Sau cuộc hoan ái đê mê trong phòng tắm, dường như mọi phiền não đều theo mồ hôi thẩm thấu qua lỗ chân lông giãn nở bốc hơi bay biến. Họ thư thái nằm trên giường, gác chân lên bệ cửa sổ, hai chiếc gối chồng lên nhau. Vưu Liên Thành nằm lên gối cao, còn Mộ Mai tựa đầu vào hỏm cổ anh, nghiêng mặt áp vào lồng ngực anh, chân khêu lên góc rèm cửa sổ. Lúc này bên ngoài sắc trời tờ mờ sáng, cả thế giới như thể chỉ còn lại hai người họ.
Mộ Mai cực thích kiểu nhà Tứ hợp viện thế này, tường vây bốn phía bao bọc lấy họ, không ai có thể quấy rầy. Thi thoảng trong sân sẽ xuất hiện bóng dáng mảnh mai, trồng trọt chút gì đó trong vườn. Theo thời gian trôi đi, bóng dáng ấy từ từ trở thành một người vợ hiền mẹ đảm, căn nhà có thêm thành viên, và rồi hai vị chủ nhân cũng cùng nhau già đi.
Đó... chẳng phải là ý nghĩ của từ “nhà” hay sao!
"Ngôi nhà" trong ao ước của cô đã dần hình thành rõ nét theo từng hơi thở gần trong gang tấc của anh. Nó sưởi ấm cõi lòng Mộ Mai, góc cạnh từng chút mài mòn, sau đó trở nên ấm cúng và êm đềm.
Nhìn từ góc độ này của Vưu Liên Thành chỉ thấy được chóp mũi xinh xinh của cô. Sóng mũi Mộ Mai cao thẳng nhưng không phải kiểu hơi quặp xuống của người phương Tây, chóp mũi cô tròn tròn, mỗi khi cười rộ khuôn mặt vốn thanh tú sẽ toát lên nét yêu kiều. Kết hợp với đôi mắt ơ hờ lại khiến vẻ yêu kiều này ẩn chứa chút sầu lắng.
Nụ cười của Lâm Mộ Mai giữa đám đông tuyệt đối là liều thuốc ephedrine nguy hiểm nhất với Vưu Liên Thành, nó thôi thúc anh không kiềm chế được cảm xúc muốn dấn thân mạo hiểm.
Thế là Vưu Liên Thành lại nhớ đến cảnh trong buổi dạ vũ trước đó. Anh cá là lúc nãy cô đã cười với ông chú Tiểu Nhã kia không dưới ba lần, đồng nghĩa đã khơi dậy lòng ham muốn dấn thân mạo hiểm của ông chú này hơn cả ba lần. Niềm vui sướng sau cơn hoan ái bỗng chốc biến mất.
"Lâm Mộ Mai, ở hội trường dạ vũ, em đã cười với Dung Nhã mấy lần?" Vưu Liên Thành hạ thấp giọng.
Năm lần thì anh còn chịu được, nếu hơn năm lần thì...
Vưu Liên Thành biến thái nghĩ, nếu cô dám trả lời là bảy lần, như vậy từ giờ khắc này anh sẽ cùng cô làm bảy lần; nếu là mười lần thì sẽ làm mười lần; nếu hơn mười lần thì anh sẽ khiến cô một tuần lễ không xuống giường được luôn.
Sau khi dấy lên ý nghĩ điên cuống kia. Vưu Liên Thành lại hoài nghi chỉ số IQ của mình. Sao mấy chuyện ghen tuông dị hợm này luôn dễ dàng chiếm dụng đầu óc anh thế?
Thế là sau một phen tự khiển trách bản thân đã bị những ý nghĩ kia làm cho ngu muội, đầu óc anh lại xoay chuyển như quỹ tích vận hành bình thường của trái đất. Mà lúc đầu óc đã trở lại bình thường, đương nhiên Lâm Mộ Mai sẽ trở thành nơi trút giận. Đều do cô gái này làm hại, cô ngoan ngoãn ở nhà không được hay sao mà cứ thích ra ngoài trêu ong gọi bướm?
