Dịch: Thanh Dạ
Nhân viên lễ tân vội vàng gọi điện thoại cho thư ký tổng giám đốc trong tình trạng bàng hoàng và nghi ngờ. Chưa đến hai phút, thư ký Linda thở hồng hộc chạy thẳng đến lễ tân, lễ phép chào hỏi Tống Hồng, sau đó dẫn cô ta đi lên.
Nhân viên lễ tân vô cùng sững sờ. Không ngờ tổng giám đốc lại để thư ký Linda giỏi nhất phòng xuống tiếp đón cô gái đó!Không những làm cho nhân viên lễ tân ngạc nhiên, mà những người khác cũng đưa mắt nhìn nhau, trong lòng có một dấu chấm hỏi thật lớn: Cô gái kia là ai vậy?
Bên trong phòng làm việc rộng lớn của tổng giám đốc ở trên tầng cao nhất của toà nhà , Tống Hồng vừa ngồi thưởng thức trà Đại Hồng Bào, vừa nhìn bao quát hết khu công nghệ cao qua cửa sổ bằng thuỷ tinh. Cuối cùng cô ta cũng hiểu ra, tại sao lại có nhiều phòng làm việc của tổng giám đốc đặt ở tầng cao nhất của toà nhà. Bởi vì chỉ có đứng ở nơi cao nhất mới có thể cảm nhận được cảm giác vượt trội bản thân khi cúi xuống nhìn người khác!
“Cô, hôm nay đến đây, không phải chỉ để uống trà ngắm cảnh chứ.” Nam Hạo nhìn cô ta bằng ánh mắt trĩu nặng, trong ánh mắt đó chứa đầy những cảm xúc phức tạp. Lúc trước anh tốn công sức tìm kiếm hai chị em họ, vậy mà cô ta lại tránh anh thật xa như tránh ôn dịch vậy. Hôm nay, đột nhiên không mời mà đến, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì đây?
Tống Hồng quay đầu lại, đặt tách trà tinh xảo trong tay xuống, nhìn Nam hạo vài giây, mỉm cười nói: “Anh Nam đây, quả nhiên có sự khôn khéo của một người làm ăn. Hôm nay tôi đến đây định bàn chuyện hợp tác với anh.”
“Cô cho rằng giữa hai chúng ta có chuyện gì đáng để hợp tác đây?” Ngón tay của Nam Hạo nhịp nhẹ trên chiếc bàn làm việc lớn chắc chắn được làm bằng gỗ đỏ, trong ánh mắt chứa đầy sự khinh miệt.
“Anh Nam à, nói chuyện không thể quá kiêu ngạo như vậy.”Cô ta thấy được sự khinh miệt trong mắt anh, cố đè nén bực tức ở trong lòng, nói tiếp: “Nếu như tôi nói, mục đích của việc hợp tác này là vì Diệp Giai Ngưng thì sao ta.” Nói xong, cô ta giả vờ không quan tâm bưng tách trà lên uống tiếp, nhưng ánh mắt lại cứ tập trung quan sát mặt mày của Nam Hạo.
Quả nhiên, ngón tay đang nhịp nhẹ trên bàn làm việc của Nam Hạo đột nhột dừng lại, trên gương mặt đầy những cảm xúc phức tạp.
Nghe đến ba chữ “Diệp Giai Ngưng”, trong đầu anh bắt đầu có phản ứng dây chuyền.
Ngày đó trước khi Diệp Giai Ngưng quay người bỏ đi đã nói câu “chúc hai người hạnh phúc” đó, nó vẫn luôn quanh quẩn trong đầu anh không thể nào gạt bỏ được.
Anh bắt thóp được ngay lúc cô nói câu đó, khi đó đầu lưỡi của cô líu lại một cách rõ rệt. Anh càng để ý hơn khi cô nói quay câu đó rồi quay người đi, dường như có một dòng nước chảy ra từ khoé mắt của cô.
Anh hiểu rõ, năm đó mình đã hiểu lầm cô, để cô chịu nhiều tổn thương. Sau này, ma xui quỷ khiến sao để anh dính với Tống Diễm, điều này càng khiến cô đau khổ hơn. Nhưng, bao nhiêu năm đã trôi qua, trong lòng anh vẫn yêu mỗi mình cô.
Anh vẫn còn đang lưỡng lự, vẫn còn đang do dự, vẫn còn đang chần chừ. Nhưng ngày gặp được Diệp Giai Ngưng ở nhà họ Mạnh, anh nhìn thấy trong ánh mắt của người đàn ông kia có ý gì đó với cô! Lúc đó anh bắt đầu cảm thấy khủng hoảng!
