Sáng sớm thứ Hai hôm đó, Mộ Mai thấy hình mình được đăng ềnh trên tờ River Thames, trong ảnh cô đang đi phía sau Vưu Liên Thành, gương mặt cậu đã bị bôi mờ nhưng mặt cô thì vẫn để vô cùng rõ ràng, tô son nhàn nhạt, ánh mắt nhìn chăm chăm vào gáy cậu, họ nắm tay nhau một trước một sau xuất hiện ở sân bay Munich. Ảnh này là vào hôm thứ Bảy, Vưu Liên Thành bảo Mộ Mai cùng mình bay đến Đức, bên dưới vẫn còn vài ảnh nhỏ khác chụp lại cảnh hai người họ có hành động khá thân thiết.
Bên dưới đám ảnh là tiêu đề vô cùng chói mắt: Hoa viên Hyde chào đón vị chủ nhân trẻ tuổi nhất.
Trên báo còn đưa tin cặn kẽ về thân phận chủ nhân và một vài giấy tờ nhà đất nữa.
Nhờ bài báo, Mộ Mai mới biết được mình hóa ra đã có tận ba căn nhà đẳng cấp VIP ở hoa viên Hyde đấy chứ! Hóa ra, Vưu Liên Thành bảo cô đi đến Đức với mình là có mục đích cả, chắc hẳn người ký giả này chụp được ảnh ở sân bay là do cậu sắp xếp trước đây mà.
Rốt cuộc, Vưu thiếu gia đã tự mình xác thực scandal tình ái của cậu và cô hầu học rồi.
Lâm Mộ Mai cũng tiện thể được dựng lên như một hình tượng cô gái đầy dã tâm, thích tiệc tùng, nghiện hàng hiệu, ba căn nhà ở hoa viên Hyde kia đã chứng minh công tử nhà Vưu tước gia đã vì cô mà vung tiền như rác.
Chẳng sao cả! Mộ Mai vứt luôn tờ báo vào sọt rác. Không việc gì! Chắc chắn đám con gái khắp London này đang thầm ganh tỵ với vận may của cô đây. Chỉ mang cô ra để dời mục tiêu đi thôi, đâu có khiến cô mất miếng thịt nào. Không sao, không sao! Cô tự nhủ với mình như vậy.
Lúc Mộ Mai đi đến phòng ăn để dùng bữa sáng, Đông Tiểu Quỳ và Vưu Liên Thành đã có mặt, mấy ngày qua bị cấm túc nên vẻ mặt cô ta trông ỉu xìu.
Mộ Mai ngồi xuống ghế, đợi người giúp việc mang phần ăn sáng của mình lên, mới vừa uống một hớp sữa đã nghe Vưu Liên Thành nhỏ giọng hỏi: "Em thấy tin trên báo chưa?"
Cô gật đầu rồi tiếp tục uống sữa.
Vưu Liên Thành nghĩ ngợi gì đó rồi hạ thấp giọng hơn: "Ba căn nhà ở hoa viên Hyde đã được đứng tên em cả rồi."
"Ừ!" Cô khó khăn nuốt ngụm sữa, đáp lại một tiếng.
Đông Tiểu Quỳ kề mặt đến, ánh mắt đảo quanh người Mộ Mai một vòng rồi quay sang Vưu Liên Thành: "Vừa rồi hai người nói chuyện gì thế?"
Mộ Mai nhẹ nhàng đặt cốc sữa xuống, đứng lên cười nhạt với Đông Tiểu Quỳ một cái rồi quay người bỏ đi.
Phòng ăn trong dinh thự rất to, to đến độ đi mãi mà không hết, cuộc nói chuyện phía sau vẫn truyền đến tai cô.
"Liên Thành, Liên Thành, mới nãy hai người đã nói gì vậy, sao vẻ mặt của Lâm Mộ Mai cứ như em đang nợ cô ấy thế?."
"Bọn anh có nói gì đâu, chỉ là hỏi thăm buổi sáng thôi."
