Nam nhân vô lực tựa vào cạnh cửa, Nham Vân cũng không khí lực, phải dựa vào trên người của nam nhân, biến thành ngăn chặn nam nhân, không cho nam nhân có cơ hội đào tẩu, nam nhân nhìn đến Nham Vân có vẻ rất đau, đồng thời cảm giác được Nham Vân ôm sát hắn…….
“Nếu như ngươi nghĩ muốn giúp ta, liền đừng buông ta ra”. Mặt của Nham Vân nhẹ nhàng dán lên trên mặt của nam nhân, nước mưa chảy xuống đã ươn ướt mặt của hai người, mặt của y nhẹ nhàng cọ xát trên mặt của nam nhân, long thân của y đang thong thả kéo dài, y thả chậm thanh âm nói nhỏ ở bên tai nam nhân, “Đầu của ta đau quá, ta giống như muốn mọc sừng……..”.
Nham Vân đau đớn than nhẹ, thanh âm kia làm cho người ta kinh hồn bạt vía, nam nhân đành phải run rẩy siết tay, ôm chặt thân thể ướt át của Nham Vân, mà Nham Vân lại là gắt gao quấn chặt nam nhân.
Cái trán của Nham Vân kề lên trán của nam nhân, nam nhân nghĩ đến chính mình chiếu cố Nham Vân lâu như vậy, tuy rằng không nghĩ muốn báo đáp cái gì, nhưng Nham Vân lại một câu nói cám ơn đều không có.
Nam nhân cảm thấy chính mình nuôi người đồ đệ lòng lang dạ sói, hắn thương tâm khóc lên, “Vì sao ngươi phải đối ta như thế, ta là sư phụ ngươi, là trưởng bối ngươi…….”.
Nước mắt của nam nhân, hòa vào mưa rơi xuống…….
Nham Vân nhìn đến nam nhân khóc thì nhíu mày nhìn chằm chằm nam nhân, “Vậy thì làm sao, không phải ngươi cũng cùng ta ngủ”. Y vươn ngón tay, lau nước mắt cho nam nhân.
Nam nhân hơi hơi chớp chớp đôi mắt, nước mắt theo hốc mắt chảy xuống, ánh mắt của hắn dừng ở khuôn mặt của Nham Vân, phát hiện Nham Vân đang vô lực nhìn chăm chú vào hắn, chỉ là song mâu lãnh đạm vô tình kia làm cho hắn cảm thấy có chút thương tâm.
Nói như thế nào nam nhân cũng là người, cũng vẫn là có tình cảm, Nhị Cẩu tử ngoan như vậy, hắn cũng luyến tiếc Nhị Cẩu tử biến mất, nhưng mà Nham Vân thủy chung là Nham Vân, không thể làm cho Nham Vân cả đời làm Nhị Cẩu tử.
Liễu Phong nói đúng, đợi tới ngày Nham Vân khôi phục, hắn liền cười không nổi, hiện tại hắn chẳng những là cười không nổi, mà lại còn rất thương tâm, hắn chỉ có thể một mình nhớ lại quá khứ ngắn ngủi kia.
“Ta biết ngươi chán ghét ta, hiện giờ ngươi khôi phục rồi, nếu như ngươi thật sự chán ghét ta như vậy, ta đây cũng chỉ có giống như trước biến mất như vậy, về sau cũng sẽ không xuất hiện ở địa phương ngươi nhìn tới được”. Hốc mắt nam nhân đo đỏ nhìn Nham Vân, hắn nghẹn ngào, đáy mắt bình tĩnh như cũ, “Sẽ không khiến ngươi khó xử, liền giống như đã từng”.
Như vậy tất cả mọi người thanh tịnh, bởi vì nam nhân cũng không muốn gặp lại Nham Vân, hắn không muốn hết lần này tới lần khác bị người vũ nhục, hắn cũng có cảm giác, hắn cũng sẽ khổ sở, sẽ đau lòng.
“Vì sao?”. Nham Vân liếc nam nhân, nhìn đến nam nhân rủ mắt, cường ngạnh nâng cằm của nam nhân lên, bức bách nam nhân nhìn y, “Ngươi cho là, ngươi nói như vậy rất vĩ đại?”.
“Không phải”. Nam nhân lắc đầu, hắn thực bình tĩnh nói: “Ngươi không muốn nhìn thấy ta, ta cũng không muốn nhìn đến ngươi, vậy chúng ta liền không nên gặp mặt, như vậy tốt nhất”.
