Lăng thành là trung tâm chính trị văn hóa, sự phồn vinh kia không cần nói cũng biết, hai bên đều là phố lớn quán nhỏ, cái gì cũng có bán, tiếng la của người bán hàng rong và trên tiếng cười đùa trên đường không ngừng.
Ngọc Mãn Đường là quán rượu lớn nhất lăng thành, là sản nghiệp của Bạch gia, quán rượu phục vụ chu đáo, nhưng giá tiền cũng rất đắt, người dám đến nơi này thân phận cũng sẽ không thấp.
Ngọc Mãn Đường nhã gian lầu hai, tiểu nhị từ bên trong ra ngoài, cẩn thận đóng cửa lại, đi hai bước, vẫn là nhịn không được quay đầu lại tìm hiểu xem, người tới Ngọc Mãn Đường bọn họ, không giàu cũng quý, bộ dạng xinh đẹp cũng không ít, nhưng anh tuấn giống như thiếu gia trong gian phòng trang nhã này, chưa từng thấy qua.
Trong gian phòng trang nhã, một tên nam tử nửa tựa vào trên giường êm, nhắm mắt nghỉ ngơi, cẩm bào trên người hắn màu lam nhạt, cẩm bào thêu tường vân bạc, tóc buộc lên cao, hợp với gương mặt như bạch ngọc, quả nhiên là thế giai công tử, cũng khó trách tiểu nhị kia cảm thán.
Bên cạnh hắn là một nữ tử non nớt, trên khuôn mặt hồng hào là một cặp mắt thật to, sáng ngời như ngôi sao, dưới mũi chiếc mũi thẳng là đôi môi hồng, đáng yêu linh động, lúc này nàng đang một tay nâng cằm lên, giương mắt nhìn công tử áo lam.
"Chủ tử Tiểu Vũ. . . . . ." Nữ tử bất mãn chu môi kêu, âm thanh mềm mại, kết hợp với bộ dạng nàng liếc mày, vừa đáng yêu vừa đáng thương.
Tây Vân rất buồn bực, thật sự rất buồn bực, chủ tử Tiểu Vũ là tới tham gia buổi đấu giá, nàng thích náo nhiệt, cho nên mới cùng Liễu Nguyệt trao đổi, nàng đi theo, nhưng còn bây giờ thì sao, buổi đấu giá sắp bắt đầu, chủ tử còn đang ngủ!
"Thế nào?" Giọng nói sạch sẽ như suối, không phân biệt nam nữ, nghe rất hay, nam tử áo lam chậm rãi mở mắt, nghiêng mặt qua, lười biếng nhếch môi, trong mắt còn mang sự mơ màng mới tỉnh, chủ tử Tiểu Vũ trong miệng Tây Vân, chính là nàng Tô Tiểu Vũ.
"Chủ tử, buổi đấu giá sắp bắt đầu!" Tây Vân thấy nàng tỉnh lại, vui mừng nhướng mày, chớp mắt to, nhào tới.
Đưa tay ngăn lại thân thể mềm mại đánh tới, Tô Tiểu Vũ có chút bất đắc dĩ cười nói, "Ta nhớ, còn một canh giờ mà?"
Tây Vân sững sờ, nịnh lọt đứng thẳng, làm nũng với Tô Tiểu Vũ, " Chủ tử Tiểu Vũ, ngươi hiểu ta nhất, chúng ta đi sớm một chút nha."
Vẫn thích tham gia náo nhiệt như vậy, nha đầu này còn lớn hơn nàng một tuổi nha.
Tô Tiểu Vũ day day huyệt thái dương, thật đúng là không có cách nào cự tuyệt nha đầu đáng yêu như vậy, đứng dậy, nhàn nhạt nhìn Tây Vân một cái.
Tây Vân chớp mắt một cái, nhảy lên tại chỗ, chạy đến sau lưng Tô Tiểu Vũ, đè lên bả vai nàng, cũng không đợi nàng phản ứng, một thỏi bạc ném lên bàn, liền chạy ra bên ngoài.
Tô Tiểu Vũ cúi đầu nở nụ cười, cúi đầu phủi phủi quần áo, lấy chiếc quạt trên bàn, đi theo Tây Vân, hai người một trước một sau đi ra ngoài, hấp dẫn tất cả ánh mắt mọi, nữ tử hoạt bát động lòng người, nam tử phiêu dật tuấn tú, giống như một đôi kim đồng ngọc nữ.
Hai người đi khá nhanh, rất nhanh đã tới phòng đấu giá của Bạch gia, phòng đấu giá của Bạch gia khác với phòng đấu giá bình thường, là một viện rất lớn, viện môn là hai tỳ hưu cẩm thạch, mà cặp mắt tỳ hưu là bốn viên phỉ thúy màu lục, dưới ánh mặt trời phát sáng rạng rỡ, mà trên tấm bảng có ba chữ ngọc to "Phòng đấu giá", càng thêm lộ ra tôn quý và tài phú.
Cửa sơn son chính mở rộng ra, hai hàng hộ vệ chỉnh tề xếp hàng hai bên trong cửa, mặt không biểu tình, khí thế bức người, chỉ liếc mắt một cái, Tô Tiểu Vũ liền có thể nhìn ra người bọn họ không có chỗ nào mà không mang tuyệt kỷ, khó trách, phòng đấu giá ngày mai ra ra vào vào nhiều bảo bối như vậy, lại không có người nào dám tới quấy rối.
Khẽ nhếch môi, Tô Tiểu Vũ một tay để sau lưng, một tay nắm ngọc phiến, cất bước bước vào cửa chính, Tây Vân liền theo sát phía sau, cười híp mắt nhìn hai hàng người trước mắt.
