ngủ, trong thanh âm Tô Tiểu Vũ hơi khàn, ngược lại do phẫn nam tử, lại bịt kín một hương vị mê ly, làm người khác mất hồn.

Mặc vân vũ vừa nghe, máu huyết toàn thân đều dồn lên mặt, "Bạch, Bạch công tử, là Vân Vũ."

“ Có việc gì?" Dưới ánh mắt lạnh lùng của Tư Thiên Hoán, Tô Tiểu Vũ cười cười, tỉnh lại, thản nhiên hỏi.

"Công tử, Vân Vũ vì công tử chuẩn bị đồ nhắm và rượu ở rừng đào, hy vọng công tử có thể đến." Mặc Vân Vũ cố ý nói mềm mại.

"Được, ta sẽ đi." Tô Tiểu Vũ nói.

Mặc Vân Vũ vui vẻ đỏ mặt, nhưng sau một lúc lâu cũng chưa nghe thấy bên trong có thanh âm, ngượng ngùng nói, "Công tử, vậy Vân Vũ đi trước." Vẫn không nghe thấy đáp lại, trong lòng oán một câu, dậm chân, xoay người rời đi.

"Hoán, ngựa chuẩn bị tốt chưa?" Tô Tiểu Vũ sửa sang lại quần áo, hỏi, toàn bộ chuyện của Tư Thiên Chanh nàng cũng biết, nếu không thể chữa khỏi cho Khúc Ngâm trước khi trận đấu diễn ra, nàng và hoàng đế sẽ mất hi vọng.

"Chuẩn bị tốt rồi, một ngày là có thể trở về." Tư Thiên Hoán gật đầu, giải quyết xong chuyện ở Mặc gia, bọn họ liền lập tức quay về.

Tô Tiểu Vũ "ừ" một tiếng, chắp tay sau lưng rồi đi ra ngoài, "Đi thôi, tốc chiến tốc thắng."

Hai người tới cửa, Bạch Thuật cũng vừa đi ra, mặc bạch y tiêu sái tuấn dật.

Tô Tiểu Vũ liếc mắt nhìn hắn, lại nhìn Tư Thiên Hoán, vẫn là Hoán đẹp hơn, cho dù có đeo mặt nạ.

Nha hoàn dẫn ba người tới rừng hoa đào liền rời đi, trong mái đình chỉ có ba người bọn họ, Mặc Thiên cùng Mặc Vân Vũ cũng không có ở đây, trên bàn bày đầy mỹ vị.

"Loảng xoảng", bốn phía xuất hiện rất nhiều thiết trụ to bằng cánh tay, giống như một nhà giam, vây ba người trong đình.

"Chúng ta không phối hợp, hắn có thể thành công sao?" Bạch Thuật tao nhã ngồi xuống, nói.

Tô Tiểu Vũ bĩu môi, gắp một miếng thịt bò đưa vào miệng, mơ hồ không rõ nói, "Là thuốc mê, không sai." Hắn mua cả bàn này chắc là tốn không ít bạc.

Tư Thiên Hoán bắn ra một viên đá, đánh văng đôi đũa của Tô Tiểu Vũ, "Muốn ăn cái gì ta làm cho nàng ăn." Biết hắn bỏ thuốc còn ăn bậy, nha đầu ngốc.

Tô Tiểu Vũ hứng thú rút tay về, đi đến trước thiết trụ, ngửi ngửi, có chút kinh ngạc, "Trên cây cột này cũng có kịch độc." Sợ thuốc mê không đánh ngã được bọn họ, còn bôi cả độc dược lên cột.

Tư Thiên Hoán vuốt ve bàn tay nhỏ bé của nàng đang muốn sờ lên, nhấc chân đá một cái, cây cột sắt "Ầm" một tiếng gãy ra, ngã xuống đất.

"Tốc chiến tốc thắng." Tư Thiên Hoán lôi kéo Tô Tiểu Vũ nhảy ra ngoài, Bạch Thuật cũng lập tức đuổi kịp.

"Không ngờ các ngươi còn có thể ra ngoài."

Chờ ba người chậm rãi đi đến trong rừng đào, một thanh âm từ mái nhà truyền đến, theo tiếng nói nhìn qua, Mặc Thiên một thân hắc y vững vàng đứng tại mặt trên, âm ngoan nhìn bọn họ.

