Dịch: Thanh Dạ
Ở bên hồ có người hét to lên: “Không xong rồi, giám đốc Phương rơi xuống nước rồi. Không xong rồi, giám đốc Phương rơi xuống nước rồi.”
Trong lòng Tôn Vân vô cùng hoảng hốt, vội vàng buông tay Diệp Giai Ngưng ra, hốt hoảng quay đầu nhìn xuống hồ.
Quả nhiên Phương Trạm Hoành đang ở dưới nước cố gắng hết sức quơ tay múa chân. Nhưng anh ta càng cố giãy dụa thì anh ta lại càng chìm xuống dưới. Không phải chứ! Giám đốc Phương lại là một con vịt cạn, không biết bơi à! Trời ạ! Sắp có họa lớn rồi!
Lòng cô ta nóng như lửa đốt, cô ta hoảng loạn nhìn trái nhìn phải để tìm người giúp. Nhưng, đứng bên hồ lúc này chỉ có ba người con gái, bên kia hồ cũng chỉ có một bà cô lao công. Chắc hẳn tiếng thét lúc nãy là của bà cô lao công đó.
Tôn Vân thấy được tình thế hiện giờ, tham thầm một tiếng tiêu rồi, lập tức chạy về phòng studio để gọi người đến giúp.
Diệp Giai Ngưng nhìn thấy Tôn Vân không nói tiếng nào đã bỏ chạy liền đờ mặt ra! Cô quay đầu lại nhìn về phía cái hồ, chỉ nhìn thấy từng đợt sóng nước ở giữa hồ, bên trong hồ nhô lên một cái đầu của người đàn ông.
Trong lúc hoảng hốt. cô chợt nghĩ ra cách, vội vàng kéo Phương Phương lại, vội vã nói với cô ấy: “Phương Phương ơi, cậu mau nhảy xuống cứu anh ta đi.”
Phương Phương bĩu môi, liếc Diệp Giai Ngưng một cái, nói với vẻ đùa cợt: “Anh ta là một người đàn ông mà ngay cả bơi cũng không biết, không phải lúc anh ta bắt nạt cô nhi quả phụ rất giỏi sao?”
Hiển nhiên Diệp Giai Ngưng hiểu Phương Phương vẫn luôn bênh vực cho mẹ mình. Nhưng, chuyện này khác, chuyện kia khác, người ta rõ ràng không biết bơi, nếu không nhảy xuống cứu thì sẽ muộn mất.
Cô dùng sức níu lấy cánh tay của Phương Phương, nói thật nhanh: “Được rồi mà, lần này cậu cứu anh ta, không chừng sẽ có cơ hội lấy lại ‘Đông Phương Vận’ đó. Nếu, nếu cậu không nhảy xuống thì mình sẽ nhảy xuống đó.”
Phương Phương trừng mắt với Diệp Giai Ngưng, giống như đang tỏ ra không vui muốn cô thay đổi ý kiến, cuối cùng đầu hàng nói với cô. “Cậu đi học bơi đi rồi tính sau.”
Lời còn chưa dứt thì Phương Phương đã nhảy xuống hồ, bơi nhanh về phía Phương Trạm Hoành sắp sửa chìm sâu xuống dưới hồ. Một tay cô ấy nâng đầu anh ta lên, tay còn lại quạt nhanh về phía bờ.
Mặt Phương Trạm Hoành tái xanh, hai mắt nhắm chặt, đôi môi tím tái, cả người rơi vào trạng thái hôn mê. Hai tay Phương Phương đặt lên ngực anh ta, ấn mạnh xuống. Miệng của anh ọc ra được một ít nước nhưng vẫn bất tỉnh.
Đã cứu thì cứu cho trót vậy! Phương Phương nghĩ trong chốc lát, sau đó nhìn người đàn ông đẹp trai không nổi giận đang nằm trên mặt đất từ trên xuống dưới, hít một hơi thật sâu, cam chịu làm động tác cấp cứu người bị đuối nước – Hô hấp nhân tạo!
