Edit: Lãnh Thiên Nhii.
Tư Thiên Hoán nhíu mày, cười nhạt gẩy gẩy ống tay áo, "Vũ nhi ở đây, không bẩn được."
"Ta không biết hắn." Tô Tiểu Vũ lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, hơi híp mắt, "Bệnh thần kinh."
"Bạch Thuật, hắn là ai?" Thần thái trên mặt Tư Thiên Hoán thản nhiên như không có chuyện gì, nhàn nhạt nhìn Bạch Thuật một cái, nếu là không có kết quả, hôm nay hắn cũng sẽ không dung túng đại tỷ hỏi Vũ nhi.
Ánh mắt Tô Tiểu Vũ lóe lên, giống như tùy ý nhìn Tư Thiên Hoán và Bạch Thuật một cái, đáy mắt xẹt qua một tia ý cười, Bạch Thuật, Bạch Lê, tình đồng thủ túc, ừ, để cho nàng đoán xem, bọn họ là ai.
"Thái tử Lăng quốc, Sở Thiên Hữu." Bạch Thuật sờ lên cằm, vẻ mặt đùa giỡn, lúc này, thái tử Lăng quốc chạy đến Phong quốc bọn họ, mục đích thật sự là gì đúng là làm cho người ta tò mò.
"Sở Thiên Hữu."
Con ngươi thanh thiển, lại như nước sâu, mặt mũi tuấn tú như thần, ở trong lại chứa tà khí, khóe miệng mang theo cuồng ngạo không kềm chế được, cách nói chuyện còn hơi khiêu khích, không rõ là cảm thán hay là giễu cợt, ngày thường Tư Thiên Hoán, hoặc lười biếng, hoặc tà khí, hoặc lạnh lẽo, hoặc nhu tình, nhưng chưa bao giờ có mãnh liệt như vậy, thậm chí là cuồng vọng.
Tô Tiểu Vũ nghiêng mặt sang bên, nhàn nhạt nhìn nam nhân bên cạnh, khẽ nhếch môi, bộ dáng hắn thế này, chắc là có quan hệ với Sở Thiên Hữu đi.
"Năm đó, Sở Thiên Hữu làm tổn thương Bạch Lê."
Bạch Thuật thong thả trêu chọc Tư Thiên Chanh, giương mắt nhìn một đôi trước mắt, âm dương quái khí trêu trọc nói.
Năm đó, Phong quốc và Lăng quốc đại chiến, Tứ hoàng tử chủ động xin đi giết giặc, đảm nhiệm chủ soái, mà chủ soái Lăng quốc, là thái tử Lăng quốc Sở Thiên Hữu.
Sở Thiên Hữu cũng coi là kỳ tài, tuổi còn trẻ đã đọc thuộc binh pháp, võ công cũng rất được, lại là làm thái tử, trong đồng lứa ở Lăng quốc, cũng coi như là người thứ nhất.
Ngược lại, Tứ hoàng tử Phong quốc, ngoại trừ lúc sinh ra bầu trời có dị tượng, ở trong cung được sủng ái, ngoài ra không có gì đặc biệt.
Theo như ý nghĩ lúc đó, trận chiến này Lăng quốc đại thắng, lại không nghĩ rằng, người đánh đâu thắng đó, là Tứ hoàng tử, chỉ ngoại trừ một cuộc, Tứ hoàng tử bị thương nặng.
Tay Tô Tiểu Vũ đang uống trà dừng lại, khóe miệng tinh sảo khẽ nhếch, "Võ công của hắn không cao lắm."
"Nhưng hắn quỷ kế đa đoan, thiết kế hãm hại Bạch Lê." Bạch Thuật vừa nghĩ đến ngày hôm qua bọn họ giao thủ, hô hấp dừng lại, tiếp tục nói, vẻ mặt rất nghiêm túc, nhưng sức thuyết phục rất nhỏ.
"Khụ khụ." Tô Tiểu Vũ sặc một ngụm trà, không ngừng ho khan, mặt cũng đỏ bừng, nước mắt tràn ra trong suốt, một cảnh sắc đẹp thay cơm.
"Ta cố ý để cho hắn chém." Tư Thiên Hoán trách cứ nhìn Bạch Thuật một cái, vỗ nhè nhẹ sau lưng Tô Tiểu Vũ, giúp nàng thuận khí, vốn là phong cách khoe khoang, nhất thời lại biến trở về dịu dàng như nước.
Ban đầu hắn cho là chỉ cần mình bị thương, mẫu hậu sẽ đau lòng, bây giờ nghĩ lại, thật đúng là quá ngốc, giương mắt nhìn Tô Tiểu Vũ một chút, kể từ khi có nha đầu này, đã thật lâu hắn không đau lòng bởi mẫu hậu, cái này có tính là bất hiếu không?
