Dịch: Thanh Dạ
Trong thang máy, cô đưa tay đè lên trái tim đang liên tục đập thình thịch, nhìn chính mình trong gương. Trên gương mặt trắng nõn đó, năm dấu tay đỏ chót thoắt ẩn thoắt hiện. Cô chỉ muốn có một cuộc sống yên bình thôi. Nhưng lúc nào cũng có tai ương ập đến.
Cuối cùng thang máy cũng đến lầu một, cửa vừa mở ra, cô mang theo nổi chán chường đi ra ngoài, lúc cô mở ba lô tìm ví tiền và túi xách, lại nhận ra trong ba lô chẳng có thứ gì. Cô nhớ lại, có lẽ lúc nãy cô đã để quên ở phòng làm việc trong hội trường rồi.
Cô sợ quay trở lại đó sẽ gặp lại bốn cô gái kia, vì thế cô ngồi lại trên chiếc ghế đặt ở chỗ rẽ ban nãy vừa ngồi, bình tĩnh chờ mọi người tan tiệc.
Lúc hai mắt đang đánh lô tô với nhau thì cô nghe thấy tiếng giòn vang của giày cao gót đi trên nền đá cẩm thạch. Ngay sau đó, cô nhìn thấy thang máy dành riêng cho hội trường có vài nhóm quý cô ăn mặc lộng lẫy lục đục đi ra.
Diệp Giai Ngưng vội vàng trốn ra phía sau cái cây, sợ bị bốn cô gái kia bắt gặp.
Những nhóm quý cô đó, có nhóm thì hai ba người nói chuyện với nhau, hoặc có nhóm sẽ đi cùng với một người đàn ông mặc âu phục, giả vờ tỏ ra thẹn thùng chỉ mỉm cười không nói tiếng nào.
Đoàn người cuối cùng bước ra khỏi khách sạn. Diệp Giai Ngưng nhìn đồng hồ, đã mười một giờ đêm rồi. Giờ này mà cô còn chưa về nhà, chắn mẹ sẽ gọi điện thoại cho cô.
Cô nhìn thấy đoàn người cuối cùng đã đi xa, có vài nhân viên phục vụ đi về phía hội trường, cô đi theo bọn họ vào thang máy lên tầng năm mươi tám.
Ở trước cửa hội trường, hai bảo vệ nhìn thấy Diệp Giai Ngưng, một người cất tiếng hỏi: “Bác sĩ Diệp còn chuyện gì nữa sao?”
Diệp Giai Ngưng mỉm cười với anh ta, nói: “Tôi để quên điện thoại và ví tiền trong phòng làm việc, tôi đến lấy lại.”
Hai bảo vệ nhìn nhau, ánh mắt có hơi do dự, rồi nói với cô: “Vậy bác sĩ Diệp đi nhanh đi.”
Diệp Giai Ngưng chợt cảm thấy vẻ mặt của hai người họ có chút quái lạ, nhưng cô không thể nói rõ nó quái lạ ở chỗ nào, trong lòng tràn đầy nghi ngờ bước vào trong hội trường giao lưu.
Cô vừa bước vào cửa lớn, đi về phía bên phải, chạy đến phòng làm việc ở phía sau sân khấu của hội trường. Cô chỉ tìm thấy điện thoại trong phòng làm việc, lại không thấy ví tiền đâu. Cô vỗ đầu của mình, trong lòng nghĩ chắc ví tiền và một số đồ linh tinh khác mình đã để trong phòng gửi đồ rồi.
Cô quay trở lại phòng gửi đồ ở phía bên trái, đi thẳng vào bên trong, vừa mở tủ gửi đồ ra thì thấy ví tiền nằm trong đó.
Điện thoại đột nhiên rung lên, có tin nhắn gửi đến. Diệp Giai Ngưng lập tức mở ra xem. Thì ra mẹ cô lo lắng cho cô, cho nên gửi tin nhắn đến, nói cô phải tự chăm sóc mình. Cô lập tức trả lời tin nhắc báo bình an cho mẹ biết, nói với mẹ rằng trong vòng nửa tiếng cô sẽ quay về nhà.