Bóp mũi, phà hơi, ấn tay xuống lồng ngực. Cứ lặp đi lặp lại nhiều lần, cuối cùng Phương Trạm Hoành cũng tỉnh lại!
Anh ta nặng nề thở ra một hơi, mở đôi mắt kèm nhèm nước ra, trong trạng thái mơ màng, anh ta nhìn thấy một người không rõ là nam hay nữ, đang nắm chặt lấy mũi của anh ta, tiếp tục phà hơi vào miệng của anh ta.
Không biết sức lực ở đâu ra, anh ta đẩy mạnh người đang đè lên người mình, sau đó lăn người đứng dậy, mở to miệng ra hít thở bầu không khí trong lành. Đôi mắt nhỏ đầy vẻ chán ghét bắn “vèo vèo vèo” về phía Phương Phương. Mình còn tưởng là ai, thì ra là một bà già giả trai!
Phương Phương bị anh ta đẩy ra một cách bất thình lình, nhìn hấy anh ta không cảm ơn mình, đã vậy còn tỏ vẻ ghê tởm, đúng là tức ơi là tức.
Cô hung dữ trừng mắt nhìn về phía kẻ thô tục nào đó, đứng dậy cái “vèo”, đi ngang qua người Diệp Giai Ngưng, thở phì phì đi ra ngoài, cố ý cất cao giọng lên để ai đó nghe thấy. “Thấy chưa Giai Giai, mình đã nói với cậu rồi mà, cái tật ăn phân của chó không thể sửa được đâu. Ngay cả khi người chủ mỗi ngày cho nó khúc xương to để gặm thì nó vẫn cứ ăn phân mà thôi.”
Phương Trạm Hoành nghe thấy những lời này, xì mũi trừng mắt, lập tức xù lông lên!
NND! Từ khi nào Phương thiếu gia anh đây bị phụ nữ coi thường vậy chứ? Ở địa bàn của thiếu gia đây, phụ nữ trước giờ đều ăn nói nhỏ nhẹ khép ném, nịnh nọt lấy lòng anh đây. Từ khi nào anh đây bị người ta đem đi so sánh với chó hả?!
Anh ta định lên tiếng mắng chữi, nhưng hai cô gái đã nhanh chân bỏ đi xa rồi.
Nguyên cục tức đang ghẹn họng chưa xả ra được, anh ta nhìn thấy Tôn Vân quản lý HR dẫn đầu đám đàn ông cao to lực lưỡng đang hối hả chạy về phía anh ta.
Anh ta lập tức phủ đầu cô ta, chữi từ trên xuống dưới. “Tôn Vân, cô là quản lý bộ phận nhân sự, tại sao không chú ý đến hình tượng của mình trước công chúng như vậy chứ! Ở trong công ty, cô làm như vậy là muốn gây chuyện gì đây hả! Hả!”
Mặt Tôn Vân nóng lên, trong lòng thầm than không xong rồi, chuyện cô ta và Diệp Giai Ngưng ẩu đã với nhau bị giám đốc Phương nhìn thấy mất rồi.
Trong lòng cô ta căm hận mắng hết mười tám đời tổ tông nhà Diệp Giai Ngưng mấy lần, điều chỉnh lại cảm xúc của mình, dè đặt mỉm cười nhận sai. “Giám đốc Phương à, hôm nay em gây phiền phức cho anh rồi. Anh muốn phê bình hay mắng chữi em như thế nào cũng được ạ!”
Đám nhiếp ảnh gia ở phía sau Tôn Vân không hiểu đầu đuôi cui nheo, vẻ mặt lớ ngớ nhìn giám đốc Phương và Tôn Vân.
Phương Trạm Hoành cảm thấy hả hê khi nhìn thấy Tôn Vân đau khổ, cục tức ghẹn ở họng giờ mới từ từ tiêu tán bớt.
“Nếu giám đốc Phương mắng người được, thì chứng tỏ không sao cả. Mọi người đi làm việc của mình đi.” Tiếng nói của Mạnh Phi Phàm từ phía xa vọng đến.
