Cuối cùng Đông Tiểu Quỳ cũng lấy được quyển sách mình muốn đọc đồng thời đã được no mắt, quay lại thì phát hiện ra cô hầu học của Vưu Liên Thành đi đâu mất rồi.
"Liên Thành, sao Lâm Mộ Mai lại bỏ đi thế?"
Lâu đài này có kiến trúc khá cổ xưa cộng thêm đêm mùa đông ở London luôn ẩn mình trong sương khiến cho Đông Tiểu Quỳ có một cảm nhận dường như cô gái tên Lâm Mộ Mai kia chỉ vô tình lạc bước từ tiên cảnh đến nơi đây, nếu không sao lại rời đi im hơi lặng tiếng như thế được.
"Cô ấy đã làm xong việc của mình, dĩ nhiên là đi rồi." Vưu Liên Thành nhún vai, thật ra thì lúc Lâm Mộ Mai đi cậu có biết, như thể cô đã tạo ra một tần số quái lạ nào đó xung quanh cậu, không khí lúc có cô và không có cô rất khác biệt. Về phần tại sao như vậy, xưa nay Vưu Liên Thành không muốn suy ngẫm sâu xa thêm làm gì.
Đông Tiểu Quỳ khẽ chớp mắt rồi căng mắt ra nhìn chằm chằm vào Vưu Liên Thành.
"Sao vậy?" Vưu Liên Thành chợt lúng túng một cách khó hiểu.
"Có người nói là..." Đông Tiểu Quỳ kéo dài giọng, ra vẻ bà cụ non, "... đôi mắt con người là cửa sổ tâm hồn, bây giờ em đang quan sát anh đấy."
"Quan sát cái gì?" Vưu Liên Thành cũng học theo cô ta, trợn to mắt lên cho Đông Tiểu Quỳ dễ dàng quan sát.
"Liên Thành, cô hầu học của anh rất ưa nhìn, trong mắt em, xinh đẹp, mỹ lệ và ưa nhìn là ba cấp bậc khác nhau. Xinh đẹp là đóa hoa tươi rất bổ mắt người ngắm, mỹ lệ thì cao hơn thế một bậc, tựa như tinh xảo không hề khiếm khuyết. Còn ưa nhìn chính là mức độ ở giữa xinh đẹp và mỹ lệ, nó giống như một bức tranh, một bức tranh có thể không chói mắt, có thể không rạng rỡ nhưng lại đầy nội lực, thu hút ta phải dừng chân trước bức tranh ấy, là một bức tranh khiến ta càng xem lại càng mê muội." Đông Tiểu Quỳ thu hồi vẻ lí lắc bình thường.
Một vài hình ảnh bắt đầu như dòng suối chảy qua đầu óc Vưu Liên Thành. Cô lẳng lặng rơi lệ, cô cười tươi như hoa, cô vụng dại hôn cậu, mặt đỏ ửng lên khi để cậu cởi nút áo mình trong ga-ra... Cuối cùng tất cả hình ảnh đều dừng lại ở nhà ga tấp nập người đến người đi, dáng cô nhảy lên bắt lấy chùm bong bóng màu đỏ, sau đó khuôn mặt vẫn luôn ngược sáng của cô bắt đầu trở nên rõ ràng. Lông mày không thanh tú lắm nhưng đi cùng đôi mắt cô trông lại quyến rũ vô ngần, mũi thì thon thả nhưng khi nhăn lại trông lại có nét hung dữ, còn đôi môi là điểm xuất sắc nhất trên gương mặt cô, mẹ Chu bảo môi của Mộ Mai mang nét cổ điển rất thích hợp đóng vai hoa đán trong mấy tuồng diễn.
"Liên Thành, Liên Thành..." Đông Tiểu Quỳ phe phẩy tay trước mặt Vưu Liên Thành, "Anh ngẩn người gì thế hả?"
Cậu vội cụp mi mắt, tất cả những cảm xúc khó hiểu kia bỗng tan thành mây khói. Cậu mở mắt ra, đối mặt với cô gái mà từ lúc tám tuổi cậu đã muốn cưới về nhà: "Thế cô triết học gia của anh, em đã thấy được điều gì qua cửa sổ tâm hồn anh rồi?"
