“Chứng nhớ mãi không quên có liên quan đến chuyện này sao?” Ánh mắt của Mạnh Phi Phàm trở nên mơ màng. Cuộc điện thoại lúc nãy của thám tử Tommy đã khiến anh phải đối mặt với sự thật một lần nữa. Thám tử Tommy thở dài nói với anh, hãy từ bỏ đi, Louis. Chúng ta đã tìm kiếm bốn năm rồi, đã cố gắng hết sức rồi.
Tuy về lý trí anh hiểu rõ, nhưng trái tim anh vẫn không thể chấp nhận nổi.
“Vào năm đó, khi chúng tôi kết hôn đã từng giao hẹn với nhau. Nếu như một trong hai chúng tôi, có một người biến mất khỏi thế giới của người kia suốt ba năm, vậy thì chúng tôi sẽ dứt khoát chia tay nhau.” Anh chìm vào trong hồi ức, giọng nói buồn bã mang theo sự kiềm nén.
“Vậy thời gian giao hẹn ba năm đã đến rồi sao?” Cô hỏi với vẻ hiếu kỳ. Lúc kết hôn là giây phút hạnh phúc biết bao nhiêu, thế mà hai người có thể đưa ra lời hẹn ước như vậy. Có bệnh, hai người này chắc chắn có bệnh. Chẳng lẽ chuyện này giống như những gì người ta nói “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã” sao?
“Thời gian giao hẹn ba năm đến rồi. Nhưng, tôi không quên được cô ấy, tôi đợi cô ấy thêm một năm nữa. Chính là lúc nãy, bên thám tử đã gọi điện thoại đến, anh ta cố gắng hết sức khuyên tôi hãy từ bỏ chuyện tìm kiếm cô ấy. Đáng lẽ ra tôi cũng chưa cam lòng từ bỏ chuyện tìm kiếm cô ấy như vậy….” Giọng nói của anh càng thêm buồn bả.
Khi nghe thấy giọng nói chứa đựng sự luyến tiếc của anh, lòng của Diệp Giai Ngưng rung lên, sống mũi cảm thấy chua xót. Từ khi cô quen biết anh đến giờ, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy biểu cảm của một người đàn ông ngoan cường cứng cỏi trở nên đau thương như vậy, đau buồn như vậy. Khi cô ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt lại bị bản hợp đồng chuyển nhượng ở trên tay anh chọt mù mắt.
Tình yêu của anh ta, hôn nhân của anh ta, cô có đau buồn hơn nữa thì có liên quan gì đến cô? Cô điều chỉnh lại hơi thở của mình, nhớ lại câu nói mà Nam Hạo đã viết trên tường trang Weibo, bây giờ tặng câu đó cho anh ta là đúng lúc rồi.
“Anh Mạnh à, ai bước vào cuộc đời anh, đều là do số phận an bài, nhưng, ai dừng lại trong cuộc đời của anh, thì do chính anh quyết định.”
“Đúng vậy, tôi phải có quyết định rồi. Ngày mai, ngày mai chính là ngày mà bốn năm trước chúng tôi ly hôn, cũng chính là sinh nhật của tôi. Năm đó cô ấy rất nhẫn tâm, nói muốn cho tôi một món quà sinh nhật, nhưng tôi không ngờ món quà cô ấy tặng cho tôi lại là ly hôn!” Khóe miệng của anh nhếch lên tự mỉa mai chính mình.
Ngày mai ư? Ngày mai chính là ngày hai mươi lăm tháng tám. Cô rất nhạy cảm với ngày tháng của chòm sao này, cô lập tức đối chiếu hình ảnh của những chòm sao với ngày tháng, rồi nhiều chuyện hỏi một câu: “Anh Mạnh này, tôi có thể hỏi một chút, nhóm máu của anh là?”
Dường như Mạnh Phi Phàm đã đọc được suy nghĩ của cô, nhìn cô cười khẩy: “Nhóm máu của tôi là AB, chòm sao xử nữ, ra đời vào thập niên bảy mươi của thế kỷ trước, đã ly hôn chưa lập gia đình và rất chung tình.” Nếu phải đối mặt với sự thật, vậy tại sao không bắt lấy cô bé có tính hay xù lông nhím ở trước mặt này nhỉ?
