Chương :
Bình thường anh ngược đám người Tần Tư Đình và Hạ Điềm thì thôi đi, hiện giờ bọn họ vẫn còn đang ở trong buổi lễ kỷ niệm thành lập trường của Đại học T đấy! Cả mấy nghìn người đang ở đây này!
Cái quỷ gì trên màn hình lớn vậy! Sao màn hình lớn có thể quay được thế?
Quả thật Hạ Mộc Ngôn không đẩy anh ra nổi, người đứng xung quanh lại quá đông, nên cuối cùng khi anh chịu thả cô ra thì cô lập tức vùi mặt vào vai anh, không dám ló mặt ra nữa.
Phong Lăng đứng một bên nở nụ cười vui vẻ hiếm thấy, quét mắt về phía đám người đang vây xem. Nhìn thấy vẻ mặt ủ rũ, xám trắng, hoàn toàn mất hết hi vọng của Lăng Phi Phi thì cô mới cười lạnh, dời tầm mắt đi.
Dù sao cũng chỉ là một nụ hôn mà thôi, đây là chuyện bình thường giữa vợ chồng với nhau. Nhưng đối với đám sinh viên vẫn còn trong độ tuổi thiếu nam thiếu nữ mà nói, đây quả thật là cảnh tượng lịch sử trong ngày kỷ niệm thành lập trường Đại học T.
Lục Cẩn Phàm không để ý những người xung quanh, anh ôm Hạ Mộc Ngôn đang ngượng chín mặt vào lòng, vòng lấy eo cô: “Không phải em luôn miệng bảo thời kỳ tân hôn nồng nàn đã qua sao? Em xấu hổ cái gì?”
Hạ Mộc Ngôn vùi khuôn mặt nóng bỏng vào lòng anh: “Đông người…”
Lục Cẩn Phàm: “Chân mềm nhũn rồi à?”
Hạ Mộc Ngôn: “Hơi hơi…”
Lục Cẩn Phàm: “Anh bế em về nhé?”
Hạ Mộc Ngôn: “…”
Chuyện xảy ra trong ngày kỷ niệm thành lập trường cũng không phải là chuyện khiến cô xấu hổ nhất. Điều khiến cô sợ chính là sau khi buổi lễ kết thúc, họ sẽ bị một đám fans hay có lẽ là đám fans nữ của Tập đoàn Lục thị chặn đường.
Đúng như dự đoán, khi cô từ phòng thay đồ trở về hội trường, chuẩn bị cùng Lục Cẩn Phàm ra về thì trước cửa đã có không ít người đứng chờ. Đám ký giả vốn đang tìm mọi cách đi vào buổi lễ kỷ niệm thành lập trường nghe nói chuyện xảy ra bên trong thì càng thêm háo hức, đứng bên ngoài ngẩng cao đầu, chờ chực để chụp được ảnh của Tổng Giám đốc Lục trong truyền thuyết.
Cuối cùng Hạ Mộc Ngôn đành phải kéo boss Lục lạnh lùng cao ngạo chuồn êm từ cửa bên hông hội trường. Thay vì nói là chuồn, chi bằng nói cô kiên quyết kéo lê anh mới đúng. Hạ Mộc Ngôn vẫn luôn khom lưng như đang tránh né đội chó săn, âm thầm lẻn ra ngoài. Anh nhìn dáng vẻ cứ như tên trộm của cô mà buồn cười.
Cửa sau không rộng bằng cửa chính, bên ngoài là chợ đêm tấp nập nhất của thành phố T.
Hạ Mộc Ngôn vừa bước ra từ cửa sau đã loáng thoáng nghe thấy có người gọi tên cô. Cô lập tức lôi kéo Lục Cẩn Phàm chạy thẳng vào đám đông, vừa chạy vừa nắm chặt cổ tay anh.
Chạy được vài phút, Hạ Mộc Ngôn chợt dừng lại, hai tay chống lên đầu gối thở hổn hển như sắp tắt thở đến nơi. Cô đưa tay cởi hai chiếc cúc áo khoác dày cho dễ thở hơn.
Đảo mắt nhìn xung quanh, cô phát hiện nơi này là chợ đêm tấp nập đông nghịt người qua lại, hai bên là các quầy hàng chuyên dụng. Ở nơi này, có lẽ đám người kia chẳng thể nhanh chóng đuổi kịp. Mà cho dù có chen vào, thì giữa biển người thế này, bọn họ cũng khó mà tìm được cô và Lục Cẩn Phàm.
Hạ Mộc Ngôn khẽ thở phào, nhìn xuống thì thấy một tay anh nắm chặt cổ tay cô, còn tay kia thì tùy tiện đút vào túi quần, đang rũ mắt nhìn dáng vẻ mới chạy vài phút đã thở hổn hển của cô mà cười như có như không.
“Thần kinh vận động của em đã không phát triển mà dám liều mạng kéo anh chạy thế này à?”
Hạ Mộc Ngôn hít một hơi thật sâu mới ổn định nhịp thở. Cô đứng thẳng người nhìn phía sau một lượt, sau đó mới liếc xéo anh: “Em như vậy còn không phải là vì lúc nãy anh làm trò trong hội trường sao, hơn nữa lúc đó có quá nhiều người, lại còn nóng nực nữa. Xem như anh tài giỏi, chạy cùng lúc với em mà chẳng thở gấp lấy một cái!”
Nhìn vẻ mặt tức tối vì chạy nhanh vài phút mà ửng đỏ của Hạ Mộc Ngôn, Lục Cẩn Phàm đáp bằng giọng điệu trầm thấp chỉ đủ để hai người nghe: “Người có thể lực như em, nếu không cẩn thận rèn luyện, sau này sẽ càng không chịu nổi anh.”
“…”
Trong chớp mắt, Hạ Mộc Ngôn lập tức hiểu được ẩn ý trong lời nói của anh. Cô giơ tay quạt khuôn mặt đã đỏ lựng, trừng mắt: “Rốt cuộc hôm nay anh đặc biệt đến đây là để giải vây cho em hay có mục đích riêng?”
Lục Cẩn Phàm như cười như không, vốn dĩ còn cách cô một sải chân dài, bỗng đột nhiên anh bước lên trước một bước, Hạ Mộc Ngôn vô thức định lùi lại nhưng anh đã cúi đầu xuống. Trong thoáng chốc, Hạ Mộc Ngôn bị tư thế áp bức này ép đến ngửa người ra đằng sau, lưng uốn cong, vòng eo bị anh ôm lấy siết vào lòng, áp sát cả cơ thể lên người anh.
“Em được hời rồi còn khoe mẽ. Là ai đã nói lễ phục xinh đẹp lộng lẫy, nhưng chỉ tham gia buổi lễ một mình thì cảm thấy cô đơn hả?”