"Mờ mịt." Đông Tiểu Quỳ thở dài, "Thật ra em nào có bản lĩnh ấy, em chỉ dựa vào trực giác của mình thôi. Vưu Liên Thành, rốt cuộc anh đang mờ mịt chuyện gì, đừng nói với em là không có đấy, trực giác của em rất nhạy bén."
Vưu Liên Thành nở nụ cười: "Đông Tiểu Quỳ, vậy em hãy dựa vào trực giác của em nói cho anh biết anh đang mờ mịt chuyện gì đi? Sao ngay cả chính anh cũng không biết anh đang mờ mịt ấy nhỉ!"
Đông Tiểu Quỳ nhanh chóng xụ mặt: "Vưu Liên Thành, anh không thể hùa theo em một chút sao, em vốn định lừa anh mà. Được rồi, được rồi." Cô giơ tay lên ra thế đầu hàng, "Em thẳng thắn nhé, bạn trai mình sớm chiều cứ kề cạnh một cô gái xinh đẹp như Lâm Mộ Mai đương nhiên em phải lo lắng rồi."
"Sao hả?" Vưu Liên Thành điểm lên chóp mũi Đông Tiểu Quỳ, "Không phải em rất có lòng tin với nhan sắc của mình sao?"
"Đúng, đúng!" Đông Tiểu Quỳ gạt tay Vưu Liên Thành ra, dáng vẻ này của cậu khiến cô có cảm giác như cậu đang đùa với thú cưng của mình vậy, "Khuôn mặt em thì có thể mang ra so sánh với cô ấy, nhưng em biết dù em tu luyện thế nào cũng không thể tu luyện đến cảnh giới như Lâm Mộ Mai được. Cô ấy chỉ đứng đó thôi đã tạo nên một kỳ quan rồi, hơn nữa, em còn không bao giờ mặc váy được ấy."
Lần đầu tiên Đông Tiểu Quỳ mặc váy là vào năm mười sáu tuổi, vốn là định làm điệu, ra dáng yêu kiều để cho người mình yêu xem, nhưng cuối cùng lại bị vướng vạt váy rơi xuống nước đúng tiết mùa đông giá rét. Nên từ đó về sau, Đông Tiểu Quỳ có nỗi ám ảnh sâu sắc với mấy cái váy.
"Tiểu Quỳ." Vưu Liên Thành nhớ đến cô bé phải nằm viện cả một tuần lễ vì chiếc váy kia, dịu dàng nói, "Em không cần mặc váy, vĩnh viễn không cần đâu. Cho dù là lúc chúng ta kết hôn đi nữa cũng không phải mặc."
Trong lòng Đông Tiểu Quỳ luôn ôm ấp hi vọng với hai từ kết hôn kia, đây là lần đầu tiên Vưu Liên Thành nhắc đến vấn đề này với cô, gương mặt cô bỗng nóng hổi, cô giơ tay lên che mặt.
"Ồ sao vậy, rốt cuộc Đông Tiểu Quỳ cũng biết xấu hổ rồi à?" Vưu Liên Thành giật tay Đông Tiểu Quỳ ra, gương mặt cô đang đỏ như quả táo.
"Em xấu hổi thật á! Liên Thành, anh làm cho em biết xấu hổ, anh giỏi thật đấy. Anh biết không, có một ngày em đi nhầm vào nhà vệ sinh nam, thấy cả đám con trai đang đứng thành hàng dài đi vệ sinh. Khi ấy phản ứng đầu tiên của em không phải là thét lên thất thanh mà là nhìn thẳng vào chỗ kia của bọn họ, bình thường con gái nếu gặp phải cảnh này nên hét lên mới đúng phải không, thấy em mạnh mẽ ghê chưa?"
"Như vậy anh có phải nên cảm thấy vinh hạnh không?" Vưu Liên Thành thấy đau đầu.
"Đương nhiên!" Đông Tiểu Quỳ bật thốt.
