Tiêu Phàm cảm thấy huyết mạch toàn thân như sắp nổ tung lên rồi.
Sắc đẹp như thế này ở ngay trước mặt mà lại không thể động, quá khó chịu rồi!
Cuối cùng, Đỗ Hồng Tuyết tiểu hồ ly này còn bày ra một bộ dáng người vô tội, e sợ mà nói: "Hơn nữa... Ngươi cũng chỉ cho ta một bộ y phục..."
Tiêu Phàm nhảy một phát từ trên ghế salon, xụ mặt, trực tiếp xông vào gian phòng chính giữa, tùy tiện cầm một quần tắm ra.
Tuy kiểu quần tắm nam mặc ở trên người nữ nhân có chút không ổn, nhưng dù nói thế nào cũng so với cái gọi là mặc một nửa lộ một nửa của yêu nữ này thì tốt hơn nhiều lắm.
Lại để cho Tiêu Phàm thiếu chút nữa sụp đổ lần hai chính là, yêu nữ này vậy mà lai làm như hắn không tồn tại, cầm cái quần xong, ở trước mặt Tiêu Phàm, cười tủm tỉm mà mặc vào đến.
Hơn nữa còn là động tác rất chậm a!
Quá trình này vô cùng dày vò, nhưng Tiêu Phàm vẫn nhịn được, khó khăn lắm mới đợi được Đỗ Hồng Tuyết mặc quần xong, Tiêu Phàm mới phát hiện sau lưng mình đã là một mảnh mồ hôi lạnh, cả người có cảm giác hư thoát.
Tiêu Phàm hết nói rồi, mị lực của yêu nữ này, quá kinh khủng!
Tuyệt đối là loại yêu nghiệt!
Khó trách trong liêu trai, nhân vật nữ chính luôn luôn là hồ ly tinh, về sau ai còn dám nói của hồ ly tinh không lớn, Tiêu Phàm là người thứ nhất đập hắn.
"Tốt rồi, cô cũng tắm rửa xong rồi, có thể đi rồi hả?" Tiêu Phàm cố gắng làm ra vẻ thiết diện vô tư.
Đỗ Hồng Tuyết mắt nước mắt lưng tròng, chỉ kém không có hồng thủy tràn lan ra: "Ô ô, ngươi cứ như vậy nhẫn tâm đuổi một cái tiểu mỹ nữ đáng thương đi ra ngoài sao..."
Không mềm lòng, đánh chết cũng không mềm lòng...
Tiêu Phàm không ngừng nhắc nhở chính mình: "Là tự cô nói chứ, nói ra phải giữ lời. Không phải mới rồi còn nói cái gì mà tứ mã nan truy cơ mà? Đừng có nói nói với tôi là cô đã quên... Còn có, đừng nháy mắt, cô có biết là chiêu này đối với tôi vô dụng..."
Thấy mị thuật không có hiệu quả, Đỗ Hồng Tuyết không khỏi có chút nhụt chí.
Như thế nào mà mị thuật vạn lần vạn linh của nàng dùng trên người gia hỏa này lại mất linh nha?Cái vẻ nước mắt lưng tròng của Đỗ Hồng Tuyết trong nháy mắt biến mất, trở mặt so với trong kịch còn muốn thần tốc hơn. Tiêu Phàm âm thầm ngạc nhiên, nếu như yêu nữ này đi Hollywood..., không chừng chỉ bằng hành động này của nàng, có thể mỗi năm ẵm một cái giải Oscar về cũng không ngoa.
"Ách, cái kia, ta chỉ là tiểu nữ nhân, cũng không phải đại trượng phu..."
Tiêu Phàm trừng to hai mắt, chỉ vào Đỗ Hồng Tuyết đang dương dương đắc ý cả buổi, cũng không nói ra được một câu gì.
Giở trò còn có thể làm đến mức này?
Đỗ Hồng Tuyết nhận thấy công kích bằng ngôn ngữ tựa hồ không dùng được rồi, đôi mắt tinh quái khẽ chuyển một vòng, sau đó thân thể mềm nhũn ra, trực tiếp dán vào bên người Tiêu Phàm, ôm lấy cánh tay Tiêu Phàm mà lắc lắc, dịu dàng nói: "Được rồi, để cho ta tạm thời sống ở chỗ này được không? Đã là ngươi cứu ta lần thứ nhất, chẳng lẽ ngươi còn có thể trơ mắt nhìn ta ra chịu chết?"
Tiêu Phàm trầm mặc.
"Ngươi xem, nếu như không phải ngươi giúp ta ẩn tàng yêu khí..., bọn họ sẽ tuyệt đối không buông tha ta a..." Đỗ Hồng Tuyết vừa nói, ánh mắt cũng bay tới cái nhẫn trên tay trái Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm vẫn tiếp tục trầm mặc...
Đỗ Hồng Tuyết nổi giận rồi, từ bên người Tiêu Phàm nhảy ra, hai tay chống hông đứng trước mặt hắn, dựng thẳng lông mày trừng mắt, dáng vẻ lúc này lạ mang theo một phong vị hoàn toàn khác: "Ngươi chốt lại là muốn thế nào? Bổn cô nương đều ôn tồn van xin ngươi, chẳng lẽ ngươi còn muốn bổn cô nương lấy thân báo đáp?"
Tiêu Phàm lại càng hoảng sợ, lấy thân báo đáp?
***, tuy hồ ly tinh xinh đẹp thì xinh đẹp thật, nhưng ai biết cái dung mạo này là thật hay là giả? Vạn nhất quấn với nhau đi, nửa đêm bừng tỉnh mới phát hiện, trong ngực vuốt ve không phải một nữ nhân trẻ trung trơn mượt, mà là một con thú lông mềm như nhung...