Tôn Vân nghe thấy tiếng của mạnh Phi Phàm, đầu cứng nhắc quay lại, nhìn thấy Mạnh Phi Phàm đang đi về phía bọn họ. Trời ạ! Sao lại để đến tai của ông chủ lớn rồi! Kỳ này lớn chuyện thật rồi!
Mạnh Phi Phàm đi đến gần bọn họ, liếc mắt nhìn Phương Trạm Hoành đang ngồi dưới đất một cái, nói với mọi người với vẻ mặt ôn hòa. “Giám đốc Phương không có chuyện gì đâu. Giờ ăn trưa cũng sắp đến rồi, mọi người đã bận rộn cả buổi sáng rồi, mau đi ăn cơm đi.”
Tôn Vân ít khi nhìn thấy ông chủ lớn, nghe đồn anh là một người rất nghiêm khắc, nhưng không ngờ ông chủ lớn lại hiền hòa đến vậy!
Cô ta như trút được gánh nặng, đồng ý với anh, nói: “Cám ơn giám đốc Mạnh.” Nói xong câu đó, cô ta còn chưa chắc chắn là có thể rời khỏi chưa, đưa mắt nhìn về phía Phương Trạm Hoành vẫn còn đang tức giận, chỉ thấy Phương Trạm Hoành phất tay về phía bọn họ mà không nói câu nào.
Tôn Vân vội vã quay đầu nhìn về phía các thợ chụp ảnh, vẫy tay bảo họ ai nấy đi làm việc của mình, còn mình thì luôn miệng nói tiếng xin lỗi với Phương Trạm Hoành rồi lại nói tiếng cảm ơn với Mạnh Phi Phàm, sau đó ôm tập tài liệu men theo con đường nhỏ rời khỏi.
Lúc này, trong lòng cô ta gộp chung thù mới nợ cũ với mẹ con Diệp Giai Ngưng, hôm nào đó nhất định cô ta sẽ tính sổ hai mẹ con họ!
Sau khi nhân viên đi hết, Mạnh Phi Phàm kéo Phương Trạm Hoành đang ngồi ủ rũ ở dưới đất lên, trêu ghẹo.
“Xem ra chỗ này đúng thật là địa bàn của giám đốc Phương nha. Nhân viên của cậu toàn nhìn sắc mặt cậu để làm việc. Ha ha.”
“Anh họ, anh đừng có cười nhạo em.” Phương Trạm Hoành nhếch nhác đứng dậy, cả người ướt đẫm, quần áo dính người vô cùng khó chịu.
“Cậu mau chóng đi tắm rửa rồi thay quần áo đi.” Mạnh Phi Phàm nhìn cả người ướt nhẹp của Phương Trạm Hoành, cảm thấy mắc cười, nói: “Chuyện thiếu gia nhà họ Phương sợ nước, nghĩ lại ngoài anh và ba mẹ cậu, chắc không ai khác biết nhỉ.”
“Gì chứ, lúc nãy suýt chút nữa em đi chầu gặp long vương rồi, vậy mà chẳng thấy mặt mũi anh đâu. Bây giờ anh còn đứng đây nói bóng nói gió nữa hả?” Phương Trạm Hoành bực bội trừng mắt nhìn Mạnh Phi Phàm.
“E hèm, lúc nãy không phải có anh hùng cứu mỹ nam sao, còn cần gì đến anh nữa?” Nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Phương Trạm Hoành sắp đen như gan heo, Mạnh Phi Phạm mới ngừng lại.
Hai người cãi nhau suốt đường đi đến văn phòng của Phương Trạm Hoành, Phương Trạm Hoành lập tức chạy đi tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo mới, lúc này mới cả thấy cả người thoải mái.
Nhìn thấy vẻ mặt sáng khoái của Phương Trạm Hoành, Mạnh Phi Phàm cau mày hỏi: “Hai người con gái đó đến tìm cậu vì chuyện ‘Đông Phương Vận’ sao?”
