Edit: Lãnh Thiên Nhii.
Vường ngự uyển, vườn ngự uyển......
Chậm rãi đi trong hoàng cung, sắc mặt Tô Tiểu Vũ khẽ biến thành màu đen, nàng quên hỏi Bạch Thuật vườn ngự uyển ở đâu, trên đường đừng nói cung nữ thái giám, ngay cả một con quỷ cũng không có, muốn nàng đi đến vườn ngự uyển thế nào!?
Đang muốn xoay người trở về ngự hoa viên, con đường phía trước lại đột nhiên xuất hiện một bóng người màu xanh lục, Tô Tiểu Vũ sững sờ nhìn bóng dáng này, kinh ngạc trong mắt chậm rãi nhu hòa xuống, thế nào cũng không nghĩ đến, họ sẽ gặp lại nhau ở đây, mím môi cười một tiếng, thi triển khinh công đuổi theo.
"Khúc cô nương người đi đâu vậy, người không về nữa, mạng nô tài liền không giữ được."
Đi theo bóng người màu xanh lục rất lâu, thấy nàng tiến vào một cung điện rất khác biệt, cạnh cửa đứng đầy hai hàng thị vệ, một người mặc trang phục thái giám tiến lên nói, kêu trời trách đất.
"Cao công công, ta sẽ không rời khỏi hoàng cung." Lục y nữ tử lạnh nhạt nói, trong giọng nói nồng đậm bi thương, Tô Tiểu Vũ nghe được trong lòng một trận co rút đau đớn, mới ít năm như vậy, nàng sống không vui vẻ sao?
Lục y nữ tử đi theo Cao công công vào, Tô Tiểu Vũ cũng chậm rãi đi vào theo, Tư Thiên Hoán cho nàng tờ giấy cũng hóa thành bụi, tán lạc trong gió.
Lục y nữ tử kia không vào cung điện, mà là ngồi một mình trong hoa viên, chậm rãi uống trà, nhìn bầu trời đen nhánh, không biết đang nghĩ cái gì, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tuyệt trần một hồi hoảng hốt.
Mà Tô Tiểu Vũ ngồi trên nhánh cây nhỏ dài, chân mày nhíu chặt, tiểu nha đầu ngây thơ hoạt bát, luôn luôn lạc quan, quen biết với nàng nhiều năm như vậy, trước đây khi nhìn thấy nàng luôn là người có khuôn mặt tươi cười, nhưng gặp lại, sao lại biến thành người khác như vậy?
Lục y nữ tử ngồi một mình thật lâu, đột nhiên ôm đầu gối, cúi đầu khóc.
Khẽ mở mắt, Tô Tiểu Vũ ngơ ngác nhìn bóng lưng nàng run rẩy, chân mày càng nhíu thật chặt, năm năm, năm năm không thấy, nàng học được chảy nước mắt.
Truyền tới bên tai mấy tiếng vang không thể nhận ra, gần như hòa tan vào gió đêm, người thường căn bản sẽ không thể phát hiện, ánh mắt lẫm liệt, lạnh lùng nhìn về phía bên phải phía trước.
"Khúc Ngâm, ngươi khiến cho chúng ta không dễ tìm a, thật đúng là không biết năm năm ngươi rốt cuộc tránh đi nơi nào." Trong hoa viên đột nhiên xuất hiện năm người áo đen, người cầm đầu lạnh lùng mở miệng, trong mắt chỉ có ác độc.
Lục y nữ tử, cũng chính là Khúc Ngâm, chậm rãi lau đi nước mắt, lạnh lùng nhìn về phía năm người, khóe môi nhếch lên nụ cười châm chọc, "Hừ, tìm được ta thì như thế nào, nhiều nhất chỉ có chết."
"Chết? Chúng ta làm sao có thể để cho ngươi chết, nếu như ngươi chết, ai đưa Tô Tiểu Vũ tới?" Người áo đen hừ lạnh, nói ba chữ Tô Tiểu Vũ thì có chút cắn răng nghiến lợi.
"Ngươi cho rằng ta sẽ để cho ngươi bắt được uy hiếp Tiểu Vũ?" Khúc Ngâm khinh thường nói.
"Khúc Ngâm, võ công ngươi không có, vẫn còn ở đấy phách lối?" Người áo đen cảm thấy nàng quả thực là người điên, "Coi như lúc trước ngươi chưa mất võ công, thì chẳng qua chỉ có đánh ngang tay cùng ta, huống chi bây giờ võ công của ngươi hoàn toàn không có."