Nhận lấy sách từ tay Vưu Liên Thành, lát sau Đông Tiểu Quỳ mới phát hiện ra mình đã lạc đề quá xa, bèn tức giận cất lời: "Liên Thành, anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em, anh có từng say nắng Lâm Mộ Mai không? Đừng nói với em là không có, cô ấy vô cùng xinh đẹp."
"Tiểu thư Đông Tiểu Quỳ." Vưu Liên Thành đặt hai tay lên vai cô, "Cái không thiếu nhất bên cạnh anh chính là gái đẹp, nên anh có thể cam đoan với em, anh tuyệt đối có sức miễn dịch với mỹ nữ."
"Vì thế giống như câu nói nổi danh trong giới thiết kế thời trang là: trong mắt nhà thiết kế chỉ có người mẫu giỏi, không có người mẫu đẹp, đúng không?"
"Thông minh!" Vưu Liên Thành lại điểm lên chóp mũi Đông Tiểu Quỳ, "Ứng với đạo lý đó, anh chú trọng năng lực của Lâm Mộ Mai hơn là nhan sắc của cô ấy."
Đông Tiểu Quỳ không kìm được nở một nụ cười, đáp án này khiến cô cảm thấy rất hài lòng.
Giống như mẹ Xuân đã nói, Đông Tiểu Quỳ đến khiến cho tòa lâu đài lúc nào cũng im ắng nặng nề này chợt bừng lên sinh khí. Vì cô ta là một cô gái có lòng hiếu kỳ cực cao, luôn đặt đủ mọi câu hỏi với những người xung quanh. Vốn được giáo dục tốt nên dù đối với người làm Ấn Độ chuyên giặt giũ cho Vưu gia, cô ta vẫn tỏ ra khiêm tốn, điều này khiến tất cả mọi người trong dinh thự đều vui lòng giảng giải tường tận mọi việc cho cô gái phương Đông có nụ cười rạng rỡ này.
Tất cả vẫn như ngày thường, Mộ Mai thức dậy và làm việc đúng giờ quy định, chỉ khác ở chỗ giữa cô và Vưu Liên Thành xuất hiện thêm một Đông Tiểu Quỳ luôn cười nói tíu tít, hỏi đủ mọi chuyện trên đời, tự tin đến mức vô tư lự. Trên bàn ăn thì thêm một chỗ ngồi, vị trí kê sát bên Vưu Liên Thành, trước chiếc ghế ấy luôn đặt món điểm tâm sáng Trung Quốc. Mỗi ngày xe đưa Vưu Liên Thành đến học viện sẽ đi sớm hơn nửa giờ, bởi vì tài xế Vưu gia phải đưa Đông Tiểu Quỳ đến học viện nghệ thuật cách học viện Columbo bốn dặm. Và Mộ Mai vốn luôn ngồi sau xe biến thành ngồi ở ghế lái phụ, vừa ngắm cảnh phố xá London vừa chứng kiến Vưu Liên Thành nắm tay Đông Tiểu Quỳ, giảng giải về lịch sử mỗi tòa nhà ở nơi đây.
Một tuần sau, Đông Tiểu Quỳ đưa cho Mộ Mai một bức tranh chân dung, vẽ lại cảnh tượng lần đầu tiên cô ta thấy Mộ Mai đứng trên bậc thềm của đình bát giác.
“Bình thường tôi không thích vẽ người lắm đâu, nhưng khi thấy cô đứng đấy tôi liền nảy sinh ý nghĩ phải vẽ lại."
Bức tranh của Đông Tiểu Quỳ đầy chất thơ, bóng dáng của Mộ Mai nổi bần bật trong bối cảnh đèn mờ mờ ảo ảo. Cô nhận lấy bức tranh, hờ hững nói cảm ơn với cô gái đang mang biểu cảm đầy mong chờ kia.
"Này, Lâm Mộ Mai, không phải cô nên nói gì đó sao? Cô xem, tôi đã vẽ cô đẹp như vậy." Đông Tiểu Quỳ có chút không bằng lòng, đây là bức tranh cô ta đã phải cất công ba ngày mới hoàn thành được.
"Đông tiểu thư, cô có thấy hài lòng với tác phẩm này của cô không?" Mộ Mai lắc lư bức tranh trong tay.