"Nhất định có, em đánh hơi được mà!"
"Vậy thưa tiểu thư cún, em đã đánh hơi được gì nào?"
"Đáng ghét, anh không thể nói chuyện hợp tác chút sao? Ví dụ như nói anh và Lâm Mộ Mai đang lén trao đổi chỗ hẹn gì đấy."
"Ồ! Vừa rồi bọn anh đúng là có trao đổi chỗ hẹn."
Sau lưng truyền đến tiếng kêu đau khe khẽ của Vưu Liên Thành, chắc là Đông Tiểu Quỳ đã đánh cậu rồi, lần này Vưu thiếu gia rất hợp tác.
Mộ Mai bước đi càng lúc càng nhanh, âm thanh của họ vọng đến càng lúc càng nhỏ, chỉ còn loáng thoáng.
"Liên Thành, sao mấy ngày nay ngoại trừ dì Nguyệt ra, ánh mắt mọi người nhìn em cứ lạ lạ thế nào ấy, đặc biệt là bà Chu, giống như bà đang có điều gì trách em vậy. Liên Thành, có phải Tết Nguyên Tiêu em đã mang lại phiền phức cho anh không? Mấy hôm nay em thấy đám săn tin đứng đầy ngoài cổng, còn nữa, em cũng đã xem mấy tin trên mạng rồi. Có phải tình hình trở nên nghiêm trọng rồi không anh? Mấy ngày qua anh không cho em ra khỏi nhà có phải vì liên quan đến mấy chuyện này sao?"
"Không có gì đâu, em dũng cảm làm chuyện chính nghĩa thôi mà, bây giờ Tiểu Quỳ đã là cô gái thân mang võ công tuyệt thế, được người người khen ngợi đấy."
"Ừ... lời này nghe cũng có lý. Bổn cô nương đã dùng võ công tuyệt thế diệt trừ loạn đảng, mang vinh quang về cho nước nhà mà."
"Không cho em ra ngoài là vì đám săn tin của Anh nổi tiếng phiền phức, anh làm vậy chỉ vì bảo vệ em, hi vọng em có một cuộc sống bình thường không để họ ảnh hưởng thôi."
Rốt cuộc Mộ Mai đã ra khỏi phòng ăn, cuối cùng cô không phải nghe cuộc đối thoại tởm lợm của hai kẻ kia nữa. Mộ Mai dựa vào vách tường, siết chặt hai bàn tay.
Đừng nên ngưỡng mộ! Không thể ngưỡng mộ!
Vưu Liên Thành nhìn chằm chằm vào phần ăn sáng không hề được đụng đến của Mộ Mai, cũng mất hứng ăn tiếp, cậu bỏ dao nĩa xuống. Qua một hồi mới nhận ra nãy giờ Đông Tiểu Quỳ vẫn luôn im lặng, chỉ cúi đầu nghịch chiếc cốc trong tay.
"Sao vậy?" Vưu Liên Thành hỏi han.
"Liên Thành, những lời anh nói khi nãy làm em rất cảm động." Đông Tiểu Quỳ ngẩng mặt lên, mắt đã hoe đỏ.
"Tiểu Quỳ, đừng bảo là em sắp khóc đấy nhé?" Vưu Liên Thành đưa tay lên xoa mặt cô ta, thở dài.
"Không có, không có đâu..." Đông Tiểu Quỳ xấu hổ dụi đầu vào ngực Vưu Liên Thành.
Đông Tiểu Quỳ không biết mình liệu có khóc thật hay không, nhưng cô thích lồng ngực này. Cô thích lúc cậu hôn cô trước lò sưởi, dù rằng trước đó cậu đã từng hôn cô gái khác, nhưng sau này sẽ không có chuyện đó nữa, cô sẽ không để môi cậu chạm vào môi một cô gái nào khác nữa. Chỉ cần là chuyện cô muốn thì cô sẽ làm được.