E hèm! Cảm xúc và tâm trạng của tên đàn ông này chuyển biến nhanh thật. Vừa lúc nãy thôi còn chìm đắm trong cái ao đau khổ không cách nào bước ra được, thế mà bây giờ còn có tâm trạng để trêu chọc cô! Một tên đàn ông có tâm lý biến thái, đúng là một người có suy nghĩ không bình thường thì người khác chẳng thể nào đoán trước được.
“Tôi không hỏi anh những thứ đó.” Suy nghĩ nhỏ bé của cô anh đã đọc được rồi, nên hai lổ tai càng đỏ ửng hơn. Một màu hồng phấn từ vành tai, lan sang hai má trắng nõn nà của cô, rồi lại lan xuống tận cổ. Bên dưới ánh đèn dịu dàng, cả người cô đều nổi lên một màu đỏ ửng của sự xấu hổ.
Cả cảnh tượng này khi đập vào mắt Mạnh Phi Phàm, anh lại cảm thấy vô cùng đáng yêu. Màu đen đang bao phủ trong trái tim anh ngay lúc này đã nhạt dần, cô lại lần nữa khơi dậy sự khoái trá thích thú trong lòng anh, liếc mắt trêu chọc cô: “Cô đề nghị tôi quên cô ấy đi, chẳng lẽ cô có cảm tình với tôi à, bác sĩ Diệp.”
“Im nào, im nào. Chúng ta đang nói về chuyện chính nhé, mong anh đừng trêu chọc bác sĩ.” Diệp Giai Ngưng nghiêm nghị gõ bàn vài cái, sau đó, cô lại nhìn về cái bàn bằng ánh mắt thần bí: “Anh Mạnh này, ngày mai là sinh nhật anh, tôi có thể tặng anh một món quà được không?”
“Cô tính tặng quà gì?” Mạnh Phi Phàm nhìn cô bằng ánh mắt cảnh giác. Tự dưng khi không lại tặng quà!
“Món quà này đối với anh rất quan trọng, có liên quan đến hạnh phúc về sau của anh.” Cô nghiêng đầu qua, nắm lấy cơ hội hiếm hoi này, lập tức đưa ra cách chữa bệnh của cô.
“Ồ?” Mạnh Phi Phàm cau mày nhìn cô. Nhìn vẻ mặt xảo quyệt như kẻ trộm kia, món quà này xem ra cũng không…
“Anh Mạnh à, quyển khi nãy tôi đưa cho anh chính là quyển bệnh án. Phần này là cách chữa trị tôi đã nghiên cứu cùng với giáo sư Miller. Đã được chứng thực bởi chuyên gia trong ngành!” Cô đưa cho anh một quyển sách được đóng đẹp đẽ. Phải tận dụng cơ hội hiếm hoi này mới được!
Mạnh Phi Phàm nhận lấy quyển bệnh án kia với lòng đầy nghi ngờ, ánh mắt nhìn lướt qua bìa sách, liền nhếch môi lên. Suy nghĩ của cô gái này thật quái lạ.
Ở trên bìa sách vẽ rất nhiều bông hoa hồng, mà ở giữa mỗi hoa lại có một con ong lớn đang vỗ cánh hút mật hoa.
Từ trước đến giờ anh chưa từng thấy qua cơ chế chữa bệnh như thế này.
Anh đọc lướt qua hết cách chữa trị, trong chốc lát lại có một niềm vui dở khóc dở cười.
Cô cũng nhiệt tình thật nhỉ, còn tự động đưa ra ý kiến để Rose tham gia điều trị với anh. Anh đã ngầm gợi ý và nhắc nhở cô như vậy, chẳng lẽ cô không hiểu à, kẻ đầu sỏ gây ra chuyện chẳng phải là chính cô sao?
Lúc nãy cô còn phân tích rõ ràng rành mạch anh mắc căn bệnh này do chịu ảnh hưởng bởi việc ly hôn. Đúng là vậy, nhưng đó chỉ là một trong những nguyên nhân chính thôi. Nhưng, còn một nguyên nhân khác nữa là vào cái đêm giáng sinh kia, khi cùng cô đi đến giây phút quan trọng kia, thì người bạn đèn đỏ của cô lại ồ ạc đến, tiêu diệt hết ham muốn đang sinh sôi của anh! Thật tàn nhẫn mà!