Ngày hôm đó sau khi về nhà, anh lập tức viết một câu ở trên Weibo: “Ai bước vào cuộc đời của ai, là do số phận an bài; ai dừng lại trong cuộc đời ai, là do chính bản thân bạn quyết định.”
Anh biết, cô có thêm bạn anh trên Weibo! Người thông minh như cô, không thể nào đọc không hiểu ý nghĩa trong câu nói anh đã viết, sau khi đăng câu nói đó trên Weibo, thì cô lại biệt tăm biệt tích. Do đó, lòng anh càng sốt ruột hơi. Bởi vì cô vẫn đang ở trong nhà họ Mạnh!
Tất cả mọi ý nghĩ lướt nhanh qua đầu anh, ánh mắt anh sáng lên vài giây, nhẹ nhàng nói ra mấy chữ: “Hợp tác như thế nào đây?”
Tống Hồng mỉm cười, cúi đầu đặt tách trà xuống, trong ánh mắt loét lên sự ghen ghét. Diệp Giai Ngưng, đáng để các người coi trọng như vậy sao?
Lúc cô ta ngẩng đầu lên, ánh mắt lại giả vờ tỏ ra thành thật: “Tống Diễm nói cho tôi biết, Diệp Giai Ngưng là mối tình đầu của anh.” Cô ta cố ý nhấn mạnh hai chữ “Tống Diễm”. Cô ta vẫn chưa từ bỏ, muốn nhìn xem người này dành cho em gái thứ tình cảm gì.
“Tống Diễm không nói cho cô biết, năm đó tôi chia tay Diệp Giai Ngưng, đều là do một tay cô ta làm ra à.” Anh cũng chẳng phải người hiều lành, nếu lúc này cô ta đột nhiên nhắc đến Tống Diễm, vậy anh đành phải vạch trần sự thật vậy.
Trong lòng anh chỉ có cảm giác áy náy với Tống Diễm, chứ không hề có tình cảm trai gái. Hai năm qua, anh tốn công sức đi tìm cô ta, chỉ vì sự áy náy trong lòng mà thôi. Anh hy vọng cô ta có thể khỏi bệnh, không ai nợ ai nữa. Trong nguyên tắc làm người của anh, trên thương trường có thể xảo trá, có thể mưu mẹo. Nhưng, anh không muốn thiếu nợ phụ nữ.
Anh nói xong câu đó, rồi nhìn Tống Hồng bằng ánh mắt trĩu nặng. Tống Hồng nhìn thấy vẻ mặt khó đăm đăm của anh, trong lòng cô ta thấy căng thẳng, cô ta giẫm phải bãi mìn của anh rồi.
Cô ta cười ngượng vài tiếng, che giấu sự lúng túng, nói tiếp: “Mục đích của tôi ngày hôm nay rất đơn giản. Anh thích Diệp Giai Ngưng, tôi thích Mạnh Phi Phàm, chúng ta có thể hợp tác giúp đỡ lẫn nhanh, cùng đạt được thứ mình muốn.”
“Ồ? Nếu tôi không đồng ý thì sao?” Người phụ nữ của anh, anh sẽ tự mình giành lấy, không cần phải hợp tác với bất cứ kẻ nào.
“Vậy nếu tôi nói, anh không sớm ra tay, chỉ sợ Mạnh Phi Phàm ‘gần quan được ban lộc’ thôi. Mạnh Phi Phàm mưu mô như thế nào, tôi nghĩ chắc anh sẽ hiểu rõ hơn tôi nhiều, để đạt được mục đích mà mình muốn, anh ta sẽ không từ bất cứ giá nào đâu, điều kiện anh ta lại tốt như vậy, đã vậy còn điển trai nữa, làm gì có cô gái nào không chịu thua trước sự công kích của anh ta chứ.”
Lời nói này của cô ta đã đánh trúng sự tự tin trong anh, vẻ mặt anh thay đổi, trong lòng cứ buồn bực không yên.
Tống Hồng nhìn thấy mặt mày của anh hơi đổi sắc, lập tức nói thêm: “Tôi sẽ thêm một điều kiện nữa, tôi hứa với anh tôi sẽ đưa Tống Diễm sang Mỹ điều trị. Chỉ cần chữa khỏi bệnh tâm thần của nó, sau này hai người sẽ không dính líu gì đến nhau nữa, ai có cuộc của người nấy. Anh Nam à, điều kiện này với anh mà nói, rất đáng giá nhỉ.”
