Mạnh Thục Viên bước vào phòng với vẻ bênh váo, sau khi ngồi xuống ghế sofa rồi thì hấc cằm lên, nhìn vẻ mặt lúc trắng lúc xanh của Tống Hồng, “hừ” một tiếng, nói: “Tôi nghĩ chắc cô đây nghĩ tôi là vợ trước của giám đốc Mạnh chứ gì.”
Mạnh Phi Phàm thấy được mục đích tối hôm nay của mình đã gần như đạt được, nên vẫn thờ ơ đứng nhìn. Nhưng khi cô anh đột ngột nhắc đến Trác Nhu, gương mặt điển trai của anh tối sầm lại, hơi dùng sức, hất cánh tay đang bám díu của Tống Hồng ra.
Tống Hồng nhìn thấy dáng vẻ tức giận của anh, trong lòng trùng xuống. Cô ta từng nghe Diệp Giai Ngưng nói, người vợ trước của anh có một vị trí rất đặc biệt trong lòng anh. Dù sao cô ta đã từng lăn lộn trong cái xã hội hỗn độn này thành người phụ xảo quyệt như giờ, cho nên sự hoảng hốt và lúng túng chỉ kéo dài trong vài giây ngắn ngủi, ngay tức khắc trên miệng liền thay bằng một nụ cười, nở nụ cười cực kỳ quyến rũ và dịu dàng.
“Cô à, chuyện khi nãy, cháu xin lỗi cô, cô là người rộng lượng, cháu, cháu, trời ạ, Phi Phàm chẳng nói cho cháu biết, trông cô lại trẻ đẹp như vậy, cho nên cháu mới không nghĩ đến, chuyện này cũng bình thường thôi mà cô. Cô nói có phải không?”
Một câu “trẻ đẹp” đã đánh trúng tư tưởng cực kỳ để ý vẻ bề ngoài của Mạnh Thục Viên, vẻ mặt của bà ấy có hơi dịu xuống, nhưng vẫn im lặng không nói gì. Còn Mạnh Phi Phàm vẫn trưng cái bản mặt lạnh nhạt kia.
Tống Hồng sốt ruột, nếu làm phật lòng bà cô này và Mạnh Phi Phàm, vậy thì cơ hội ngàn năm một thuở của cô ta sẽ bay mất.
Cô ta khẽ cắn răng, nhìn trái nhìn phải với vẻ mặt xấu hổ, vừa hay nhìn thấy Diệp Giai Ngưng đang đứng sau lưng dì Lưu. Cô ta giống như người sắp chết đuối vớ được cọc, ba chân bốn chẳng chạy đến kéo cô vào trong phòng.
Diệp Giai Ngưng vẫn còn lớ ngớ không hiểu gì, Tống Hồng đã kéo cô vào trong phòng. Bên dưới ánh đèn thuỷ tinh sáng như ngọc, cô chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
“Cô à, cháu không giấu gì cô, cháu được bác sĩ Diệp đây mời đến tham gia chữa bệnh cùng Phi Phàm. Cô đừng giận cháu nữa. Hạnh phúc đời này của Phi Phàm đều nằm hết trên người cháu đó.” Tống Hồng kéo tay Diệp Giai Ngưng, vội vàng giải thích với Mạnh Thục Viên.
Ánh mắt của Mạnh Thục Viên nhìn lướt qua bộ quần áo không đàng hoàng của Tống Hồng, rồi dựng lại trên người Diệp Giai Ngưng.
Trên người cô mặc một chiếc váy túm eo màu xanh lá, chiếc váy ngắn màu xanh nhạt làm tô điểm thêm làn da trắng hồng. Cô cột tóc đuôi ngựa ở phía sau đầu, hai đôi đen láy mở to, sự hoảng hốt và căng thẳng lướt ngang qua trong ánh mắt, còn có một chút thoải mái khi vừa trú hết gắng nặng. Đúng là một ánh mắt đầy phức tạp!
“Cô gái này là?” Mạnh Thục Viên nhìn Mạnh Phi Phàm một lượt, rồi hỏi.
“Cô ba, cô này là bác sĩ Diệp.” Dì Lưu theo Diệp Giai Ngưng vào phòng, vội vàng trả lời.