Ánh mắt của nam nhân rơi trên mặt đất, nước mưa bắn tung tóe trên mặt đất kia đã ươn ướt đầu ngón tay của hắn, tại dưới mưa to không ngừng cọ rửa, đã phân không rõ ràng lắm trên mặt của nam nhân đến tột cùng là nước mắt hay là nước mưa…….
Nham Vân cho rằng chính mình nghe nhầm, nam nhân vậy mà nói không muốn thấy y, nhìn đến nam nhân ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm mặt đất, sắc mặt cũng không dễ coi lắm, y liền bất giác giơ tay lau sạch bọt nước ở khóe mắt của nam nhân.
“Không cần phiền toái ngươi, ta có thể tự mình làm”. Nam nhân hất tay Nham Vân ra, cho rằng lúc này lại bị cười nhạo, hắn lau bọt nước trên mặt, nhưng mà lau cũng lau không xong.
Lau rồi lại có, lau rồi lại có nữa…….
Nham Vân giơ tay tóm lấy cổ tay của nam nhân, y cái gì cũng không nói, trực tiếp đưa môi tiến đến trước mắt của nam nhân, nam nhân không dám nhìn y, sợ bị nhục nhã vô tình, hắn chỉ có thể rủ mắt.
Hắn không thể không thừa nhận, tại thời điểm đối mặt Nham Vân, hắn người làm trưởng bối này, làm sư phó, liền ngay cả một chút tôn nghiêm đều bị Nham Vân lãnh đạm bóp nát bét.
Liền cùng năm đó như nhau, hắn ngoại trừ lựa chọn rời đi, cái gì đều làm không được, người trước mắt này là ngự thiên thần long, hắn có thể làm gì y chứ, nhiều lắm tát y mấy bàn tay, căn bản là không thể thay đổi lòng cố chấp ngang bướng như đá kia, hết lần này tới lần khác bị vũ nhục, bị cười nhạo, có lẽ bản thân hắn, hắn làm hết thảy tựa hồ ở trong mắt Nham Vân thì cái gì cũng sai.
Đều là hắn tự mình đa tình mà thôi.
Liền ngay cả hắn sư phó này là muốn cứu Nham Vân mà thôi, cũng sẽ bị Nham Vân nói thành là “câu dẫn”, hắn ở trong mắt Nham Vân liền là hình tượng người xấu đáng khinh.
Nham Vân theo đuổi Liễu Phong, theo đuổi rất nhiều năm, nam nhân đến nay vẫn là không thay đổi được gì, hắn cũng không thể nói gì hơn, liền bởi vì lúc ban đầu khi hắn biểu lộ ra, người sư phó “hảo cảm” đối đệ tử, đây cũng liền thành nhược điểm Nham Vân cười nhạo hắn, cho dù hắn kỳ vọng đối Nham Vân, không dám lại lộ ra một chút.
Lông mi của nam nhân bị nước mưa đập vào tới run rẩy khe khẽ, hắn cảm giác được hơi thở của Nham Vân tới gần, hắn không có khí lực nhúc nhích nữa, hắn chỉ cảm thấy đôi môi của Nham Vân dán lên mi mắt của hắn.
Đầu lưỡi nóng ướt kia đảo qua khóe mắt của nam nhân, lập tức liền nghe được Nham Vân ý vị thâm trường cười nói: “Sư thúc, nước mưa sao lại mặn”. Y tựa hồ không nghĩ lại làm cho nam nhân khóc, giơ tay không kiên nhẫn lau bọt nước của khóe mắt nam nhân, nhưng mà nóng bỏng kia thực giống như muốn tổn thương ngón tay y, khiến cho động tác của y có tạm dừng rất nhỏ.
Nam nhân không có phản ứng, hắn chỉ là nhắm mắt, không nhìn Nham Vân, “Ngươi muốn cười nhạo ta như thế nào, liền tùy ý, dù sao sau khi rời khỏi nơi này, sau này chúng ta cũng không có cơ hội gặp mặt rồi”. Hắn nói xong, sẽ không lại để ý tới Nham Vân, Nham Vân cũng không tâm tình lại ngoạn tiếp, bởi vì lần này nam nhân là tức giận thật.
Nham Vân ôm chặt nam nhân, cũng không để ý nam nhân thoải mái hay khó chịu, hai tay gắt gao ôm chặt nam nhân, liền giống như sợ hãi nam nhân rời đi, y cái gì cũng không nói.
Y nhìn đến nam nhân thương tâm như vậy, trong lòng y thế nhưng có loại trả thù xx nói không nên lời, nhưng là nhìn đến nam nhân rơi lệ, y lại rất khó chịu, y còn không thể khống chế mà giơ tay lau nước mắt cho nam nhân.