"Mặc Thiên, ngươi thực sự muốn giết ta?" Tô Tiểu Vũ lúc này cũng lười ngụy trang, thanh âm nữ tử từ từ vang lên, lười biếng tựa vào lòng Tư Thiên Hoán.

Mặc thiên sửng sốt, khó hiểu hỏi, "Ngươi là nữ nhân?"

"Đúng." Tô Tiểu Vũ vô tội cười cười, dung nhan như hoa sen nở rộ rất đẹp, làm Mặc Thiên sửng sốt.

Tư Thiên Hoán lạnh lùng nhìn về phía Mặc Thiên, ôm chặt Tô Tiểu Vũ trong lòng, ngăn trở tầm mắt của Mặc Thiên.

Mặc thiên bị Tư Thiên Hoán nhìn đến xương cốt rét run, căn bản không dám nhìn thẳng hắn, khí thế cường đại như vậy, nhìn không ra Bạch Lê là tâm phúc của nàng, vậy hắn sẽ dùng chức vị Mặc gia gia chủ đón tiếp họ.

"Các ngươi rốt cuộc là ai, đến Mặc gia vì cái gì?" Mặc Thiên trầm giọng hỏi, mọi chuyện giống như càng ngày càng phức tạp.

"Ngươi muốn hộp gỗ đó, mặc kệ chúng ta là ai, ngươi không phải là muốn giết bọn ta sao, nhưng ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nếu ngươi cởi bỏ trận pháp này, chúng ta liền cho ngươi một con đường sống." Bạch Thuật từ từ nói, tư thái tao nhã, khí chất cao quý thiên thành, đây mới là phong thái của gia chủ Bạch gia.

"Hừ, các ngươi tự tìm đường chết, vậy đừng trách ta." Ánh mắt Mặc thiên âm trầm, chỉ cảm thấy ba người này cực kỳ nguy hiểm, hôm nay nếu không trừ khử được, ngày sau Mặc gia chắc chắn sẽ có tai ương ngập đầu, may mắn là hắn có đặt Cửu Long ngọc, nếu không nhất định không thể giết bọn họ.

"Được, đừng hối hận." Tô Tiểu Vũ ngẩng đầu lên, còn lắc lắc, làm Mặc Thiên tức giận đến sắc mặt càng âm trầm, ngón tay chỉ về một hướng, mặt đất chấn động ầm ầm. Die nd da nl e q uu ydo n

Sức mạnh cường đại từ bốn phía ùn ùn kéo đến, như muốn nghiền nát người khác, hùng hổ, vuờn cây đào ngã thành từng đoạn, phấn hoa, cánh hoa bay tán loạn, nếu không phải đang ở trong hoàn cảnh nguy hiểm, sợ là sẽ cảm thán một tiếng, đẹp quá.

Tư Thiên Hoán thân hình cực nhanh xuyên qua rừng cây, tìm kiếm mắt trận, đối với hắn mà nói thực sự rất dễ dàng tìm được mắt trận, nhưng lúc này lại như vô tung vô ảnh, căn bản không giống bình thường.

"Bạch Lê, sao lại thế này?" Bạch Thuật thấy hắn đã trở lại, trận thế không hề đình chỉ, thầm nghĩ một tiếng không tốt.

"Cửu Long ngọc." Thanh âm lạnh như băng như bay đến từ chỗ sâu nhất trong núi tuyết, đông lạnh lòng người, làm cho linh hồn phát run.

Tư Thiên Hoán cụp mắt xuống, cản ánh nắng, con ngươi hổ phách sáng lạnh lên, mặt nạ da người chậm rãi bị tháo ra, để lộ dung nhan của hắn, tuấn tú không tì vết, bạch y vì sức mạnh quá cường đại mà bay lên, vạt áo thêu hỏa liên màu đỏ, bay trong gió như ngọn lửa lòe loẹt, chậm rãi ngẩng đầu, đón nhận biểu tình khiếp sợ của Mặc Thiên, ngạo nghễ cười lạnh, giống như thần tiên giáng thế, tôn quý vô cùng, nhẹ nhàng bước về phía trước, giống như quân vương của thiên hạ.

"Minh, Minh vương..." Mặc Thiên mềm nhũn ngã xuống đất, cả kinh choáng váng, hắn từng may mắn gặp qua Minh vương Tư Thiên Hoán, nhưng hắn cũng không nghĩ tới người tôn quý như vậy sẽ đến Mặc phủ, còn dịch dung làm tùy tùng của nữ nhân kia...