Trong ánh mắt của dì Lưu loé lên vẻ lo lắng. Trên đường cùng Mạnh Thục Viên từ Cảng Thành đến thành phố G vào buổi chiều, suốt cả chuyến đi Mạnh Thục Viên luôn tức giận trách cứ cô bác sĩ họ Diệp, lúc nãy nhìn thấy Diệp Giai Ngưng chạy lên lầu ba, bà liền vội vã nháy mắt với cô, ý bảo cô tránh đi. Nhưng cô nhóc này lại không hiểu được nỗi lòng của bà.
“Ơ? Thì ra cô đây mới chính là bác sĩ Diệp à.” Hai đôi mắt của Mạnh Thục Viên mang theo vẻ tìm tòi nghiên cứu, âm thầm đánh giá cô gái đang đứng trước mặt. Nhìn dáng người rất trong sáng dễ thương, tại sao khi mở miệng nói chuyện, lại ngang ngược như vậy chứ? Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong nha! Hơn nữa, nhìn cô này trẻ như vậy, chắc cũng chỉ hơn hai mươi mấy tuổi thôi, trẻ như vậy mà đã được cấp phép hành nghề chữa bệnh rồi sao?
“Cô Mạnh à, chắc hẳn cô cảm thấy cháu rất giống người giúp việc nhỉ.” Diệp Giai Ngưng giữ bình tĩnh, mỉm cười với bà ấy.
Bà ấy nghe thấy giọng nói trong trẻo nói một câu nói đùa, giống như một làn gió xuân, thổi tan sự nghi ngờ khó chịu của Mạnh Thục Viên với cô. Thì ra người giúp việc chính là cô gái nhỏ nhắn này.
“Ơ? Thì ra người đầu tiên nhận điện thoại chính là cô à. Ưm, nhìn cách ăn mặc của cô như vậy, đúng là tôi nhận không ra cô là bác sĩ. Nhưng mà, Louis dám mời cô về, tôi nghĩ chắc cô cũng không phải là loại người qua loa. Lúc nãy, tôi nhận nhầm cô gái này là bác sĩ Diệp. Nhưng mà, nhìn phong cách của cô ta cũng chẳng giống. Đúng rồi, Louis bị thương ở chỗ nào hả?”
E hèm, bệnh tình của Mạnh Phi Phàm làm sao có thể nói ở trước mặt nhiều người như vậy chứ? Diệp Giai Ngưng lén nhìn Mạnh Phi Phàm, hy vọng anh tự đứng ra giải thích. Nhưng anh lại nháy mắt, nhếch môi lên, không hề có ý muốn mở miệng.
Diệp Giai Ngưng hết cách, chỉ có thể trừng mắt nhìn anh vài cái, ý muốn nói: Nếu anh không nói, thì tôi nói. Nhưng Mạnh Phi Phàm vẫn không nói gì.
“Cô Mạnh à, bệnh của anh Mạnh à…….”
“Cô ơi, cô lặn lội xa xôi đến thành phố G, chắc cũng mệt rồi nhỉ. Cô hãy đi nghỉ trước đi.” Đuôi mắt của Mạnh Phi Phàm giật giật, nhìn thấy cô sắp khai hết, anh mới lên tiếng cắt ngang lời cô nói, rồi nhìn về phía dì Lưu ra dấu.
Cô nhóc này hễ gặp người nào uy nghiêm, là cứ HOLE không nổi. Lúc nãy anh mân mê môi, nháy mắt với cô, ý bảo cô ngậm miệng lại! Nhưng cô quá ngu ngốc đến nỗi không hiểu ý anh!
Dì Lưu đứng kế bên cũng vội giải vây, nói: “Cô ba à, cô vừa ngồi máy bay vừa ngồi xe hơi, cũng mệt mỏi cả một ngày rồi. Hay tôi dẫn cô đến phòng khách nghỉ ngơi nhé.”