"Ta đánh không lại ngươi, chẳng lẽ còn không thể độc chết mình sao?" Khúc Ngâm đột nhiên vỗ lên bàn, ngạo khí tận trong xương tuỷ phát ra khí thế bức người, "Đừng quên, ta là ai."
"Ngươi." Người áo đen giận quá hóa cười, "Ha ha ha, được, đã như vậy, vậy chúng ta liền mang thi thể ngươi trở về." Có một thi thể, dù sao cũng hơn trắng tay mà về.
Khúc Ngâm lạnh lùng nhìn bọn họ, mặt không sợ hãi, nhưng trong lòng lại là vô cùng đau, đời này nàng không có gì lưu luyến nhưng duy chỉ có hai người không bỏ được, một là Tiểu Vũ, nhưng nàng thông minh như vậy, nàng không cần vì nàng mà lo lắng; còn có một......
"Giết......" Người áo đen vung tay lên, còn chưa nói xong, liền bị một giọng nói lười biếng cắt đứt.
"Khúc Ngâm đánh không lại ngươi, ta còn đánh không lại sao?" Tô Tiểu Vũ tung người nhảy từ ngọn cây xuống, chậm rãi đi tới trước người Khúc Ngâm, toàn thân tùy tính tự nhiên, không mùi vị son phấn.
"Ngươi là ai?" Người áo đen cảm giác thiếu niên đứng trước mắt hơi thở rất quen thuộc, nhưng lại không nhớ ra lúc nào gặp được nam tử tuyệt thế như thế.
"Ha ha, Thất trưởng lão đoán không ra được sao?" Nụ cười Tô Tiểu Vũ không giảm, đáy mắt chỉ có sát ý, năm đó đánh một trận, Thất trưởng lão vừa đúng lúc không có ở đấy, hắn không nhận ra nàng, chỉ là, nàng nhận ra hắn.
Thất trưởng lão chợt trừng lớn cặp mắt, phòng bị nhìn Tô Tiểu Vũ, "Ngươi rốt cuộc là ai?"
"Còn chưa đoán được sao." Tô Tiểu Vũ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép lắc đầu một cái, "Ngu ngốc."
"Ngươi!" Thất trưởng lão đã bao giờ chịu loại súc phạm này, cặp mắt giận đến đỏ bừng, gầm nhẹ một tiếng, "Cùng tiến lên, giết bọn họ!"
Nhất thời, nội lực trong cơ thể năm người thi triển hết, lực lượng cường đại khiến lá cây bốn phía vang sào sạt, sát khí tràn ngập.
Nụ cười lười biếng của Tô Tiểu Vũ không thay đổi, đáy mắt phát ra lạnh lẽo, thật đúng là tuyệt tình, người nào lợi hại liền sai người đó tới, thủ hạ vừa động, nội lực ngưng tụ, bốn phía lá cây bay xuống dồn dập, bay đến năm người kia
"Chút tài mọn." Thất trưởng lão khinh thường nói, đại đao vung lên, đánh về phía lá cây ngăn cản hơn phân nửa, sau đó bổ đao đến Tô Tiểu Vũ.
Sắc mặt Tô Tiểu Vũ không thay đổi, tay không đón lấy đao của Thất trưởng lão, nghiêng người trốn một chút, né tránh một người khác công kích, phản chân đá một cái, đá văng người thứ ba.
"Loại công phu này, cũng muốn ngăn cản chúng ta?" Thất trưởng lão thấy chiêu thức của thiếu niên trước mắt mặc dù nhiều lần linh hoạt, nhưng nội lực không đủ, lập tức liền phách lối nói.
Triền đấu lúc lâu, Tô Tiểu Vũ bức ra nội lực cuối cùng, đánh văng năm người ra, lui thân đến trước người Khúc Ngâm, dáng vẻ lạnh nhạt, giống như chưa từng đại chiến.
"Thế nào, nhận thua?" Thất trưởng lão bị nàng chấn trụ một kích cuối cùng, thấy nàng không bị ảnh hưởng chút nào, trong lòng kinh ngạc không thôi, hắn còn tưởng rằng nàng cùng đường mạt lộ rồi, một kích cuối cùng, thế nào......
"Đã nhiều năm như vậy, Thất trưởng lão cũng nên có tiến bộ chứ, lại không nghĩ rằng vẫn trì trệ không tiến." Tô Tiểu Vũ gảy nhẹ một chút ống tay áo, vân đạm phong khinh nói, nhưng lời này, Thất trưởng lão nghe được kinh hãi không thôi, nàng dù chưa cùng Thất trưởng lão đã giao thủ, thế nhưng nghĩ đến lão kém mười bảy người khác.