Chuyện xưa lại một lần nữa hiện lên trong đầu anh, anh lại ngầm gợi ý để dò xét cô nhóc kia.
“Bác sĩ Diệp này, cô không nhận ra cô là người rất phù hợp để tham gia điều trị cùng tôi sao?”
“Tôi sao?” Cô ngạc nhiên, đỏ mặt cúi đầu, ăn nói thành thật: “Tôi, tôi không có kinh nghiệm thực tiễn về chuyện đó.”
“E hèm….” Cô không thể tìm một cái cớ hợp lý khác để từ chối à. Anh lại bị cô gây sốc lần nữa rồi.
Vào đêm giáng sinh của ba năm trước, không phải cô rất nhiệt tình, rất phóng túng, rất chủ động sao? Một cô gái chịu ảnh hưởng bởi nền giáo dục của phương Tây, mà không có kinh nghiệm thực tiễn về chuyện đó sao? Anh vẫn giữ thái độ nghi ngờ.
Anh nghi ngờ nhìn chằm chằm vào ánh mắt của cô vài giây.
Chẳng lẽ, mấy hôm trước anh đi ngang qua thấy những tiếng rên kia là ảo giác sao? Nhưng tối hôm qua anh còn cố ý đến phòng làm việc mở máy tính của cô ra kiểm tra một lược. Bên trong thư mục gần đây của cô điều là những tài liệu nghiên cứu liên quan đến điểm G. Một cô gái chưa kết hôn không có kinh nghiệm thực tiễn về chuyện đó, lại nghiên cứu những thứ dùng trong thương mại, là vì sao?
“Anh Mạnh à, vừa nhìn là biết chị Tống là người dày dặn kinh nghiệm, là ứng cử viên sáng giá. Anh suy nghĩ lại thử xem?” Cô cảm thấy trong ánh mắt của anh lóe lên một ánh sáng kỳ lạ, nên cô vội nhắc nhở anh. Không thể bởi những lời nói thành thật lúc nãy của mình mà tự rước họa vào thân.
Mạnh Phi Phàm im lặng một lúc, rồi gật đầu hù theo, khen ngợi phương án của cô. “Cách chữa trị này cô làm rất tốt. Làm phiền cô nói lại cách chữa trị này với Tống Hồng. Nếu cô ấy đồng ý, tôi cũng không ý kiến.”
“Làm càng sớm càng tốt phải không ạ.” Cô tranh thủ thời cơ.
“Về vấn đề thời gian, có thể quyết định vào ngày mai. Nếu cô không còn việc gì nữa, thì về phòng nghỉ ngơi đi. Tôi vẫn còn rất nhiều việc phải giải quyết.” Anh tiện tay là một hành động tiễn khách. Nhìn vẻ mặt gấp gáp của cô gái kia càng làm anh nghi ngờ hơn, cho nên anh làm theo đề nghị của cô, để xem cô muốn giở trò gì.
Diệp Giai Ngưng vốn muốn nghe anh tức giận lớn tiếng gào thét với cô rằng: “Diệp Giai Ngưng, cô dựa vào đâu bắt tôi phải điều trị cùng với Tống Hồng?”
Nhưng cô không ngờ anh lại đồng ý. Không chỉ có thể, còn muốn cô tự đi tìm Tống Hồng để làm công tác tư tưởng. Trong lòng cô chợt có một cảm giác chua xót dai dẳng nói không nên lời.
Vào giây phút cô đứng dậy, đôi mắt long lanh sáng ngời chợt ảm đạm trong giây lát. Tuy chỉ cảm xúc chỉ thay đổi trong thoáng chốc, nhưng Mạnh Phi Phàm vẫn chộp được. Ngoài mặt anh vẫn tỏ ra bình thường, nhưng trong lòng lại có cảm giác kích thích lạ thường.
