Ngày hôm sau, ta, sư phụ cùng Mộc Linh lên đường trừ yêu. Ta đi theo với tư cách là học việc. Hạ Minh sở dĩ hôm nay không đi là do y còn đang nằm liệt trên giường.
Lúc đầu, sư phụ định cho ta ở lại chăm sóc Hạ Minh, nhưng Mộc Linh không đồng ý. Sau đó ả lại xin sư phụ để ả chăm sóc Hạ Minh, sư phụ không đồng ý do biết rõ ả là một kẻ thô lỗ, hẳn không thể chăm sóc người khác. Nói qua nói lại, rốt cuộc cả ta và ả đều phải đi, không ai được ở lại.
Trong bụng mỗi người đều hậm hực, mỗi người theo đuổi một ý nghĩ, cho đến khi…
Hôm đó, ba người bọn ta được người dân chỉ đến một khu nghĩa địa. Chuyện là do dạo gần đây người ta mỗi khi đi ngang qua đều nghe được tiếng lục đục phát ra từ đó. Uy, là thật sự do ma quỷ tác oai tác quái hay là do bọn trộm mộ gây ra a…
Bọn ta đến nghĩa địa nọ vào khoảng giữa trưa. Ai ai cũng thấm mệt do đi đường xa và bị cái nóng theo đuổi. Đến chỗ một gốc cây to ở cổng vào, Cổ lão nhân ra hiệu cho ta và Mộc Linh dừng lại, đoạn, lão làm vẻ mặt ngưng trọng khiến ta phải đổ cả mồ hôi hột… Có ma quỷ phía trước chặn đường vẫn là do…
“Ngồi nghỉ đi!” Ta còn chưa kịp suy diễn xong thì lão đã vừa vặn phun ra mấy chữ.
Ân, là ngồi nghỉ thì có cần phải làm vẻ mặt như khỉ đột ấy không a…
Sau đó, cả ba người nhanh chóng ngồi xuống. Ta và Cổ lão nhân một chỗ, Mộc Linh lại hung hăng tìm ngồi chỗ khác. Cũng tốt, ta cũng không thích dính líu với ả.
Đột nhiên, có một bóng trắng lướt rất nhanh qua chỗ bọn ta đang ngồi. Ta dụi dụi mắt, có lẽ do ta hoa mắt, chứ không lẽ ban ngày mà cũng có ma sao? Mà cũng có thể lắm, do Bạch Hồ cũng xuất hiện được vào ban ngày a…
Rốt cuộc, ở lần dụi thứ , ta nghe được Cổ lão nhân quát bên tai: “Còn chưa tỉnh ngủ sao? Yêu quái đến rồi!”
Là, thật sự là yêu ma sao? Ta đứng dưới tán cây, phóng mắt về phía Mộc Linh và con yêu quái đang giao chiến. Nhìn nhìn một hồi lâu vẫn bất phân thất bại… Uy, sao nó không đánh chết ả luôn cho rồi, cứ kì kèo mãi biết đến bao giờ a. Hoặc là, Cổ lão nhân vì sao còn không ra tay giúp Mộc Linh kết thúc nhanh cuộc đời con quái đó a? Đứng chờ như vậy thì thật là nản!
Bỗng thoắt cái, con yêu nghiệt rất nhanh bay về phía ta.
“Cẩn thận!” Cổ lão nhân hét lên sau đó đẩy ta sang một bên.
Nửa ngồi nửa nằm trên mặt đất, ta nhìn thấy được rõ ràng con yêu nghiệt đó. Dáng thanh thanh, da trắng, làn tóc đen mượt được thả tự do, đôi mắt nụ cười liêu nhân… Là Bạch Hồ?!
“Là ngươi?!” Ta há hốc mồm. Như thế nào lại gặp hắn tại đây?!
“Ân, là ta. Cần nhi a, ta đến đón ngươi.” Bạch Hồ hướng ta cười.
“Tiểu Cần, ngươi không được nghe lời con yêu hồ này dụ dỗ, biết không?” Sư phụ ta vừa đưa lưỡi kiếm đến cổ của Bạch Hồ vừa nhìn ta mà nói.
“…” Ta không đáp lại.