"Ngươi rốt cuộc là ai?" Thất trưởng lão bị chọt trúng chỗ đau, trong mắt lộ ra âm lãnh, nắm chặt đại đao trong tay.
Bốn người khác nhận thấy lửa giận của Thất trưởng lão, cũng rối rít nắm chặt binh khí, gắt gao nhìn chằm chằm Tô Tiểu Vũ.
"Thất trưởng lão thật sự muốn biết ta là ai sao?" Tô Tiểu Vũ cười gian, hai mắt đen như mực đột nhiên mê hoặc như vòng xoáy vậy, giống như có thể hút linh hồn người vào, quanh thân tản mát ra loại khí yêu mị hấp dẫn nguy hiểm.
Thất trưởng lão cảm thấy cảm giác nguy hiểm hết sức quen thuộc, quen thuộc đến mức khiến cho hắn rợn cả tóc gáy, này, này rõ ràng lực lượng đó có liên quan tới nơi kia?
"Ngươi là ai thì có quan hệ gì đến ta, lên! Giết bọn họ!" Ánh mắt Thất trưởng lão lạnh hẳn đi, cố đè xuống lo lắng trong lòng, nội lực tuôn ra, đánh tới Tô Tiểu Vũ.
Suối tóc đen như mây, không gió mà bay, đối mặt năm người công kích, Tô Tiểu Vũ chậm rãi nhắm hai mắt lại, dường như không hề làm gì cả, lại khiến năm người dừng công kích trước mặt nàng một cánh tay.
"Thất trưởng lão, lần trước không thể giao thủ cùng ngươi, cảm thấy thật tiếc nuối." Giọng nói nhàn nhạt, nhưng vẫn chứa uy nghiêm, giống như bễ nghễ trên vạn vật, vẫn là giọng nói Tô Tiểu Vũ, lại không giống giọng nói Tô Tiểu Vũ.
Bộ mặt Thất trưởng lão chỉ còn hoảng sợ, tay cầm đao khẽ run, thế nào cũng không nghĩ đến, hôm nay chẳng những tìm được Khúc Ngâm, còn tìm được tên sát tinh này, hắn chưa từng thấy qua Tô Tiểu Vũ, nhưng sức mạnh huyết đồng hắn biết.
"Trưởng lão, hắn rốt cuộc là ai?" Người áo đen bên cạnh bị lực lượng của Tô Tiểu Vũ làm giật mình, run giọng hỏi.
"Tô, Tô...... A......" Thất trưởng lão hoảng sợ run giọng mở miệng, nhưng còn chưa nói xong, lại phát hiện mình không còn cách nào phát âm ra được, chỉ vì, đầu đã lìa khỏi thân.
Tô Tiểu Vũ mở mắt ra lần nữa thì đôi mắt đã biến thành màu đỏ như máu, mà đầu năm người kia cũng theo động tác phất tay của nàng khi mở mắt ra rớt khỏi người.
"Tiểu, Tiểu Vũ......" Khúc Ngâm đang cười, cười đến quên hô hấp, sương mù trước mắt đã sớm tan, muốn nước mắt ngừng cũng không ngừng được, không phải là mộng, thật sự không phải là mộng, là Tiểu Vũ, thật sự là Tiểu Vũ......
"Nha đầu ngốc, cười còn khó coi hơn khóc." Xoay người lại, đôi mắt đỏ như máu đã lui, yêu dã mê người, Tô Tiểu Vũ dịu dàng nhếch môi, giang hai cánh tay trước mặt Khúc Ngâm.
Khúc Ngâm lau nước mắt một cái, đang muốn xông lên trước, sắc mặt lại đột nhiên trắng nhợt, tiến lên tiếp được thân thể Tô Tiểu Vũ ngã xuống, hai người cùng nhau ngã nhào trên đất.
Đau lòng nhìn sắc mặt tái nhợt trong ngực, khóe miệng nữ nhân không ngừng tràn ra máu tươi, Khúc Ngâm thật sự muốn nàng tỉnh, biết rõ ràng dùng bao nhiêu công lực liền bị cắn trả bấy nhiêu, sự cắn trả của nàng dị thường mạnh, vậy mà vẫn ngu ngốc dùng toàn lực, nàng thật sự là......
"Tiểu Vũ." Khúc Ngâm nhỏ giọng nỉ non, cúi người, vùi đầu chỗ cổ nàng, dò xét mạch đập nàng yếu ớt, trong lòng đau xót, đột nhiên ngửa đầu, đè nén hô lên ——
"A......"