"Có chứ! Bình thường tôi luôn vẽ tranh phong cảnh, rất hiếm khi vẽ người, mỗi khi phải vẽ người đều thấy miễn cưỡng. Nhưng cô thì lại khiến tôi vẽ mà không thấy miễn cưỡng chút nào, nên phải nói là tôi rất hài lòng luôn cơ."
"Thế nên những lời khen ngợi trước bức tranh mà chính mình thấy thỏa mãn chẳng qua là dệt hoa trên gấm." Mộ Mai bắt chước Vưu Liên Thành, điểm lên mũi Đông Tiểu Quỳ, "Vả lại, cô bé à, tôi vốn dĩ xinh đẹp nên bức tranh của cô đối với tôi cũng chỉ là dư thừa, mới vừa rồi tôi cảm ơn cô chỉ là bày tỏ sự tôn trọng trước thành quả lao động của cô thôi."
Mộ Mai cười lắc đầu, đi lướt qua Đông Tiểu Quỳ, rời khỏi phòng vẽ tranh mà chính tay Vưu Liên Thành trang trí, gần như tập trung đủ hết phong cách tất cả các nhà nghệ thuận thời trung cổ.
Mới đi được vài bước, Đông Tiểu Quỳ gọi cô lại.
"Lâm Mộ Mai, cô có địch ý với tôi." Đông Tiểu Quỳ nói như thế, "Đừng nói không có, cũng đừng coi thường trực giác của một người điên cuồng yêu nghệ thuật."
Mộ Mai quay đầu lại, đối diện với Đông Tiểu Quỳ.
"Tôi có thể hỏi tại sao không?" Đông Tiểu Quỳ nhìn Lâm Mộ Mai không hề kiêng dè, nhìn chăm chăm vào khuôn mặt đang cười nhạt, trong mắt ẩn chứa sự giễu cợt của Mộ Mai.
"Trực giác của cô cũng tạm thôi. Đúng vậy, tôi không thích cô lắm nhưng không đến mức có địch ý với cô." Mộ Mai lại gần cô gái nhỉnh hơn mình một chút, "Cô muốn hỏi tôi tại sao chứ gì? Đông Tiểu Quỳ ạ, trong xứ sở yêu thương, cô đã là nữ hoàng rồi, cần gì phải quan tâm tôi có yêu thích cô như những người khác hay không, đừng nên tham lam quá! Cô là một người vô cùng may mắn, nhưng tôi cũng sẽ mãi mãi không thích cô. Tình yêu của tôi rất keo kiệt, tôi chỉ dùng nó để yêu chính bản thân mình thôi. Hơn nữa, cô không phải để tâm đến tôi làm gì, bởi tôi không hề có sức ảnh hưởng đến Vưu Liên Thành. Cô đã qua được cửa ải ba của Liên Thành, tôi thấy người cô nên quan tâm bây giờ phải là mẹ của Liên Thành ấy. Bà thực ra rất ôn hòa, chỉ cần cô dùng chút tiểu xảo thích hợp chắc chắn sẽ nhanh chóng khiến cho bà ấy thích cô thôi."
Mấy ngày qua Mộ Mai vẫn quan sát cô gái trông như ngây thơ nhưng lại vô cùng kín kẽ này lấy lòng từng người bên cạnh Vưu Liên Thành, cô ta một mực quán triệt tư tưởng “chỉ cần là Liên Thành thích thì tôi cũng sẽ thích” rất thành thục.
Đông Tiểu Quỳ lúng túng, cũng có chút thẹn quá thành giận, nhưng cuối cùng chỉ đành ấp úng: "Tâm tư nhỏ của tôi đã bị cô nhìn ra rồi à? Nhưng mà Lâm Mộ Mai, tôi cho rằng dùng tiểu xảo đi tranh thủ tình yêu thì đâu có gì là sai trái."
Bởi vì yêu là nghiện, Đông Tiểu Quỳ cô cần rất nhiều, rất nhiều tình yêu để làm rạng rỡ gương mặt của mình.
Hình như mọi người đều hiểu lầm ý mình nói. Vưu Liên Thành sẽ bị ngược TẬP không phải là CHƯƠNG, Tập ở đây mình nói là quyển ấy