“Ngươi có nghe lời ta không?!” Cổ lão nhân ấn lưỡi kiếm vào sâu trong cổ hắn, vừa hỏi ta.
“Ân. Ta đã biết.” Ta trả lời nhỏ, rất nhỏ. Câu trả lời mà ta miễn cưỡng nói ra, câu trả lời mà có thể hoặc cũng không thể làm tổn thương Bạch Hồ. Ta nhận thấy rằng, hắn có vẻ rất cô đơn. Có lẽ hắn cần ta ở bên cạnh? Hoặc là thật sự hắn chỉ muốn dụ dỗ ta?
Máu rất đỏ. Máu từ chỗ vết cứa ngay cổ của hắn cứ như vậy mà rơi xuống đất. Cứ như vậy mà rơi xuống đất… Ánh mắt hắn chạm vào ánh nhìn của ta, ánh mắt đó mang theo sự bất cần nhưng ẩn dấu trong đó là sự chua xót. Lần này có phải do ta hoa mắt chăng?
“Cần nhi, ngươi không tin ta sao?” Hắn khẽ hỏi ta, biên độ cong của môi cũng đã vơi phân nửa.
“Ta… ta…” Ta tin hắn được không? Tự bản thân nghĩ rằng mình có thể tin hắn sao? Có thể! Ân, có thể! Nếu thật sự muốn giết ta, hẳn hắn đã ra tay từ lâu rồi.
“Ta…” Chữ “tin” còn chưa kịp nói thì ta nghe “xoẹt” một cái, một vật thể dài bay đến người của hắn.
Khuôn mặt của hắn bị chẻ đôi, máu phun xối xả như mưa, con mắt đẹp cũng rơi ra ngoài. Sư phụ ta đứng phía sau hắn thì cũng không khá hơn là mấy. Hộp sọ của lão bị vỡ, óc văng tung tóe. Cảnh tượng đó, thật sự đáng sợ. Cả hai người mà ta tin tưởng, không ai là không bị trọng thương! Ta hốt hoảng chạy lại định đỡ lấy họ… Chợt chần chừ. Ta nên đỡ Bạch Hồ vẫn là trước đỡ sư phụ dậy?
Lúc đó, Mộc Linh không biết từ lúc nào bỗng chạy lại. Ả đẩy ta ra rồi ôm chầm lấy sư phụ mà khóc bù lu bù loa.
“Sư phụ, Linh nhi là không cố ý… Sư phụ… Người tỉnh đi a…” Ả lay lay Cổ lão nhân, bất quá càng lay, óc và máu của lão càng văng ra ngoài nhiều hơn.
Ả không cố ý, là sao? Lúc này ta chợt nhận ra trên tay ả có cầm một sợi dây dài… Là Kích Mộc, là vật thể lúc nãy đã tấn công hai người họ?!
“Ngươi… Là ngươi gây ra!” Ta chất vấn ả. Con ngươi của ta lúc này không biết có đến bao nhiêu là đáng sợ.
“Ngươi vu khống! Ta không giết chết sư phụ! Ta là muốn giết chết con yêu hồ này!” Ả tự dưng hóa điên, quẳng xác Cổ lão nhân xuống làm máu phọt ra nhiều hơn, dùng ngón tay mà trỏ xác của Bạch Hồ.
Mà hình như… Xác của Bạch Hồ biến hóa, từ từ, từ từ lại trở thành một chiếc lá!
“Không thể nào!” Mộc Linh kích động la lên. “Chẳng lẽ lại là phân thân?!”
“Nga ~ Xem, rốt cuộc thì chính tay ngươi đã giết lão già ấy.” Một giọng nói ma quái từ trên cây vọng xuống.
Cả ta và Mộc Linh cùng lúc nhìn lên. Là Bạch Hồ! Hắn đứng đó, tay áo phất phới, cả người tỏa ra hào quang, mỉm cười. Ta thật sự chẳng biết nên khóc hay nên cười nữa… Bạch Hồ còn sống là một việc đáng mừng, nhưng mất sư phụ thì lại không thể cười được nổi. Cổ lão nhân tuy có hơi khó chịu nhưng xét cho cùng vẫn đối với ta cũng không tệ.
Rốt cuộc, nước mắt vẫn cứ lã chã rơi…