Mạnh Thục Viên nhìn Mạnh Phi Phàm và Diệp Giai Ngưng, trong lòng chợt hiểu ra điều gì đó, lắc đầu thật nhẹ. Cô gái này nhìn có vẻ non nớt, nhưng trẻ tuổi như vậy đã làm bác sĩ, nghĩ lại thì tuổi cũng đẩu có nhỏ. Bà vừa ngĩ đến đây, càng cảm thấy hai người này nhìn rất xứng đôi.
Bà nghĩ đến đó, chợt cảm thấy Tống Hồng đứng ở đây rất chướng mắt, vì thấy quay đầu nhìn về phía Tống Hồng đang đứng ngơ ngác bên kia, nói: “Này cô gái, trời cũng tối rồi, để tôi bảo tài xế đưa cô về.”
Tống Hồng ngước mắt, vừa chạm đến đôi mắt sắc bén kia của bà, trong lòng hiểu rõ tối nay mình không có cách nào tiếp tục ở lại nơi này rồi. Cô ta nghiến răng mỉm cười, cất tiếng nói vừa dịu dàng lại vừa than vãn: “Vậy Tống Hồng phải cám ơn cô rồi!”
Mạnh Thục Viên nghe tiếng gọi “cô” mà dựng cảm tóc gáy. “Chị Lưu, chị tiễn cô Tống về đi!”
“Vâng, cô ba.” Dì Lưu quay người nói với Tống Hồng: “Cô Tống, mời theo tôi.” Giọng điệu xa cách đầy khách sáo.
Tống Hồng nhìn Mạnh Phi Phàm, nhưng ánh mắt anh vẫn lạnh nhạt, gật đầu với cô ta. “Em về trước đi! Bữa khác anh lại đến thăm em.”
Tống Hồng nghe vậy mới thấy an tâm, lại nói với Mạnh Thục Viên: “Cô à, cháu đi trước ạ, lần sau cháu lại đến thăm cô.”
Mạnh Thục Viên gật đầu nhẹ với cô ta, không nói gì thêm.
Sau khi Tống Hồng đi, Mạnh Thục Viên nhìn Mạnh Phi Phàm và Diệp Giai Ngưng, biểu cảm trên mặt hai người đều không được tự nhiên, trong lòng bà hiểu rõ cho nên lên tiếng nói giúp: “Ôi trời! Chịu khổ đến nửa đêm, cô mệt rồi, cô phải đi nghỉ đây.” Không đợi Mạnh Phi Phàm nói gì, bà liền đứng dậy đi ra ngoài.
Câu nói này của Mạnh Thục Viên đã phái vỡ bầu không khí giữa Mạnh Phi Phàm và Diệp Giai Ngưng. Diệp Giai Ngưng đỏ mặt, quay mặt định chào tạm biệt bà, thì bà đã lẳng lặng rời khỏi rồi.
“Anh Mạnh này, tôi cũng quay về đây.” Cô chột dạ nhìn Mạnh Phi Phàm, ánh mắt nhìn về phía cửa, định bỏ chạy thật nhanh.
“Cô không định hỏi thăm một chút tình hình chữa trị tối này à, bác sĩ Diệp?” Mạnh Phi Phàm nhìn cô chằm chằm, khoé miệng nhếch lên một nụ cười thích thú khó đoán, trong ánh mắt đầy vẻ mập mờ.
“Ở đây sao?” Ánh mắt mất tự nhiên của Diệp Giai Ngưng nhìn lướt qua chiếc giường lớn bừa bộn.
“Vậy cô tính đi đâu hả?” Mạnh Phi Phàm đi đến cửa, đóng cánh cửa đang khép hờ lại. “Bác sĩ Diệp, tôi muốn hỏi cô một câu hỏi. Đêm giáng sinh vào ba năm trước, cô ở đâu vậy?”
Đêm giáng sinh vào ba năm trước hả? Diệp Giai Ngưng ngớ người ngay.
Ký ức về đêm đó, cô nhớ rõ như nó vừa xảy ra vậy. Nhưng, người đàn ông đứng trước mặt này tại sao lại đột ngột hỏi cô như vậy? Chẳng lẽ, ngày đó anh cũng ở trong quán bar KING STONE tại Manhanttan sao? Không lẽ anh nhìn thấy chuyện gì sao?