Trong lòng Nham Vân nghĩ muốn, hoàn toàn tương phản cùng hành động, miệng y đang mắng nam nhân, đang cười nhạo cảm tình của nam nhân đối y, nhưng mà y lại ngược lại ôm chặt nam nhân, cuối cùng chỉ nghe tới trong miệng y phát ra long ngâm trầm thấp đau đớn, tiếng than nhẹ u oán mà kéo dài kia, rống tới thế mưa càng phát ra mãnh liệt, nam nhân có tinh khí hộ thể, cho nên sau ngày hắn dầm mưa cũng bình an vô sự.
Ngược lại là Nham Vân càng ngày càng suy yếu, long sừng của y vẫn không dài được, y còn chưa hoàn toàn hóa thành long hình, nam nhân cũng không dám loạn chạm y, từ ngày hôm trước sau khi Nham Vân thanh tỉnh, sau khi nói những lời làm cho nam nhân thương tâm thì nam nhân cũng liền không nói chuyện cùng y nữa, nhưng mà Nham Vân vẫn ôm nam nhân, không cho nam nhân đi.
Nam nhân cũng chỉ chờ thời điểm Nham Vân không khí lực, mới đứng dậy vào đạo quan, hắn ở trong đạo quan tìm chút củi khô nhóm lửa, hong y sam ướt át trên người.
Bởi vì xe ngựa đã không có, nam nhân muốn mang Phật Hàng rời đi đều không được, hơn nữa bên ngoài mưa càng lúc càng lớn, căn bản là đi không được, Nham Vân liền ghé vào cửa của đạo quan, suy yếu dầm mưa to…….
Đầu Nham Vân tựa vào cạnh cửa, vẫn nhìn nam nhân trong đạo quan, nhìn đến nam nhân hong khô y sam, ngồi tại chỗ không nhúc nhích, vẫn cứ ngồi như vậy, y nói chuyện cùng nam nhân, nam nhân cũng không trả lời y, nhiều nhất chính là gật gật đầu, hoặc là lắc đầu, vẫn im lặng ngồi ở bên người Phật Hàng, trông nom khỏa thiên ma tằm kia.
Trong đạo quan bỏ hoang âm khí rất nặng, ban đêm thường xuyên đều có thể nghe được tiếng khóc trầm thấp của cô hồn dã quỷ, nam nhân mấy ngày chưa ăn gì, bởi vì có tinh khí hộ thể nên hắn không ăn đồ ăn cũng không cảm thấy đói, nhưng là trời giống như bị thủng, mưa vẫn rơi liên tục, Nham Vân gục ở cửa lát, tỉnh lại liếc nhìn nam nhân, lát lại ngủ…….
Nam nhân thấy sắc mặt Nham Vân trắng bệch, cũng không muốn xen vào việc của người khác, miễn gặp phải Nham Vân võ miệng sỉ nhục, tuy rằng mấy lần nam nhân đều muốn hỏi một chút đầu y còn đau hay không, nhưng là mỗi khi nhìn đến đôi mắt thản nhiên kia của Nham Vân thì hắn liền cái gì cũng không hỏi ra miệng được.
Ba ngày rất nhanh liền trôi qua, bộ dáng của Nham Vân càng ngày càng suy yếu, long sừng của y chỉ dài ra một chút, còn chưa có hoàn toàn dài ra, y ngã vào trong mưa thần sắc hư thoát.
Mỗi buổi tối y đều phải long ngâm trầm thấp, y ngoại trừ dầm mưa ra, phần lớn thời điểm là nhìn nam nhân, nhưng mà nam nhân thủy chung cũng không để ý tới y……
Cũng không hỏi một chút y đau hay không.
Cũng không hỏi một chút y dầm mưa chịu đựng được hay không.
Y cảm thấy Tích Duyên nam nhân này thực im lặng, cho dù y nói những lời khó nghe đối nam nhân như vậy, nhưng mà nam nhân không có tiến hành trả thù đối y.
Mấy ngày này, nam nhân đi không được, cũng chỉ đành im lặng ngồi ở trong đạo quan, chỉ là nam nhân trầm mặc làm cho y trở nên có chút hoảng hốt.
Nham Vân nhìn nam nhân thật lâu, cho tới khi y đau tới ngất xỉu, y nhớ rõ chuyện đã xảy ra trong một năm này, nam nhân vứt bỏ y rất nhiều lần, nhưng mà cuối cùng đều vẫn là giữ y lại. Còn mỗi ngày đều tắm rửa cho y, còn phục vụ y, vừa làm cha vừa làm mẹ, y cảm thấy được có chút tức cười, nam nhân thế nhưng có thể làm tới loại tình trạng này.