"Thương chỗ nào?" Tô Tiểu Vũ nhàn nhạt hỏi, nghĩ cũng không cần nghĩ, khẳng định do mẫu hậu hắn rồi, nếu mẫu hậu hắn bây giờ còn sống, nàng thật sự muốn chỉnh cái người mẫu nghi thiên hạ đó rồi.
"Khụ khụ, một kiếm kia xuyên thẳng đến xương bả vai của hắn, võ công cũng thiếu chút nữa bị phế." Bạch Thuật vừa nghĩ tới cảnh tượng binh lính mang Bạch Lê máu me khắp người về, khẽ cau mày, một lần kia thật sự dọa hắn.
"Không báo thù sao?" Tô Tiểu Vũ nhíu mày, chọc ngực Tư Thiên Hoán.
"Không có." Tư Thiên Hoán đáng thương cau mày, "Võ công ta quá kém, người cũng quá đần, lại chỉ là một tiểu vương gia, người ta lại là thái tử, ta sao có cơ hội báo thù."
Tư Thiên Chanh hung hăng bắt được cánh tay Bạch Thuật, nhịn đến khớp xương cũng trắng bệch, mới có thể chống đỡ không cười, tiểu tử thúi nói còn nói mơ hồ.
"Bạch lê, ngươi hèn hạ, vô sỉ, hạ lưu." Bạch Thuật thấy Tư Thiên Chanh không thể nhịn, nghiêng dựa vào trên vai Tư Thiên Chanh, cười đến mức không có hơi sức đứng lên.
"Vũ nhi, Bạch Thuật mắng ta." Tư Thiên Hoán tiếp tục cau mày.
"Ngươi cũng không sai biệt lắm." Tô Tiểu Vũ cũng không chịu nổi đức hạnh Tư Thiên Hoán, "Cái đó sở...... Ừ, thù thái tử ta sẽ giúp ngươi báo."
"Tốt!" Tư Thiên Hoán lười biếng nhếch môi, vật nhỏ đến tên nam nhân cũng không nhớ được, ừ, không phải là đối thủ, hơn nữa, đó vốn chính là bại tướng dưới tay.
Ăn qua điểm tâm, sáu người tiếp tục lên đường.
Vừa lên ngựa xe, Tô Tiểu Vũ liền đẩy Tư Thiên Hoán lên chỗ ngồi mềm mại, tay nhỏ bé không linh hoạt lắm cởi nút áo của hắn, vạt áo, đẩy áo khoác, lại cởi áo trong của hắn.
"Vật, vật nhỏ, ngươi làm sao vậy?" Được giai nhân ôm ấp yêu thương, hắn tự nhiên sẽ không cự tuyệt, chỉ là...... Tư Thiên Hoán bất đắc dĩ nhìn Tô Tiểu Vũ, vật nhỏ thì thế nào?
Tô Tiểu Vũ lành lạnh liếc hắn một cái, đột nhiên gỡ bỏ y phục của hắn, trên vai trái lộ ra vết sẹo dài một tấc, đôi môi đỏ mọng bĩu một cái, dường như ở phía trên vỗ một cái cho hả giận, lưu lại dấu tay hồng hồng.
"Xấu quá."
Tư Thiên Hoán nhìn ra nàng đau lòng, dịu dàng nhéo mặt nàng, "Xấu xí thì xấu xí chứ sao."
"Ghét nhất đồ xấu xí." Tô Tiểu Vũ vuốt ve tay của hắn, lại nhẹ nhàng sờ lên vết sẹo, trên khuôn mặt nhỏ nhắn không nhìn ra tâm tình gì, tay run một cái, một lọ sứ nhỏ màu xanh bỗng chốc xuất hiện trong lòng bàn tay nàng, đưa tay bỏ nút màu đỏ ra, dùng một ngón tay lấy một ít dược cao màu xanh nhạt, nhẹ nhàng thoa lên vết sẹo của hắn.
"Một ngày ba lượt, hai ngày có thể tiêu." Tô Tiểu Vũ nhíu mày, "Ngồi dậy, phía sau còn có." Nàng nhớ Bạch Thuật nói là xuyên qua xương bả vai.
Tư Thiên Hoán khẽ cười, Tô Tiểu Vũ chỉ thị hắn, hắn liền làm theo, vừa nãy vật nhỏ nghe nói hắn bị thương, rất bình tĩnh, thì ra là rất quan tâm hắn.
"Một thân công phu của ngươi cũng không dễ, bị phế bỏ thật đúng là đáng tiếc." Tô Tiểu Vũ không liếc nhìn hắn một cái, lại từ trong ngực móc ra một bình màu đỏ.