Vưu Liên Thành tuy đang ôm lấy cô gái trong ngực, nhưng ánh mắt vẫn vô thức nhìn vào cốc sữa Mộ Mai đã uống khi nãy. Hôm nay sắc mặt cô không được tốt, đôi môi tươi tắn thường ngày cũng trở nên nhợt nhạt.
Thứ Ba, scandal tình ái của Vưu Liên Thành và cô hầu học đã đăng đầy các báo khác, đồng thời trang web chính thức của Novick cũng làm sáng tỏ giữa họ và Vưu gia không có bất cứ sự qua lại nào.
Thứ Năm, tin tức về scandal cô hầu học của Vưu Liên Thành và cô gái phương Đông thần bí nọ trở nên cân tài cân sức trên mặt các trang báo chính thống. Bấy giờ có một số người đặt ra nghi ngờ về sự trùng hợp của hai sự việc, thế là cũng có một số báo chí bắt đầu khai thác manh mối này.
Đến thứ Sáu, một số tay công tử nổi tiếng cao thủ tình trường ở London cũng ám chỉ mình từng hẹn hò với cô hầu học Vưu gia với cánh báo chí, thế là cái tên Lâm Mộ Mai lại được nâng lên thêm một bậc, không chỉ tượng trưng cho tuýp phụ nữ đầy rẫy dã tâm mà còn trở thành loại lẳng lơ ong bướm, cùng lúc hẹn hò với nhiều chàng trai. Mọi người bắt đầu bình phẩm đủ từ đầu đến chân vẻ ngoài cô gái có gương mặt trông khá bảo thủ này, chớp mắt, cái tên Mộ Mai đã trở thành câu chuyện tiêu khiển nhân lúc trà dư tửu hậu của nhiều người. Báo chí cũng không còn đào sâu vào sự trùng hợp của hai sự kiện nữa, cái họ quan tâm bây giờ là có tất cả bao nhiêu chàng trai đã quan hệ mờ ám với Mộ Mai kia.
Vào thứ Bảy, rốt cuộc đề tài về Lâm Mộ Mai đã áp đảo sự kiện cô gái thần bí. Đến lúc này, mọi người chỉ còn chú ý vào Lâm Mộ Mai thôi. Nhóm thượng lưu ở London cũng bắt đầu quay ra giễu cợt cô, thậm chí có vài cô gái cũng khinh thường Mộ Mai ra mặt.
Như thường lệ thì vào thứ Bảy Mộ Mai sẽ đi đến nhà thờ đánh đàn, nhưng nữ tu sĩ đã uyển chuyển cho biết họ đã có người đánh đàn khác rồi. Đứng lặng người trước bức tượng Đức mẹ Maria thật lâu, cô không còn sức lực để gào lên trút nỗi uất ức nữa.
Chủ nhật, ánh nắng hiếm hoi tỏa trên mái nhà màu nâu của dinh thự, Mộ Mai đứng trước cửa sổ, thẫn thờ nhìn tia nắng vàng mỏng manh đang nhảy múa kia, trong tay cầm tờ báo mới nhất hôm nay. Tập san Đạo Đức của London có danh tiếng rất tốt vì thường không chiều lòng bạn đọc, không cắt câu lấy nghĩa, thế nhưng hôm nay nó cũng góp vui vào cuộc đua giật tít này, đưa cái tên Lâm Mộ Mai lên một tầng cao mới.
Roddy nổi tiếng là một tên đáng ghê tởm ở London, hôm qua lúc nhận lời phỏng vấn với ký giả đã nhắc đến đôi chân của một cô gái, dù hắn không nói thẳng tên cô gái ấy ra nhưng mọi người đều tự hiểu là ai đấy rồi, hắn ám chỉ mình đã có một buổi tối cuối tuần vui vẻ với bạn gái scandal của Vưu Liên Thành.
Nhìn ánh nắng, Mộ Mai bật cười chua chát, cô chỉ từng gặp gã đúng một lần, mà chỉ đi lướt qua hắn trong nhà hàng thôi, thế mà gã lại bảo rằng họ đã có một buổi tối cuối tuần vui vẻ với nhau cơ đấy.