Trên đường đến đây, cô ta đã nghĩ hết mọi cách có thể đem ra đối phó. Lúc nãy cô ta đã dò xét rồi, biết rõ Nam Hạo không có chút tình cảm nào với em gái mình. Nếu đã như vậy, nên nói thẳng với Nam Hạo, để sau này khỏi phiền phức. Dù sao, em gái cũng thương đứa nhỏ kia như vậy.
“Đồng ý.” Nam Hạo chậm rãi nói ra hai từ đó từ miệng mình. Chỉ cần giải quyết được vấn đề của Tống Diễm, về sau anh chẳng cần phải buồn phiền nữa.
Sau khi Tống Hồng đi, anh đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, nheo mắt lại, nhìn cảnh vật ở ngoài cửa sổ, những rối rắm cũng như vướng mắt trong tình cảm cứ lướt qua trong lòng anh.
Năm đó, trong cơn tức giận cùng cực, anh đã bỏ đi mà không nghe lời giải thích của Diệp Giai Ngưng. Cho đến nửa năm sau, vào hôm sinh nhật, trong lúc uống say Tống Diễm đã lỡ miệng nói ra, nói hết mọi chuyện xảy ra với Diệp Giai Ngưng trong đêm giáng sinh đó. Mặc dù lời nói của Tống Diễm lộn xộn không đầu đuôi, nhưng khi anh nghe xong lại vô cùng kinh hoàng.
Sau khi tỉnh rượu Tống Diễm đã khổ sở cầu xin anh, cô ta quá yêu anh, nên mới làm vậy. Hơn nữa, đêm đó Diệp Giai Ngưng cũng đã vào khách sạn với người đàn ông khác rồi. Anh lại lạnh lùng trách cứ cô ta, tại sao khi đó không nói với anh Diệp Giai Ngưng có nỗi khổ chứ. Anh dứt khoát nói chia tay, kết thúc mối tình nửa năm.
Một năm sau, Tống Diễm đột nhiên đến tìm anh. Anh gặp cô ta, lại nhận ra cô ta không biết tại sao lại mắc chứng bệnh trầm cảm. Vì thế anh cảm thấy tự trách, sau này liên lạc với cô ta vài lần, anh muốn đưa cô ta sang Mỹ tìm bác sĩ tâm lý giỏi nhất để trị khỏi bệnh cho cô. Nhưng mà, có một lần Tống Hồng nhận điện thoại, nói cho anh biết, anh gặp em gái một lần, thì bệnh của em gái lại nặng thêm một lần. Nếu không yêu thì không nên gọi điện đến quấy rầy em gái nữa.
Sau đó, Tống Hồng dẫn Tống Diễm trốn đi biệt tích. Cho dù anh tìm kiếm như thế nào, cũng tìm không thấy. Mãi đến sau này, anh tìm thấy Tống Hồng, nhưng cô ta trốn tránh không chịu gặp anh. Nhưng anh không ngờ rằng, hôm nay Tống Hồng lại chủ động tìm đến đây, còn muốn hợp tác như vậy. Chuyện hợp tác này với anh mà nói, chỉ có trăm lợi mà không có chút tổn thất nào.
Nếu đã không còn chuyện buồn phiền nữa, vậy thì, Diệp Giai Ngưng, anh nhất định sẽ cố gắng hết sức theo đuổi em.
Anh trước giờ luôn là người thích chủ động, nghĩ đến đây, lập tức gọi điện thoại cho Diệp Giai Ngưng, hẹn cô chiều nay gặp mặt.
Diệp Giai Ngưng vừa mới tỉnh ngủ, ngơ ngác cầm điện thoại, ngồi ngẩn ngơ rất lâu cũng không bấm nút nhận. Sao tự nhiên Nam Hạo lại đột ngột gọi điện cho cô chứ? Tại sao nhỉ?
Trong lúc cô đang rối rắm không thể nào hiểu được, thì một chiếc điện thoại khác lại đổ chuông, cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.
Có một tin nhắn mới gửi đến, là của Mạnh Phi Phàm.
Giai Giai ngoan, hôm nay em phải tiếp tục uống nước đường đỏ. Anh đã đổ vào bình giữ nhiệt đặt ở đầu giường đó.