Cô vừa gửi tin nhắn xong, lập tức nhận được tin mới. Trên đó viết rằng: Trời đã khuya lắm rồi, con đừng ngồi xe buýt nữa, gọi xe taxi về cho nhanh.
Con có mẹ hạnh phúc biết bao!
Cô cất kỹ di động và ví tiền, đeo ba lô đi ra ngoài, vừa hay gặp được quản lý khách hàng Lô Minh Dương của công ty Cẩm Tú Lương Duyên đang nói chuyện với bảo vệ.
“Hai anh vất vả rồi, những quý khách ở lại đêm này còn muốn mở tiệc tối, không phiền hai anh nữa. Ở đây chúng tôi có chút lòng thành mong hai anh nhận cho, cứ xem như đây phí tăng ca. Tối nay hai anh cũng vất vả rồi, hai người quay về uống chút rượu, rồi ăn chút gì đó đi.”
Hai bảo vệ nóng lòng muốn quay về nhà lắm rồi, cho nên nhận ngay hai phong bì từ tay Lộ Minh Dương, rồi mỉm cười nói cảm ơn.
Lộ Minh Dương căn dặn họ vài câu: “Hai anh này, nếu có người hỏi buuổi tiệc giao lưu kết thúc chưa, thì hai anh phải nói là tiệc đã kết thúc lúc mười giờ.”
Hai bảo vệ cầm tiền sướng tay, cho nên gật đầu nói: “Anh này, anh cứ yên tâm đi, chúng tôi biết mà, chúng tôi biết mà.”
Sau khi hai bảo vệ rời khỏi, Lộ Minh Dương nghiêm nghị nói với hai người đàn ông cao to: “Tổng giám đốc Liêu căn dặn, các khách quý ở lại đêm nay phải để họ vui chơi thỏa thích. Hai người đứng canh ở đây, khóa cửa lại. Nếu có người đi vào, phải gọi điện cho tôi ngay.” Nói xong đóng cửa lại, rồi đi về phía bên kia.
Diệp Giai Ngưng núp trong phòng gửi đồ, nghe hết tất cả những lời bọn họ nói với nhau. Tiêu rồi, cô ra bằng cách nào đây?
Ngay lúc cô không biết phải đi ra ngoài bằng cách nào, thì nghe thấy tiếng nhạc vang lên từ một căn phòng cách phòng gửi đồ không xa. Cô còn nhớ, căn phòng đó là một phòng khiêu vũ sang trọng, mà nó chỉ cách phòng gửi đồ một ngã rẽ thôi!
Cô cởi giày cao gót ra, nhón chân, rón rén đi đến về phía cuối phòng gửi đồ.
Ở phía cuối phòng gửi đồ có một bức tường, nhưng ở chỗ rẽ này không có cửa sổ bằng thủy tinh, cho nên, chỗ này ngày xưa được thiết kế ở nơi cao nhất đều có tấm kính cao hơn hai mươi centimet. Mà lúc này, ánh đèn ở phòng kế bên rọi vào đây từ cửa sổ bằng kính.
Thủy tinh cách âm cực kỳ tốt, nhưng do âm nhạc quá vang, lại quá dội, cho nên vẫn nghe thấy tiếng nhạc loáng thoáng chui vào phòng gửi đồ.
Diệp Giai Ngưng rón rén đi đến chiếc ghế để bên cạnh, leo lên trên nhìn, đập vào mắt cô một cảnh đỏ mặt tía tai làm cô phải hả hốc mồm!
Bên trong căn phòng khiêu vũ sang trọng, ánh đèn đủ màu sắc rực rỡ chuyển động. Cảnh tượng ở trước mắt cô, đó chính là có rất nhiều đôi trai gái đối mặt nhảy múa với nhau. Cô dời tầm mắt sang chỗ khác, dưới ánh đèn lúc sáng lúc tối, có rất nhiều cảnh khó coi đập vào mắt làm cho cô kinh ngạc.