“Đúng đó. Hơn nửa năm nay bị bọn họ quấy nhiễu phiền muốn chết. Người già dăm ba bữa lại đến còn chưa đủ, hôm nay lại có hai người trẻ đến quậy. Thật phiền phức mà. Lần sau cứ để bảo vệ kéo bọn họ ra ngoài.” Hơn nửa năm nay Phương Trạm Hoành bị chuyện này quấy nhiễu buồn bực muốn chết.
“Loạt sản phẩm nội y bươm bướm là thiết kế của ‘Đông Phương Vận’ sao?” Mạnh Phi Phàm hỏi với vẻ đăm chiêu.
Phương Trạm Hoành không hiểu giờ đã là lúc nào rồi mà Mạnh Phi Phàm còn quan tâm đến vấn đề này, nhưng nhìn anh nghiêm túc như vậy, anh ta nghiêm mặt trả lời. “Đúng vậy. Năm đó sản phẩm ‘Bướm bướm mê hoặc’ của ‘Đông Phương Vận’ ở trong nước bán rất chạy. Sau này, khi đã sát nhập với Amy, vẫn giữ lại nó.”
Tim của Mạnh Phi Phàm đập mạnh một hồi, bỗng có một ý nghĩ lóe lên. “Cậu kể rõ tình hình của ‘Đông Phương Vận’ cho anh nghe.”
Phương Trạm Hoành hớn hở kể lại thảm kịch xuống dốc năm đó của công ty ‘Đông Phương Vận’, đối thủ mạnh nhất của công ty Amy, còn hạ thấp giá bán lại kỳ công vĩ đại cho công ty Amy. Anh ta ba hoa chích chòe từ trên xuống dưới, nước bọt văng tứ tung, ngay cả chuyện buổi trưa bất cẩn rơi xuống nước cũng quên sạch sành sanh.
Ba năm nay Mạnh Phi Phàm vẫn luôn tập trung vào sản phẩm chủ lực của tập đoàn Phi Phàm, đó chính là tăng sản lượng sản xuất nguyên liệu mới. Còn những công ty thuộc sở hữu của tập đoàn đều do cậu em họ Phương Trạm Hoành này quản lý.
“Trạm Hoành này, cậu giúp anh một chuyện, cậu nghe ngóng giúp anh về cô gái đến thương lượng chuyện của ‘Đông Phương Vận’. Nhớ càng nhanh càng tốt.” Mạnh Phi Phàm nhận ra mình có hơi gấp gáp.
Phương Trạm Hoành trừng mắt nhìn Mạnh Phi Phàm, mặt mày ngớ ngẩn không hiểu gì. “Anh nói gì vậy, Rose không phải là cô gái anh muốn tìm sao?”
“Ừ, Rose nhìn có vẻ rất giống. Nhưng, anh vẫn không chắc lắm.”
“Anh muốn em nghe ngóng chuyện của cô gái khác, chẳng lẽ có liên quan đến cô gái anh ngày nhớ đêm mong sao? Anh họ à, có phải anh có bí mật gì không thể để người khác biết phải không? Phương Trạm Hoành ra vẻ mờ ám dựa sát người Mạnh Phi Phàm, nở nụ cười xấu xa.
“Xê xê xê ra, làm gì có bí mật nào đâu. Chỉ là năm đó, cô gái kia thiếu anh một khoản tiền. Chuyện chỉ có vậy thôi.” Mạnh Phi Phàm giả bộ bình tĩnh nói thế.
“Đơn giản đến vậy sao? Không thể nào đâu? Giá trị tài sản lên tới N tỉ của anh đi đâu rồi, cô gái đó thiếu anh bao nhiêu tiền, mà làm anh phải phát lệnh lùng bắt vậy chứ?”
Phương Trạm Hoành nhìn Mạnh Phi Phàm im lặng không nói gì, trong lòng anh ta không cam, luôn cảm thấy nhất định Mạnh Phi Phàm đang che giấu chuyện gì đó. Cho nên, anh ta không sợ chết mà cố hỏi một câu: “Anh giữ gìn vì chị dâu ba năm rồi, bên ngoài đều đồn rằng anh đồng tính, chẳng lẽ anh ăn chay thật à?”