Mỗi lần nghĩ vậy, ánh mắt Tiêu Phàm nhìn về phía Đỗ Hồng Tuyết cũng thuần khiết hơn rất nhiều.
Hết thảy phấn hồng đều khô lâu ah...
"Được rồi..."
Tiêu Phàm bất đắc dĩ hết sức, để cho hồ ly tinh này cứ một mực quấn lấy cũng không phải là biện pháp tốt.
Chẳng lẽ còn có thể trực tiếp dùng vũ lực?
Đối với gương mặt xinh đẹp kia, Tiêu Phàm thật sự là hạ thủ không được.
Thấy Tiêu Phàm đã đáp ứng, Đỗ Hồng Tuyết dựng lên, thiếu chút nữa đập cả vào nóc nhà.
Tiêu Phàm lại bị dọa sợ rồi.
Trước mắt hắn là một mảnh trắng bóng, rất là mê người...
"Còn có, cô đem cái khóa cài vào..." Tiêu Phàm ra vẻ rất trấn định, mặt không đỏ tim không nhảy.
"Ngươi lại giúp ta thêm lần nữa... Ta như thế nào có thể báo đáp ngươi đây..." Đỗ Hồng Tuyết chẳng những không giữ, thân thể mềm mại kia còn dán gần người Tiêu Phàm thêm một tí, cười nói tự nhiên: "Ân cứu mạng không cầu báo, không bằng lấy thân báo đáp như thế nào?"
Vẫn cái câu cổ văn giả tạo kia...
"Tôi còn chưa nói xong, hai người kia mà rời đi, cô phải lập tức đi!" Về điểm ấy, Tiêu Phàm là tuyệt đối không nhượng bộ. Hắn có thể không hi vọng yêu nữ này đến, ảnh hưởng đến sinh hoạt của hắn sau này.
"Đã biết..." Đỗ Hồng Tuyết le lưỡi, xem như đáp ứng.
Về phần trong lòng nghĩ như thế nào thì cũng chỉ có mình nàng là biết thôi.
"Đúng rồi, vừa rồi ở bên ngoài... Cái đồ vật chớp lên là cái gì?" Tiêu Phàm nghĩ nghĩ, nhịn không được hỏi nàng.
"Đó là phi kiếm." Đỗ Hồng Tuyết nháy mắt mấy cái với hắn.
"Phi kiếm?" Tiêu Phàm không phải cả kinh: "Hẳn là hai người kia, là trong truyền thuyết Thục Sơn kiếm hiệp... Cái kia cùng cô có quan hệ, chẳng phải là phiền toái lớn rồi sao?"
Thấy bộ dạng khẩn trương của hắn, Đỗ Hồng Tuyết nhịn không được bật cười, duỗi ngón tay ấn vào trán Tiêu Phàm một cái, phong tình vạn chủng: "Tiểu Phàm Phàm, ngươi có phải hay không đọc tiểu thuyết nhiều lắm? Trên đời này nào có cái gì Thục Sơn kiếm hiệp... Hai người kia là người của Kiếm Tông..."
"Hồ ly chết bầm, ta cảnh cáo cô lần thứ nhất, đừng có dùng cái loại chán ghét xưng hô này bảo ta..."
"Gọi thì thế nào? Ngươi cắn ta à?"
Tiêu Phàm hung hăng trừng mắt nhìn Đỗ Hồng Tuyết: "Cô đừng được ra vẻ, có tin hay không là ta thật sự cắn cô?"
Đỗ Hồng Tuyết không sợ, ưỡn ngực, hai ngọn núi cao vút nhịn không được sức hút của trái đất mà lắc lư hai cái. Nhìn Tiêu Phàm, Đỗ Hồng Tuyết giảo hoạt cười cười: "Vậy ngươi cắn cắn thử xem?"
"Yêu tinh!"
Tiêu Phàm hung hăng mắng một câu, bại trận rút lui.
Hắn đã phát hiện ra một sự thật, hắn thật sự là không có biện pháp với con hồ ly tinh này rồi.
Các kiểu kỹ năng đều đã vận dụng hết, Đỗ Hồng Tuyết như đã nhìn thấu là hắn vô phương với nàng vậy.
Tiêu Phàm buồn bực vô cùng, hắn năm đó không sợ trời không sợ đất, hôm nay lại bị một yêu quái cho đo ván hay sao?
Nếu như bị mấy tên kia biết được, phỏng chừng là sẽ cười hắn đến bò lăn bò càng ah?
Đỗ Hồng Tuyết lắc lắc eo thon mà đi vào gian phòng cách vách phòng Tiêu Phàm, khép hờ cửa, hướng phía Tiêu Phàm ngoắc ngoắc đầu ngón út: "Buổi tối ta sẽ không khóa cửa nha..."
Tiêu Phàm hết lời để nói.
Cũng không biết là cái thời gian làm cho người ta bị dày vò vô cùng này còn muốn tiếp tục tới khi nào?
Tiêu Phàm rất là thổn thức, không nghĩ tới trên thế giới này thật đúng là tồn tại cái thứ đồ chơi tên là yêu quái này.
Tuy Đỗ Hồng Tuyết nói sẽ không khóa cửa, nhưng nàng còn không quá phận, tốt xấu cũng là đóng cửa lại. Còn về phần khóa hay không khóa, Tiêu Phàm tạm thời không có hứng thú đi xác nhận.
Nhìn cánh cửa đóng kín, Tiêu Phàm cảm thấy như đang mơ.
Vậy mà hắn cùng với yêu nữ này cứ như thế mà ở chung một chỗ?
Tiêu Phàm ngẩn người ra, đây chẳng phải là đồng cư trong truyền thuyết hay sao?