Cô kinh hoảng lấy tay che miệng mình lại, suýt chút đã hét toáng lên rồi.
Đây chính là hoạt động “ưu đãi” trong buổi giao lưu sao? Đây chính là buổi PARTY nóng bỏng mà người ta hay nói!
Lần đầu tiên cô nghe thấy kiểu PARTY này ở lớp phân tích tâm lý. Lớp học khi đó do một giáp sư tâm lý học lớn tuổi người Mỹ đứng lớp, người giáo sư đó mượn kiểu PARTY này, phân tích cho sinh viên nghe nhân cách của những người tham gia kiểu PARTY thế này!
Cô leo xuống ghế, dựa lưng vào tường, vùi đầu vào hai đầu gối. Nhân cách! Đây là một kiểu nhân cách! Giàu quá không biết tiêu tiền ở đâu, cho nên muốn tìm sự kích thích trong cuộc sống vàng son đó!
Diệp Giai Ngưng biết rõ, tối nay không có cách nào thoát khỏi chỗ này. Người chủ tổ chức buổi tiệc này sẽ không để cho cô tung lời gièm pha về buổi tiệc này ra bên ngoài. Vậy thì, cô vẫn nên ngoan ngoãn ngồi trong này, chờ qua hết đêm nay vậy!
Bỗng nhiên, tiếng nhạc líu lo ở phòng bên dừng hẳn. Ngay lập tức, một cái tát vang dội phát ra. Song, phòng bên cạnh hình như đang hỗn loạn.
Diệp Giai Ngưng cảm thấy tòm mò nên rón rén leo lên ghế, nhìn mọi thứ bên trong qua tấm kính.
Ngay lập tức, cô mở to hai mắt ra.
Đó là Nam Hạo!
Cô chỉ thấy một tay Nam Hạo che má lại, tay còn lại tức giận chỉ người con gái trước mặt. Miệng của anh ấy, từ từ nói ra hai chữ, mỗi chữ đều đầy căm phẫn: “Chị, chị phải dứt khoát đến thế này à!
Cô nhìn theo ánh mắt tức giận của Nam Hạo. Cách anh vài mét, có một cô gái dáng người cao ráo đang đứng đó. Do ánh sáng quá tối, cô không nhìn thấy rõ gương mặt của cô ta.
Cô ta mặc một bộ váy dài, mái tóc uốn lượn xõa dài sau lưng. Dưới ánh sáng lúc sáng lúc tối, cô ta đưa tay lên, giơ một ngón tay ra, chỉ thẳng vào Nam Hạo, cất tiếng nói: “Cái tát lúc nãy tôi đánh thay em gái tôi. Nếu không phải cậu, một người đang sống êm đẹp, làm sao có thể trở thành nửa sống nửa chết như vậy giờ.”
Nam Hạo nghe cô ta nói như thế, vẻ mặt tức giận lúc này dần nguôi ngoai, trên mặt hiện lên sự áy náy và chán chường. Anh cau mày, vẻ mặt có chút đau khổ: “Chị biết cô ấy ở đâu đúng không. Chị nói cho tôi biết, chị mau nói cho tôi biết đi.” Giọng nói của anh vô cùng vội vã.
“Ha! Xem như con người cậu cũng còn chút lương tâm. Tôi cho rằng cậu đang nhàn nhãn tham gia tiệc giao lưu chứ. Ai dè cũng có lòng quan tâm đến nó nhỉ.” Cô gái nghiêng đầu qua, không hề nhìn anh.
Diệp Giai Ngưng nhìn thấy rõ gương mặt của cô ta, cô gái này không phải là người lúc nãy cho cô một cái tát ở cửa hội trường sao? Trong lòng cô đầy kinh ngạc, liếc mắt nhìn về phía Nam Hạo.