"Công tử, mời tới bên này." Một gã sai vặt khuôn mặt tuấn tú tiến đến, cười ôn hòa, dẫn đường cho Tô Tiểu Vũ.
"Đa tạ." Tô Tiểu Vũ nhàn nhạt cười, cất bước đi theo.
Đường hành lang, hàng trúc xanh biếc, núi giả từ ngọc, suối nước bao quanh núi giả, đi qua hành lang thật dài, chính là một đường đá, mỗi một cục đá lớn nhỏ như nhau sáng bóng, có thể nhìn ra được, những thứ này đều trải qua tỉ mỉ chọn lựa, khảm nạm, không hổ là nhà giàu nhất lăng thành.
"Ơ, đây là cô nương nhà ai xinh đẹp như vậy?" Tây Vân xem đến nhập thần, đột nhiên phát hiện cách chủ tử Tiểu Vũ một đoạn khá xa, sau một lúc bực tức, đang chuẩn bị đuổi theo, trước mắt lại đột nhiên xuất hiện một tên nam tử, dáng dấp bình thường, nhưng ăn mặc cũng rất cao quý, trên đầu cài trâm tóc thượng hạng Dương Chi Ngọc, trường bào màu trắng là gấm vóc Du Châu sản xuất, phía trên có hoa văn do rất nhiều kim tuyến thêu thành, trên chân giày cũng đầy kim tuyến, cả người nhìn qua. . . . . .
"Tục không chịu được." Tây Vân âm thầm oán thán, chống lại con mắt đắm đuối của hắn, chỉ cảm thấy trong dạ dày quay cuồng một lúc, ánh mắt lạnh lãnh, không thèm quan tâm đến lý lẽ đi đến phía trước.
"Tiểu tiện nhân, ngươi thế nhưng không nhìn ta!" Tiễn Tuấn Kiệt mặt tối sầm, đưa tay muốn bắt Tây Vân, Tây Vân híp mắt một cái, quay thân tránh ra, tay liền muốn giết hắn, nhưng nghĩ tới không thể gây ra phiền toái cho chủ tử Tiểu Vũ, gắng gượng đưa tay trở lại, nội lực mạnh mẽ thu hồi khiến thân thể nàng cứng đờ, cũng chính là một cái chớp mắt này, Tiễn Tuấn Kiệt không cam lòng lần nữa đưa tay, lại không nghĩ rằng Tây Vân trốn một chút không tránh, trong nội tâm vui vẻ, liền tóm lấy nàng tay.
"Được bản công tử coi trọng, là phúc khí của ngươi, hừ, ngươi tốt nhất đừng rượu mời không uống uống rượu phạt." Tiễn Tuấn Kiệt cười hả hê, Tiền gia bọn họ gia tài vạn triệu, nữ nhân kia có thể chống cự được sao?
"Buông ta ra!" Tây Vân mặt tối sầm, dùng sức hất tay Tiễn Tuấn Kiệt ra, chán ghét lau chùi trên quần áo, trong lòng càng nghĩ càng ghê tởm, chủ tử Tiểu Vũ đã dạy nàng, không thể nhịn được nữa, không cần nhịn nữa, bây giờ nàng không có cách nào nhịn!
"Tiện nhân, ngươi biết ta là ai. . . . . . A!" Tiễn Tuấn Kiệt tự nhiên nhìn thấy trên mặt Tây Vân chán ghét, tức giận không chịu nổi, tiếng mắng còn chưa xuất khẩu, liền bị Tây Vân bóp trụ cổ, cổ truyền tới đau đớn khiến hắn hoảng sợ trợn to hai mắt, hắn là người tham tài háo sắc, nhưng hắn càng sợ chết.
Tây Vân hừ lạnh một tiếng, tay hơi dùng sức, hài lòng nhìn hai mắt hắn đỏ bừng, sắc mặt tím lại, một khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ đáng yêu, nhưng ai đoán được, nàng có thể chỉ một tay lấy tánh mạng người ta nhu Tu La?
"Cứu, cứu mạng. . . . . ."
Tiễn Tuấn Kiệt hô hấp trở nên khó khăn, khó khăn từ trong cổ họng nặn ra lời, hắn không muốn chết, hắn không muốn chết!
"Dám cợt nhả bản cô nương, ngươi không muốn sống?" Tây Vân hừ lạnh, nàng có dáng dấp đáng yêu, nhưng trên thực tế nàng là một trong bốn đại quản sự Vũ các tính khí kém nhất, hôm nay xú nam nhân này đụng nàng, đừng trách nàng độc ác.
"Lớn mật, bên trong phòng đấu giá há có thể cho phép ngươi càn rỡ!" Hộ vệ tuần tra phòng đấu giá chạy tới, trợn mắt nhìn Tây Vân, "Cô nương xin buông tay, chớ để bọn ta động thủ."
Tây Vân đang nổi nóng, nơi nào nghe lời hắn, tay dùng thêm sức, Tiền Tuấn Kiệt kia trực tiếp ngất đi.
Hộ vệ thấy vậy, hừ lạnh một tiếng, rút kiếm ra, đâm về Tây Vân, nội lực cường đại che kín thân kiếm, Tây Vân biến sắc, ném Tiễn Tuấn Kiệt ra, lắc mình né tránh trường kiếm của hắn, tay mò về eo, chuẩn bị rút nhuyễn kiếm ra, lại nghe "đùng" một tiếng, trường kiếm của hộ vệ đứt đoạn, mà hộ vệ kia cũng ngã nhào trên đất, che tim, không thể tin nhìn chằm chằm sau lưng Tây Vân.
Bọn họ là hộ vệ Bạch phủ tất cả đều võ công cao cường, một chiêu liền đánh ngã hắn, người này rốt cuộc là ai?