"Muốn ta làm thế nào?" Tư Thiên Hoán thấy nàng lại lấy ra một cái bình, trong bụng buồn cười, hôm nào đó hắn thật sự phải nghiên cứu một chút, xiêm áo mỏng của nàng sao có thể dấu nhiều thuốc như vậy.
"Nằm xuống." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Tiểu Vũ lạnh nhạt, cởi y phục hắn ra, lộ ra lồng ngực trắng nõn nhưng tràn ngập cảm giác mạnh mẽ, ánh mắt lẩn tránh, khôi phục yên tĩnh.
"Khụ, nơi này không đủ chiều rộng." Tư Thiên Hoán nhìn sắc mặt Tô Tiểu Vũ dần dần đen xuống, đột nhiên cảm thấy lần này ra cửa không nên chọn một xe ngựa nhỏ như vậy.
"Nằm xuống, cởi cả quần ra." Tô Tiểu Vũ ngồi sang bên cạnh một chút, mủi chân chỉ lót sàn, chỗ ngồi nằm không đủ, nhưng phía dưới sàn chả lẽ vẫn không đủ sao.
"Quần, quần?" Tư Thiên Hoán khẽ ngốc trệ, khô khốc mở miệng, người đã nằm xuống, nhưng quần vẫn còn nguyên.
Mặt Tô Tiểu Vũ đen lại, lúc này mới dè dặt, có thể chậm chút không, tay nâng tay hạ, toàn thân của hắn trơn bóng nằm trên đất, rất có một loại tư vị ngọc thể.
Trừ lúc mới bắt đầu Tư Thiên Hoán hơi mất tự nhiên, hiện tại cũng từ từ thích ứng, lười biếng giơ mí mắt lên, làm nổi lên nụ cười câu hồn đoạt phách, "Vũ nhi, ngươi nên nhẹ chút."
"Đàng hoàng một chút coi, lộn xộn nữa lấy mạng của ngươi." Tô Tiểu Vũ vỗ một cái trên bụng hắn, lên tiếng cảnh cáo, mở nắp bình, lần nữa cảnh cáo, "Đừng động, đừng cười."
Tư Thiên Hoán thấy trên mặt nàng không có nửa phần đùa giỡn, chậm rãi thu hồi vẻ mặt, nhắm hai mắt lại, "Tốt lắm, không lộn xộn." Mặc dù không biết nàng muốn làm gì, nhưng nàng muốn làm gì cũng được.
Tô Tiểu Vũ đổ chất lỏng màu đỏ lên tám nơi trên người hắn, sau đó dùng nội lực tập trung tại ngón tay của nàng, bắt đầu từ xương bả vai, trên người hắn mỗi một chỗ có nước thuốc đều dùng thủ pháp phức tạp ấn lên tám mươi mốt lần.
Sau khi chờ tất cả chấm dứt, Tô Tiểu Vũ thở một hơi nhẹ nhõm, trên trán rịn ra một tầng mồ hôi thật mỏng, có chút vô lực tựa vào xe ngựa, chỉ là sắc mặt vẫn rất bình thường.
Tư Thiên Hoán chỉ cảm thấy trên người càng ngày càng nóng, giống như là lửa thiêu, nước thuốc nhỏ xuống nơi nào, thì đều lan tràn đến kỳ kinh bát mạch, khiến cho hắn không nhịn được thở gấp.
"Chống đỡ." Tô Tiểu Vũ đã sớm biết hắn sẽ bị giày vò, nhưng vì an nguy sau này của hắn, chịu khổ một chút cũng đáng giá, nhưng nhìn hắn rên rỉ khổ sở, vẫn có chút đau lòng.
Tô Tiểu Vũ hơi mím môi, nghĩ đến nội lực cực âm cực hàn của mình, trong lòng có tính toán, giơ chưởng, trong lòng bàn tay ngưng tụ một tầng nội lực, không lâu lắm, hóa thành khí lạnh màu trắng nhàn nhạt, mượn khí lạnh này, cách thân thể Tư Thiên Hoán một chút liền dừng lại, khí lạnh chậm rãi chạy trên toàn thân hắn, thấy chân mày hắn hơi giãn ra, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Hừm......" Cảm giác hơi lửa rút đi, Tư Thiên Hoán mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay tức khắc lại cảm thấy giá rét thấu xương, như rơi vào hầm băng, sắc mặt từng trận xanh đen.
"Phiền toái."
Tô Tiểu Vũ lẩm bẩm, nhàn nhạt nhìn cửa sổ xe một cái, khạc ra một ngụm trọc khí, chậm rãi cởi xiêm áo ra, cúi người, ôm lấy thân thể lạnh lẽo của Tư Thiên Hoán, run một cái, liền không động đậy nữa, dần dần, thân thể của nàng cũng nên lạnh.
Xe ngựa vốn dĩ đã dừng lại, nhưng hai người bên trong không nhận thấy được, sau khi dừng lại chốc lát, mới chậm rãi đi về phía trước.