Gương mặt của Nam Hạo không bình tĩnh, một tay kéo lấy cô gái bên cạnh kéo đi, vừa hay kéo vào trong phòng gửi đồ.
“Chị Hồng à, chị biết tôi tìm chị cho nên mới tham gia buổi tiệc này. Tôi ba lần bốn lượt liên lạc với chị, nhưng chị cứ mặc kệ tôi. Tôi chỉ có thể tìm đến chỗ này thôi. Bây giờ chị nói cho tôi biết Tống Diễm đang ở đâu? Tôi, tôi, có vài chuyện, cần phải gặp mặt nói với cô ấy.” Giọng của Nam Hạo nhỏ dần, trong giọng điệu còn có sự cầu xin.
Diệp Giai Ngưng không ngờ rằng mình lại nghe thấy cái tên “Tống Diễm”, cô vô cùng ngạc nhiên, nín thở, yên lặng nghe tiếp.
“Tôi nói với cậu thêm lần nữa, chuyện của em gái tôi, cậu không cần lo. Nếu không phải vì cậu, nó có bị trầm cảm như bây giờ không? Nó mà gặp cậu thêm lần nữa, thì bệnh của nó lại nặng thêm.”
Nam Hạo im lặng vài giây, nói: “Nếu như Tống Diễm chịu gặp tôi, thì chị hãy liên lạc với tôi ngay. Tôi sẽ đưa cô ấy đi chữa trị ở phòng khám tâm lý tốt nhất tại Mỹ….”
Chị Hồng im lặng vài giây, nỗi đau khổ trong lòng lại trồi lên, bình thản cất tiếng nói: “Cậu, đi đi. Cậu đừng quấy rầy cuộc sống của hai chị em chúng tôi nữa.”
Nam Hạo vẫn cố chấp đứng đó, chị Hồng lại chỉ tay về phía cửa, cất cao giọng. “Cậu cút ngay cho tôi. Tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa. Em gái tôi cũng không muốn gặp cậu đâu.”
Một buổi vũ hội vì sự xuất hiện bất thình lình của Nam Hạo buộc phải kết thúc. Những người tham gia PARTY biết rõ Nam Hạo là người như thế nào, bọn họ không dám chọc vào anh, cũng chẳng dám nói gì, chỉ không vui mà bỏ về.
Nhìn thấy đám phụ nữ lũ lượt đi đến phòng gửi đồ, Diệp Giai Ngưng vội vàng trốn vào phía sau tủ gửi đồ ở góc khuất, không dám thở mạnh.
Giọng nói ríu rít như xa như gần của phụ nữ vang vọng trong phòng gửi đồ, truyền đến tai cô.
“Chị Hồng à, người đàn ông lúc nãy là ai vậy?” Một người phụ nữ hỏi với vẻ kinh ngạc.
“A Lôi à, anh ta chính là Nam Hạo, con trai thứ ba của tập đoàn Nam thị, người đã vắng mặt trong buổi giao lưu đêm nay đó.” Một người phụ nữ khác nhìn vẻ mặt của Tống Hồng, trả lời thay cô ta.
“A! Hiểu Quân à, cô nói anh ta là Nam Hạo sao? Không phải tối nay anh ta không đến sao? Uầy, vừa rồi tối quá, tôi không kịp nhìn rõ mặt anh ta. Ây, tệ thật.”
“Sao vậy?” Hiểu Quân lấy làm khó hiểu hỏi cô ta.
“Tôi phải mau chóng thay đồ đẹp mới được, lỡ lát nữa có đụng phải anh ta. Không biết chừng anh ta sẽ nhớ tôi mãi không quên nha.” A Lôi nói với giọng điệu đà.
“Hừ, A Lôi à, cô sao, người ta là đại gia đẹp trai, anh ta sẽ để mắt đến cô à?” Hiểu Quân hừ một tiếng, hắt nguyên thau nước lạnh vào đầu A Lôi.
Chị Hồng im lặng nãy giờ mới bình thản cất tiếng nói: “Kẻ có tiền ghê gớm vậy đó.”