Lúc Liên Thành đến phòng Mộ Mai đã thấy được cảnh cô quay lưng về phía cậu, đang cười như điên dại.
"Mộ Mai." Đứng song song với cô trước cửa sổ, cậu có chút chột dạ, không dám nhìn thẳng vào cô.
"Vưu thiếu gia, cậu thấy Tiểu Quỳ của cậu đã đủ an toàn chưa?" Có phải ngày nào Tiểu Quỳ của cậu còn chưa được an toàn thì tôi vẫn phải xuất hiện trên báo chí cho người ta bình phẩm không hả?"
"Không phải trước nay em chẳng thèm quan tâm đến những việc này sao?" Vưu Liên Thành miễn cưỡng làm cho giọng mình nghe thật tự nhiên.
"Chẳng thèm quan tâm ư?" Mộ Mai cười đến nỗi cơ mặt cứng đơ, cô nện thẳng tờ báo cuộn trong tay vào người Vưu Liên Thành, "Vì tôi không quan tâm, cho nên cậu mới ra ám hiệu cho đám ký giả và cả bạn bè của cậu đặt điều trước mặt truyền thông như vậy đúng không? Tôi chẳng thèm quan tâm á? Vưu Liên Thành, tên ngu ngốc, tôi cho cậu biết, trên thế giới này không có cô gái nào lại không quan tâm đến danh tiếng, danh dự của mình hết."
Tờ báo kia rơi xuống sàn, giở ngay trang có tấm ảnh gương mặt Roddy cười đắc ý huênh hoang.
Nước mắt Mộ Mai rơi xuống trang báo từng giọt.
"Mộ Mai..." Vưu Liên Thành ấp úng.
Nước mắt của cô như khoét thành từng lỗ hổng trong lòng cậu, khiến cậu bàng hoàng luống cuống.
"Im đi!" Mộ Mai cất cao giọng, cô không muốn che giấu những giọt nước mắt yếu đuối của mình nữa, "Vưu Liên Thành, hiện tại mỗi một tiếng cậu gọi tôi đều khiến tôi cảm thấy kinh tởm." Cô chỉ vào gương mặt Roddy trên sàn nhà, "Gã đàn ông này đã phải ra tòa rất nhiều lần vì tội xâm hại mấy cô bé vị thành niên, gã đàn ông này đã từng dùng tiền và quyền lực của mình để được nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, khiến cho những người bị hại chỉ còn biết im lặng chịu đựng thương tổn. Gã đàn ông này luôn bị bắt gặp đang chơi ma túy ở quán bar, thậm chí còn bị nghi nhiễm Aids nữa. Thế mà hắn lại đang ca ngợi đôi chân của Lâm Mộ Mai với toàn thế giới kia đấy!"
Dòng lệ thi nhau tuôn rơi, rốt cuộc Mộ Mai khàn giọng gào lên: "Vưu Liên Thành, cậu thử đi hỏi Đông Tiểu Quỳ xem cô ta có chịu đựng được lời ca ngợi như vậy không?"
Đây là lần thứ mình nhắc nhở, TRUYỆN NÀY KHÔNG THÍCH HỢP CHO THANH NIÊN NGHIÊM TÚC, các bạn thuộc tuýp này không nên đọc nó. Nếu chỉ đọc xem như giải trí thì được, còn đọc để chiêm nghiệm chuyên sâu thì không có, và mình thấy thích thì mình dịch thôi. Sau này mình sẽ không nhắc lại vấn đề hôm nay thêm một lần nào nữa hết.
Còn bạn nào thuộc tuýp trên đã được nhắc trước vẫn cố đọc để "phục vụ nhu cầu" thể hiện quan điểm thì "Okie fine, bạn rảnh bạn có quyền." Chỉ là, cơn bực dọc này là do tự bạn chuốc lấy, chứ mình không có kề dao vô cổ bạn bắt bạn đọc đâu nhé!
Thân ái,
Hàn Vũ Phi