"Cửu Long ngọc đặt ở đâu." Tư Thiên Hoán lạnh giọng nói, không phải hỏi, mà là mệnh lệnh.

Mặc Thiên dần dần hoàn hồn, suy nghĩ, áp chế sự sợ hãi trong lòng, hắn hung hăng thở dốc hai tiếng, hung tợn nói, "Minh vương điện hạ, tiểu nhân có mắt như mù, nhưng sai lầm cũng đã phạm, cũng đừng trách Mặc Thiên đâm lao phải theo lao!" Minh vương nhiều thủ đoạn, hắn biết rõ, hôm nay bày trận vây hắn như vậy, Mặc gia sẽ thật sự bị hủy chỉ trong chốc lát, cho nên, cho dù Bạch Lê là Minh vương, bọn họ cũng phải chết.

"Chỉ bằng ngươi, cũng xứng giết ta?" Trong mắt Tư Thiên Hoán lộ ra sát ý, giống như ác ma thị huyết, nâng tay đánh một chưởng về phía Mặc Thiên, một chưởng kia mặc dù bị lực lượng chung quanh cản trở mài mòn, đánh tan hơn phân nửa, nhưng vẫn làm cho Mặc Thiên không thể tránh, phun ra một ngụm máu tươi, chật vật rời khỏi rừng đào.

"Cửu Long ngọc là cái gì?" Tô Tiểu Vũ chưa bao giờ thấy Tư Thiên Hoán tức giận như vậy, trên mặt cũng tỏ vẻ nghiêm trọng, sức mạnh chung quanh còn chưa công kích bọn họ, hẳn là trận pháp chưa khởi động toàn bộ.

"Chết tiệt, Cửu Long ngọc có thể che giấu mắt trận, trận pháp này nếu tìm không thấy mắt trận, cũng chỉ có con đường chết, sức mạnh tự nhiên, không phải chúng ta có thể chống lại." Bạch Thuật cũng lạnh mặt, tự trách không thôi, ngày hôm qua nếu hắn ở lâu một chút, sẽ không rơi vào cục diện chờ chết như bây giờ!

"Ai nói không thể chống lại." Tư Thiên Hoán khinh thường nhìn chung quanh, kiêu căng xem thường, ngay cả lực lượng thiên nhiên chung quanh ước chừng đều đánh không lại hắn.

"Bạch Lê, ngươi biết cách phá trận sao?" Bạch Thuật nhíu mày, nếu hắn sử dụng võ công nơi đó, những người đó sẽ phát hiện ra bọn họ, như vậy mọi cố gắng của bọn họ...

"Cùng người gia tộc Lê Nguyệt Hoa chơi trò đuổi bắt, hay bảo vệ tính mạng quan trọng hơn." Tô Tiểu Vũ cười nhẹ, ánh mắt ôn nhu nhìn về phía Tư Thiên Hoán, nhíu mày, hắn sớm đoán được nàng đã biết lai lịch của hắn?

Lê Nguyệt Hoa, đệ nhất đại gia tộc đã ẩn dật, cũng là bộ tộc thần bí nhất, họ Bạch là dòng họ tôn quý nhất, chỉ có hai loại người có thể có, một là Thành chủ, một cái khác là người bảo hộ, đã lập lời thề bảo hộ, cả đời không thể thay đổi, cho nên, Bạch Thuật là người bảo hộ, mà Bạch Lê là chủ, Bạch Thuật vĩnh viễn sẽ phải bảo hộ Bạch Lê.

Sức mạnh của tộc Lê nguyệt Hoa có phần tự nhiên, mạnh mẽ vô cùng, hai trăm năm trước có một người, đột phá cực hạn, tiến vào thần giới, mới có thể trở thành sư tôn của các gia tộc ẩn dật, nhưng quy củ của Lê Nguyệt Hoa rất nhiều, trong đó có một điều, nếu người của Lê Nguyệt Hoa nếu muốn trốn khỏi gia tộc, cho dù ngươi chạy trốn tới chân trời góc biển, cũng sẽ bị đưa về gia tộc, chịu cực hình.

Tô Tiểu Vũ từng tiến vào bí động, cấm địa y cốc, lấy bí quyết huyết đồng, đồng thời lật xem bí văn của các Lánh Đời gia tộc, mới biết nhiều như vậy.