Trong lòng Diệp Giai Ngưng cảm thấy ấm áp. Không thể phủ nhận, nước đường đỏ này có hiệu quà rõ rệt. Sau khi ngủ một giấc rồi tỉnh lại, phần bụng dưới thỉnh thoảng còn đau âm âm, thì không còn đau suốt hai ba ngày như lúc trước.
Cô thức dậy đi xuống lầu, lại chợt nhìn thấy Mạnh Thục Viên đang ngồi ở trong phòng khách ở lầu một. Chẳng lẽ bà ấy đang đợi cô sao?
“Giai Ngưng, cô gọi cháu như thế nhé. Một lát nữa cô phải về Cảng Thành rồi, cháu đến đây nói chuyện với cô đi.” Mạnh Thục Viên vẫy tay với cô.
Diệp Giai Ngưng gọi một tiếng: “Chào buổi sáng cô mạnh.” Ngồi xuống một chiếc ghế sofa đơn ở trước mặt cô Mạnh.
Mạnh Thục Viên đánh giá con người cô một lát, mới thong thả nói: “Giai Ngưng à, Louis là một người đàn ông rất tốt. Mặc dù nó đã từng ly hôn, nhưng vẫn chưa có con cái. Hơn nữa, nó là một người rất tận tuỵ với công việc, mấy năm qua nó chỉ một lòng làm việc mà không tái hôn.”
Khoé miệng Diệp Giai Ngưng giật giật. Những lời nói này cô nghe thấy kỳ lạ sao sao đó. Cô chỉ nói giúp anh chữa trị thôi mà, chuyện riêng tư của anh hình như cô không có quyền can thiệp nha.
Mạnh Thục Viên nhìn vẻ mặt lùng túng của cô, quay đầu nói với dì Lưu: “Tôi bây giờ gặp phải chuyện đau đầu rồi dì ơi. Louis cứ đòi ở thành phố G, không chịu quay về Cảng Thành, hai người nghĩ cách khuyên nó đi.” Bà ấy nói hai người, hiển nhiên có cả Diệp Giai Ngưng.
Diệp Giai Ngưng gật đầu theo dì Lưu, nhưng sự khó hiểu cứ lớn dần ở trong lòng.
Mạnh Thục Viên nhìn thấy cô gật đầu, lúc này mới hài lòng rời khỏi.
Dì Lưu tiễn Mạnh Thục Viên, quay trở về phòng khách, nhìn thấy Diệp Giai Ngưng vẫn còn ngơ ngác ngồi đó, mỉm cười nói với cô: “Bác sĩ Diệp à, Phi Phàm nói hai ngày này người cô không khoẻ, cần phải ăn gì đó thanh đạm. Cậu ấy sợ tôi làm món ăn quá nặng mùi, cho nên trước khi đến công ty, cậu ấy đã tự xuống bếp làm bữa sáng cho cô đó.”
Lần này bà từ Cảng Thành về, nhìn thấy Mạnh Phi Phàm cười nhiều hơn trước, sắc mặt cũng tốt hơn. Trong lòng bà thầm vui mừng, cách chữa trị của bác sĩ Diệp có hiệu quả thật nhanh chóng.
Sau đó, đêm hôm khuya khoắt Mạnh Phi Phàm còn kéo bà xuống bếp, hỏi bà cách làm nước đường đỏ. Điều này làm cho bà vô cùng ngạc nhiên.
Buổi sáng hôm nay càng làm bà ngạc nhiên hơn, trời vừa sáng cậu ấy đã tự mình xuống bếp, không những làm nước đường đỏ, mà còn vui vẻ làm bữa sáng!
Từ sau khi Trác Nhu mất tích, không phải cậu ấy không xuống bếp nữa sao?
Nghĩ đến chuyện này, trong ánh mắt dì Lưu nhìn Diệp Giai Ngưng hiện rõ ràng nét cười từ trong tận đáy lòng. Xem ra, bác sĩ Diệp mới chính là liều thuốc tốt nhất.
Diệp Giai Ngưng đột nhiên nhìn thấy nụ cười khó hiểu đó trong mắt bà, trong lòng cô vang lên một tiếng “lộp độp”. Lại nghĩ đến những lời nói đầy ẩn ý của Mạnh Thục Viên nói lúc nãy. Mất mặt quá đi! A a a~~~
Chẳng lẽ cô Mạnh và dì Lưu đã biết chuyện tối hôm qua cô ngủ ở phòng Mạnh Phi Phàm rồi! Nhưng lúc hai giờ sáng cô đã cố chịu cơn đau của bạn “đèn đỏ” để chạy về phòng mình rồi mà….