Chương :
Cuối cùng tầm mắt của Hạ Mộc Ngôn rơi xuống chiếc váy dạ hội không dây ôm sát ngực màu vàng kim trong cùng. Có vẻ như đây là mẫu mới được trình diễn ở show thời trang mùa thu Paris. Màu vàng ánh kim lấp lánh nhưng không quá lộng lẫy là xu hướng thịnh hành của năm nay. Xét về thiết kế hay màu sắc, chiếc váy này rất vừa ý Hạ Mộc Ngôn.
Tà váy rất rộng, gần như theo hình chữ A, bên dưới tầng tầng lớp lớp vải mỏng mềm mại rủ xuống là những hạt kim sa trang trí sáng lấp lánh, vừa đẹp vừa phảng phất chút kiêu hãnh phóng khoáng, tổng thể vô cùng đẹp mắt, rất hợp với Hạ Mộc Ngôn.
Thấy cô thích cái này, nhân viên bán hàng đứng bên vội vàng cười nói: “Cái này phải không ạ? Để tôi lấy cho cô mặc thử luôn.”
Hạ Mộc Ngôn không gật cũng không lắc đầu. Đúng là cô thích, nhưng lúc đó Lục Cẩn Phàm không còn ở thành phố T, cô mặc xinh đẹp như vậy trong buổi lễ thành lập trường mà còn không có người đi kèm thì chẳng phải là quá rực rỡ và lẻ loi sao?
“Em không thích sao?” Nhận ra nét do dự thoáng qua trong mắt cô, Lục Cẩn Phàm đứng bên cạnh hỏi, hơi thở phả xuống mũi cô.
“Em không biết thành phố T lại có cửa hàng váy dạ hội đẹp như vậy, trước kia cũng chưa bao giờ vào.” Hạ Mộc Ngôn ngước mắt lên.
Lục Cẩn Phàm nhìn cô: “Có thích không?”
“Thích, nhưng có phải quá rực rỡ không…”
“Bạn học của em bây giờ hoặc là còn quá bồng bột, hoặc quá vênh váo khoa trương, ngày kỷ niệm thành lập trường sẽ càng ăn mặc phô trương hơn. Bộ này cũng xem là giản dị rồi.” Lục Cẩn Phàm nghiêm túc nói, nhưng Hạ Mộc Ngôn nhận ra nét hài lòng thoáng ánh lên trong mắt anh.
Nhân viên cẩn thận mang chiếc váy ra, mỉm cười mời Hạ Mộc Ngôn vào mặc thử.
Hạ Mộc Ngôn gật đầu đi vào trong.
Trong phòng thay đồ có rất nhiều gương. Nhân viên bán hàng giúp cô mặc váy xong thì đứng bên cạnh tươi cười xuýt xoa.
Hạ Mộc Ngôn vén mái tóc dài lên nhìn vào gương. Dường như đã rất lâu rồi cô không quá chú trọng đến chuyện ăn mặc. Khi tham gia tiệc cô cũng không cố ý trang điểm. Tính cách cô bây giờ thật sự đã không còn là tính cách của tuổi hai mươi mốt nữa, rất nhiều lúc qua loa đại khái, nên dường như cô đã quên mất nhan sắc lộng lẫy của mình lúc thiếu nữ mười mấy tuổi, khi cô thường xuyên xuất hiện với vẻ đẹp yêu kiều tại các buổi tiệc.
Ánh sáng trong phòng thử rất nhẹ nhàng, cô vuốt tóc ngắm mình trong gương.
Gương mặt trắng muốt lúc này được màu vàng tôn lên còn lộ ra vẻ đoan trang hơn bình thường, dường như vậy mới đưa cô quay về với nguồn gốc của danh hiệu Đệ nhất Thiên kim của Hải Thành. Thân trên váy có dáng hở vai, để lộ ra xương quai xanh hoàn mỹ. Xuống một chút là nơi mềm mại phập phồng như ẩn như hiện, không lộ liễu nhưng thoạt nhìn lại cảm thấy rất gợi cảm, phô bày được đường cong thon gọn hoàn hảo đầy nữ tĩnh.
Chiếc váy này rất vừa vặn, không cần chỉnh sửa chút nào.
Hạ Mộc Ngôn ngắm mình trong gương. Cô vẫn xinh đẹp giống như trước khi kết hôn, chỉ có điều lúc đó cô không quá để tâm.
Cô đi ra ngoài phòng thử. Lục Cẩn Phàm đang thong dong trầm tĩnh ngồi đợi cô trên chiếc sofa bên ngoài phòng thử đồ, tay lật một cuốn tạp chí.
Cho đến khi anh nghe thấy tiếng động thì mới quay đầu lại.
Thoạt tiên ánh mắt của anh có tia ấm áp, không hề có sự ngạc nhiên như những vị khách nam đưa bạn gái đi chọn lễ phục khác.
Hạ Mộc Ngôn xinh đẹp bao nhiêu, Lục Cẩn Phàm hiểu rõ hơn ai hết, vì vậy vẻ đẹp của cô không còn làm anh ngạc nhiên nữa. Chỉ có điều, nhìn thấy cô càng ngày càng đẹp hơn thì anh chỉ hận không thể giấu cô nhóc này đi, không cho nhiều người mơ tưởng đến.
Cho dù là ngoại hình hay khí chất, Hạ Mộc Ngôn đều đoan trang như một cô công chúa mơ mộng. Bây giờ rất hiếm khi cô cố ý ăn mặc lộng lẫy như vậy, sự lạnh lùng toát lên từ bên trong lại càng tôn lên vẻ đẹp của cô.
“Có đẹp không?” Hạ Mộc Ngôn đứng trước mặt Lục Cẩn Phàm, thấp thỏm hỏi.
“Đẹp lắm, rất đẹp.” Anh vẫn không hề tiếc lời tán dương cô.
Hạ Mộc Ngôn liền nở nụ cười: “Vậy thì lấy cái này đi, em không thử bộ khác nữa. Ngày kỷ niệm thành lập trường em chọn một đôi giày cùng màu là đẹp rồi.”
Nhân viên bán hàng bên cạnh vẫn không ngừng khen ngợi. Hạ Mộc Ngôn nói với nhân viên mình sẽ lấy chiếc váy này rồi nói với Lục Cẩn Phàm: “Để em vào phòng thử đồ thay quần áo.”
“Ừ.”
Tuy anh hạ giọng thờ ơ trả lời nhưng lại bước theo cô.