Lần nữa Tư Thiên Hoán mở mắt thì chỉ cảm thấy cả người thoải mái, ngoắc môi, phát hiện vật nhỏ nằm trên hắn, hơi kinh ngạc, ôm nàng lên, mới phát hiện người nàng lạnh lẽo, sắc mặt bỗng run lên, vận khởi nội lực, từ từ làm ấm thân thể nàng.
"Không sợ lạnh, hả?" Nhìn Tô Tiểu Vũ từ từ tỉnh lại, Tư Thiên Hoán đè xuống đau lòng trong mắt, nhàn nhạt nói ra.
"Hoán." Tô Tiểu Vũ biết hắn lo lắng cho mình, cười nhạt, co lại rúc vào trong lòng hắn, thuốc của nàng, hiệu quả quả nhiên không sai, nàng chỉ giúp hắn sưởi ấm, cũng đã bị đông cứng đến hôn mê.
"Ngươi nội lực thiên hàn, thời điểm thân thể ta nóng lên, ngươi dùng nội lực?" Tư Thiên Hoán kiểm tra mạch của nàng, đau lòng trong đáy mắt không đè ép được, nữ nhân ngốc.
"Ta cải tạo thể chất ngươi một chút, trừ phi có người một lần đâm thủng tám nơi kia, nếu không, không có người nào có thể phế được võ công của ngươi." Tô Tiểu Vũ mímmôi, chậm dãi giải thích rõ, thật ra thì nàng cũng chỉ muốn dời đề tài, tránh cho người kia quá đau lòng.
"Ai có thể lại gần thân thể của ta?" Tư Thiên Hoán hừ lạnh, khẽ gõ trán nàng một cái, nếu không phải hắn nguyện ý, thật sự không có mấy người có thể lại gần thân hắn, chớ nói chi là tổn thương hắn, phế bỏ võ công của hắn, vật nhỏ lo lắng cho hắn, hắn rất vui vẻ rất cảm động, nhưng hắn càng hy vọng thấy nàng bình an, xem ra sau này nàng muốn làm gì, vẫn phải hỏi rõ ràng, tránh cho vật nhỏ lại tổn thương thân thể của mình.
"Đừng ngông cuồng như vậy." Tô Tiểu Vũ bật cười, mặc dù nàng cảm thấy dáng vẻ rất đẹp mắt.
"Vũ nhi, ta có năng lực bảo vệ hai người chúng ta, về sau đừng tiếp tục làm tổn thương thân thể như vậy." Tư Thiên Hoán vốn muốn nói nàng đôi câu, nhưng vẫn mềm lòng, không nói ra miệng, chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười, lời vừa ra khỏi miệng, đều mang chút mùi vị cầu khẩn.
Trước là vì Khúc Ngâm, đó là bằng hữu của nàng, hắn không có biện pháp can thiệp, nhưng lần này là hắn, hắn vẫn không thể quản sao?
"Chỉ cần ngươi đừng chịu trọng thương gì, ta tự nhiên sẽ không đả thương thân thể." Tô Tiểu Vũ vô tội cười, rõ ràng nghĩ, tay vừa để xuống trên người hắn, đang cười nói, đột nhiên phát giác tay bóng loáng, sững sờ, nghiêng đầu liếc nhìn da thịt trắng hồng, vành tai ửng hồng.
"Ngươi thật đúng là hiểu được làm sao để cho ta tức giận." Trong lời nói mang theo tức giận, nhưng nụ cười trên mặt vẫn rất dịu dàng, Tư Thiên Hoán cảm giác mình thua bởi vật nhỏ này, không giận được nàng, chỉ có thể tự nuốt xuống bụng.
"Được, quần áo của ta là ngươi cởi, ngươi tới mặc." Phạt không nỡ phạt, yêu cầu nho nhỏ này xem như không quá đáng.
Tư Thiên Hoán cười như không cười hướng lười biếng dựa về phía sau, đôi tay lộ mở ra, lộ ra lồng ngực cường tráng.
"Không có tí sức lực rồi, tự mình mặc." Vô lực ngã xuống bên cửa sổ, Tô Tiểu Vũ trực tiếp nhắm mắt lại, lười phải phản ứng.
"Vậy thì chờ ngươi có sức lực rồi mặc, dù sao xe ngựa này dừng lại đã lâu, để cho bọn hắn chờ thêm chút cũng được." Tư Thiên Hoán thương tiếc xoa bàn tay nhỏ bé của nàng, trong giọng nói hết sức săn sóc.
"Tư Thiên Hoán!" Tô Tiểu Vũ vừa nghe, lập tức ngồi thẳng người, choáng váng mở mắt to tức giận nhìn chằm chằm nam nhân lười biếng trước mặt.