Lúc cô quay người định đi vào phòng làm việc nhỏ, thì anh đột nhiên hô lên, nói thêm một câu: “Đúng rồi, cô nói một tiếng với Tống Hồng, tôi rất thích mùi nước hoa trên người cô ấy, còn có hình xăm con bướm nữa.” Em gái nhỏ bé, lời nói bóng gió của tôi vẫn còn chưa đủ rõ ràng sao??
Nhưng Diệp Giai Ngưng vẫn không hiểu ra ý nghĩa bên trong lời nói của anh, cũng không muốn nghĩ đến. Giây phút đó, trong lòng cô đều ngập tràn tức giận. Gì chứ! Những lời nói tình tứ đó còn bắt bà đây nhắn dùm anh ta sao?
Cô không quay người lại, chỉ dừng bước một lúc, đáp một câu “được”, rồi nhảy vào trong phòng làm việc nhỏ, kéo cửa lại. Nhưng không biết có phải cô bị ảo giác hay hoang tưởng không, cô luôn cảm thấy dường như ở sau lưng có một ánh mắt đang nhìn mình.
Tâm trạng của cô tụt dốc. Nhưng cách chữa trị không phải do chính cô đề ra sao? Không phải cô hy vọng anh ta có thể mau chóng chữa khỏi bệnh sao? Không phải cô hy vọng anh ta quấn lấy Tống Hồng sao, để cô có cơ hội trộm hợp đồng chuyển nhượng “Đông Phương Vận” sao?
Khi vừa nghĩ đến mẹ chịu trăm cay ngàn đắng muốn đòi lại “Đông Phương Vận”, cô mới đè nén những cảm xúc phức tạp trong lòng, thở một hơi thật dài, mở máy vi tính lên, in thêm một quyển cách chữa trị. Lúc cô bước ra khỏi phòng, thì bên ngoài chẳng còn ai.
Cô đi xuống lầu tìm Tống Hồng. Cô ta không có trong phòng, cô lại chạy đến phòng khách.
Điện thoại bên trong phòng khách đổ chuông, cô định nhận điện thoại, thì Tống Hồng đã nhanh tay giật lấy nghe.
“Xin chào, đây là nhà riêng của Mạnh Phi Phàm, xin hỏi muốn tìm ai ạ?” Tống Hồng nhận điện thoại, cất giọng ngọt ngào.
Người ở đầu dây bên kia vô cùng sửng sốt, lập tức cười khẽ, nói bằng giọng trêu ghẹo: “Ủa! Hôm nay đổi người giúp việc rồi sao?”
Tống Hồng nghe thấy ba chữ “người giúp việc”, thì trong lòng cảm thấy không vui, nhưng vẫn nhẫn nhịn, hỏi lại lần nữa: “Xin chào, xin hỏi tìm ai ạ?”
Lúc bấy giờ người ở đầu dây bên kia cảm thấy kìa lạ, nhẫn nhịn nói thầm một câu: “Tôi tìm Phi Phàm. Tôi tìm rất lâu rồi nha. Nhưng Phi Phàm cứ mặc kệ tôi. Ôi chao, lần trước cô giúp việc kia không nhắc với Phi Phàm là tôi gọi điện đến tìm à.”
Bây giờ Tống Hồng nổi cơn giận, nghe đầu dây bên kia là giọng nữ, tiếng nói còn dịu dàng, quyến rũ, nghe thật chói tai.
Vì thế, giọng nói của cô ta liền trở nên lạnh lùng. “Xin chào cô. Giám đốc Mạnh bận trăm công nghìn việc, làm gì có thời gian để nghe điện thoại với người này người nọ. Nếu cô không có việc gì quan trọng, cũng không cần phải nói cho tôi biết cô là ai, tôi phải cúp điệnt hoại đây.”
Lúc này đây người ở đầu dây bên kia sửng người, người đó hồi tưởng lại giọng nói kia trong chốc lát, lúc này mới nhận ra giọng nói của người nhận điện thoại lần này không giống lần trước. Giọng nói ngày hôm nay hở một tí là sặc mùi thuốc súng, giọng nói lần trước nghe rất êm tai. Quả nhiên không cùng một người, nhưng người nhận điện thoại ngày hôm nay là ai nhỉ?