Diệp Giai Ngưng nhìn anh bằng vẻ mặt đầy cảnh giác, giống y như một con nhím xù lông, cả người đầy gai nhọn.
Một con nhím cố đâm gai nhọn vào người khác, thật không ngờ da bụng của con nhím lại là nơi mềm mại nhất. Anh định trêu đùa cô, để cô làm lộ ra lớp da bụng mềm mại kia. Nhưng, lần trước anh cũng đã chạm đến lớp da bụmg mềm mại nhất của cô rồi, chỉ đáng tiếp, còn thiếu mất một bước.
Mạnh Phi Phàm nheo mắt lại, giống như đang hồi tưởng lại, nói: “Đêm giáng sinh vào ba năm trước, đúng lúc tôi vừa đến Mỹ. Vốn dĩ tôi đã hẹn bạn bè đến uống rượu ở quán bar KING STONE. Đáng tiếc, bạn bè tôi lúc đó có việc không đến.”
Nói xong câu đó, ánh mắt của anh nhìn về phía cô. Chỉ thấy, sự cảnh giác trong ánh mắt của cô tan rã, đôi mắt loé lên ánh sáng lấp lánh.
“Rốt cuộc anh là ai?” Diệp Giai Ngưng hít cái mũi, giọng nói run rẩy, trong lòng chợt có một cảm giác sợ hãi khó tả.
“Bác sĩ Diệp à, người năm đó khiến tôi mắc phải căn bệnh tâm lý này, chính, là, cô.” Mạnh Phi Phàm nói xong câu đó, liền theo dõi sát sao thái độ của cô.
Anh định tối nay ngả bài với cô, đế cô khỏi phải tự ý quyết định tìm người bậy bạ đến chữa trị cho anh. Tối hôm nay, nếu không phải Mạnh Thục Viên có mặt tại nhà họ Mạnh như mong muốn của anh, nếu không anh còn không biết phải ứng phó với Tống Hồng như thế nào.
Diệp Giai Ngưng ngớ người vài giây, rồi chợt bật cười thật to, càng cười càng lớn, cười đến đau cả bụng, cười đến nỗi chảy cả nước mặt.
“Anh Mạnh à, có phải đợt điều trị tối hôm nay của anh gặp khó khăn, cho nên anh mới mắc chứng hoang tưởng?”
“Những lời tôi nói đầu là sự thật bác sĩ Diệp à. Tôi cũng không ngờ rằng, còn có thể gặp lại cô. Cô nói thử xem, cô làm sao bù đắp lại những tổn thất mà tối hôm đó cô gây cho tôi? Tôi không cần cô phải bù đắp, chỉ hy vọng cô tham gia điều trị với tôi.” Mạnh Phi Phàm hết hứng chơi trò mèo vờn chuột với cô. Ứng phó với cô, vẫn nên dùng cách đi thẳng vào vấn đề.
“Ngại quá đi mất, anh Mạnh này, tôi chỉ có trách nhiệm chữa bệnh tâm lý, không có trách nhiệm chữa bệnh sinh lý đâu.” Lúc Diệp Giai Ngưng ngẩng đầu, khí thế uy nghiêm của anh đàn áp đến, cô đột nhiên cảm thấy tim đập nhanh, đầu óc trong phút chốc trở nên ngây dại.
“Nhưng người làm cho tôi mắc căn bệnh này chính là cô, cô không chịu trách nhiệm hả?” Anh tiếp tục đến gần, hơi thở nặng nề phà vào làn tóc của cô.
“Không thể được. Anh à, tôi chỉ mới biết anh chưa bao lâu. Anh làm sao có thể chắc chắn tôi là người khiến anh mắc căn bệnh này chứ?” Cô thấy người đàn ông ở trước mắt càng ngày càng sáp đến gần, trong lòng hoảng hốt, lùi về sau vài bước.
Mạnh Phi Phàm tặc lưỡi, cúi đầu nhìn cô từ trên xuống, nhàn nhã nhìn Diệp Giai Ngưng thấp hơn mình nửa cái đầu, nói: “Nhận nhầm ư? Vậy thì nhầm thêm lần nữa vậy. Dù sao tôi vẫn Erectile Dysfunction.”
Erectile Dysfunction (ED): liệt dương