"Vũ Nhi sợ sao?" Tư Thiên Hoán thản nhiên cười nói, vuốt vuốt gương mặt của nàng, hắn không sợ Lê Nguyệt Hoa đuổi bắt, nhưng hắn sợ bọn họ làm tổn thương vật nhỏ.

"Không sợ." Tô Tiểu Vũ hí mắt cười, nâng tay đè tay của Tư Thiên Hoán xuống, nàng sẽ cố gắng mạnh lên, sẽ không trở thành gánh nặng của hắn.

"Bạch Lê, ngươi thật là..." Bạch Thuật bất đắc dĩ cười cười, con ngươi đen thâm thúy không thấy được, sau một lúc lâu, thở dài, "Cùng các ngươi náo loạn vậy."

Khổ sở lắm mới thoát khỏi Lê Nguyệt Hoa, chaỵ một vòng, lại trở về điểm xuất phát, bất quá, một vòng này cũng không tính là vô ích, ít nhất hắn chiếm được trái tim Chanh nhi, cũng nhìn thấy hảo huynh đệ của mình tìm được người trong lòng.

Tư Thiên Hoán nhìn hắn cười, hai người lập thành hiệp nghị.

"Đừng nhìn nữa, sức mạnh chung quanh mạnh lên rồi." Tô Tiểu Vũ lười biếng ách xì một cái, trong lòng không hiểu, tuy rằng bọn họ là hảo huynh đệ, đồng sinh cộng tử, nhưng cũng không nên đứng đây liếc mắt đưa tình chứ.

Bạch Thuật nhếch miệng, gian nan nhìn Tô Tiểu Vũ, ngay cả dấm chua của hắn nàng cũng ăn?

Tư Thiên Hoán càng trực tiếp hơn, mặt tối sầm, nhẹ nhàng đánh vào ót của nàng, thân thể bay lên không trung, mà Bạch Thuật đứng tại chỗ, ngẩng đầu lẳng lặng nhìn Tư Thiên Hoán, khí thế quanh thân phát ra, sắc bén bức người. Dieenndkdan/leeequhydonnn

Tư Thiên Hoán bên trên, Bạch Thuật bên dưới, động tác hai người đều nhất trí, điều động nội lực chôn sâu trong cơ thể, hai tay làm thành một hình thù phức tạp, chuyển động trước ngực, chậm rãi đẩy về phía trước, một luồng lực lượng từ lòng đất vọt lên, chống lại khí lực tự nhiên bốn phía.

Con ngươi hổ phách của Tư Thiên Hoán phát ra ánh sáng màu vàng, nhưng Bạch Thuật chưa phát hiện, Tô Tiểu Vũ đứng phía sau càng không thể nhận ra.

Không tiếng động, nhưng hai lực lượng chạm vào nhau làm tất cả cây đào đều vỡ vụn, sức mạnh hai bên đều ngang bằng.

Tô Tiểu Vũ thản nhiên nhìn mọi thứ, thì ra võ công Lê Nguyệt Hoa thật sự có thể lợi dụng sức mạnh tự nhiên, gió thổi bay tóc nàng, nàng không hiểu nhìn xuống hai bàn tay, mọi người ở Lê Nguyệt Hoa đều mạnh mẽ như vậy sao? Sức mạnh của nàng có thể ngăn được mấy chiêu của bọn họ? Bí quyết Huyết Đồng luyện đến tầng thứ mười, chỉ sợ so với sức mạnh của bọn họ cũng không đáng kể, huống chi, hiện tại mới tầng thứ chín.

Mẫu thân có khả năng cũng đến từ Lánh đời gia tộc, chỉ bằng võ công của nàng, thật sự có thể cứu được mẫu thân sao? Thật sự không còn cách khác sao?

Tô Tiểu Vũ đã vận đủ nội lực chống cự luồng sức mạnh từ hai phía, trong miệng đã nếm được vị tanh của máu, đừng nói đến xuất lực hỗ trợ, giương mắt nhìn Tư Thiên Hoán, thấy tay hắn nổi gân xanh, tâm lại nhói đau, nàng không muốn bản thân vô dụng như vậy, không muốn...

Ngay cả chính nàng cũng không phát hiện, tròng mắt của nàng đã chậm rãi biến thành màu đỏ, biểu hiện giống như hôm qua ở dưới lòng đất Tây viện, dần dần chết lặng, sức mạnh chung quanh đối với nàng không có chút ảnh hưởng nào, nâng chân lên, từng bước một, đi về phía Tư Thiên Hoán.

Truyện Chữ Hay