Y phải nói nam nhân này ngốc, hay là nói nam nhân này thành thật, nếu là gặp phải người khác khẳng định sẽ thừa dịp thời điểm y bất tỉnh, bán y đi, hoặc là nghĩ biện pháp giải quyết sạch.
Nhưng là nam nhân này lại không có, chẳng những không có làm chuyện tình bất lợi đối y, thậm chí còn vì y mà không quay lại Biên thành, ở lại cái kia địa phương cũ nát kia, còn chờ Liễu Phong tới đón y đi…….
Đêm hôm nay mưa to như nước lũ cọ rửa đại địa, tối nay lại là mười lăm, tuy rằng là không có ánh trăng, nhưng là mỗi tháng ban đêm ngày Nham Vân đều phát tác như cũ.
Đầu Nham Vân vốn liền đau, hiện tại thêm thắt lưng đau, tương đương họa vô đơn chí, làm cho y đau tới hoàn toàn mất đi khí lực.
Nham Vân ở trong đau nhức hỗn loạn, đã không rõ ràng lắm là mộng cảnh hay là hiện thực.
Chỉ cảm thấy có ngươi kéo y tới địa phương mưa có thể xối tới.
Y nghe được có người nói với y.
Bởi vì thế mưa quá lớn, y không có nghe rõ đối phương đang nói cái gì.
Y nghĩ muốn mở mắt ra nhìn xem người trước mắt là ai, nhưng mà không mở ra được, như thế nào đều không mở ra được.
Y chỉ cảm giác đến mưa xối ở trên người thật thoải mái, giống như có người đang di chuyển long vĩ của y, long vĩ của y theo bậc thềm uốn lượn xoay quanh ở trong mưa bụi mông lung như ẩn như hiện.
Có người đang lau bùn đất dính trên long lân cho y, động tác kia thực ôn nhu, giống như sợ làm tổn thương y, hoặc là đánh thức y, cho tới khi lau tới bên hông của y mới ngừng lại.
Bên tai y nghe được tiếng bước chân rất nhẹ ra vào đạo quan.
Y cảm giác được có người kéo nửa người trên của y tới dưới mái hiên, chỉ để long vĩ lộ ở trong mưa to……
Để thân thể y tựa vào trên ván cửa, lau khô sạch bùn đất dính lên ngón tay của y, cùng hai má bị mưa xâm tập, y cảm giác được hơi thở của đối phương rất gần, rất gần…….
Nhưng mà y liền vô pháp mở mắt ra, không thể biết được người trước mắt là ai, không biết qua bao lâu, y liền mơ mơ màng màng cảm giác được ngực có linh khí rót vào……..
Lại qua không biết bao lâu, Nham Vân liền cảm giác được có người nhẹ nhàng ôm y, tựa như đã từng ôm y, nói qua vô số lần lời nói đồng dạng: “Nhị Cẩu tử, rất nhanh sẽ không đau”.
Nham Vân cũng không phân rõ là ảo giác hay là chân thật, y cũng giống như từng vô số lần trả lời nam nhân như vậy, nhẹ giọng nỉ non nói: “A Thúc…….”. Chỉ cần có a Thúc ở bên người y, đau nữa thì y đều có thể chịu được…….
Thời điểm khi Nham Vân tỉnh lại đã là nửa tháng sau, thời điểm y tỉnh lại thì trên người khoác ngoại y (áo khoác) của nam nhân, nhưng mà nam nhân cùng thiên ma tằm sớm đã không có ở trong đạo quan.
Thời điểm Nham Vân tỉnh lại thì long sừng trên đầu đã hoàn toàn dài ra, chân thân cũng có thể hoàn toàn thu phóng tự nhiên, y phát hiện chính mình ngồi ở dưới mái hiên, long vĩ lại ở trong mưa như cũ……..
Nửa tháng này mưa vẫn chưa từng ngừng, Nham Vân ngẩng đầu liếc mắt nhìn mái hiên trên đầu một cái, lại liếc mắt nhìn y sam trên người một cái, y tựa hồ hiểu được cái gì…….
Nhưng mà, mưa lớn như vậy, Tích Duyên là như thế nào mang Phật Hàng đi, y tựa hồ xem thường nam nhân này, y rủ mắt, song mâu lãnh đạm kia nhìn chằm chằm thanh y tao nhã trong tay, không ai biết được y suy nghĩ cái gì.