Chờ mãi không nghe thấy câu trả lời của Mộ Mai, thế là anh lại nghĩ ngợi lung tung, cho rằng cô đang chột dạ, nhất định không chỉ cười với Dung Nhã, có thể còn...
"Lâm Mộ Mai, em và ông chú Tiểu Nhã kia đã khoác vai bá cổ nhau phải không?" Lần này giọng Vưu Liêu Thành đanh lại, lộ ra hàm răng trắng đang nghiến chặt, "Có phải trong lúc khiêu vũ hắn đã chạm vào nơi không được chạm đến trên người em không?"
Tay anh luồn qua chiếc váy ngủ hai dây, cầm lấy nơi căng tròn, gằn giọng: "Có phải chạm vào nơi này không?"
Giờ khắc này, trong đầu Vưu Liên Thành toàn hình ảnh đáng khinh, bộ ngực trắng nõn của cô đã bị Dung Nhã xem sạch rồi.
Mộ Mai thở dài, Vưu thiếu gia đã bão nổi rồi đây! Cô nhủ thầm, nếu là đàn ông chín chắn thì vào giờ khắc này phải nói với giọng hỏi han ân cần mới đúng, thế nhưng Vưu thiếu gia lại trái ngược.
Còn nữa, vậy mà cậu chủ nhà cô lại hỏi câu kỳ cục này với giọng nghiễm nhiên thế cơ đấy. Làm sao cô biết được mình đã cười với Dung Nhã bao nhiêu lần? Làm sao cô...
Mộ Mai có chút tức giận, song khi bắt gặp huyệt thái dương anh hằn lên gân xanh, cảm xúc ngọt ngào lại trào dâng. Tên ngốc này cứ thích ghen tuông vô cớ. Cô từng nghe một câu nói, đàn ông sẽ luôn vô thức trở thành một đứa trẻ trước người phụ nữ anh ta yêu.
Cô nở nụ cười rạng rỡ, ngẩng đầu, móng tay vẽ vòng tròn trước ngực anh: "Sao em có thể cho anh ta chạm vào được, còn cười á, em chỉ cười với nhóc tóc xoăn này thôi."
Chết tiệt, cô lại dùng giọng điệu, vẻ mặt, cộng thêm cử chỉ cám dỗ này. Ngay cả sợi tóc của Vưu Liên Thành cũng mềm nhũn, ngay cả biệt danh đáng ghét cô gọi cũng không làm anh chán ghét nữa.
"Lâm Mộ Mai, không được..." Vưu Liên Thành miệng đắng lưỡi khô.
"Không được gì hả?" Mộ Mai dứt khoát trở mình áp lên người anh.
Việc này càng trí mạng anh hơn rồi! Sau khi hoan ái cô lại thể hiện ra tư thái quyến rũ vô cùng nhuần nhuyễn, mái tóc dài như hải tảo buông rơi xuống ngực và trên cánh tay anh, như thể một giây sau sẽ quấn lấy ruột gan anh.
"Không có gì..." Tay anh chạm vào vành tai cô, tất cả đều hóa thành cử chỉ vân vê nhè nhẹ.
Bên này cơn giận của Vưu Liên Thành đã bay biến, song bên kia Lâm Mộ Mai lại nhớ đến một việc khác: "Vưu Liên Thành!" Ngón trỏ cô chọc mạnh vào cằm anh, "Nói mau, anh có ngủ với Phương Phỉ không?"
Dù rằng trong lòng đã có đáp án khẳng định, nhưng cô vẫn muốn chính tai nghe câu "Không có" từ anh.
Vưu Liên Thành nhìn cô với vẻ mặt "câu vớ vẩn vậy mà em cũng hỏi", ngón tay quấn lấy tóc cô, chậm rãi đáp lời: "Lâm Mộ Mai, em giống như kem đánh răng anh đã dùng từ hồi còn bé vậy."
Kem đánh răng ư? Ý nghĩ đầu tiên là Mộ Mai gần như muốn tẩn cho Vưu thiếu gia một trận, sau đó kịp bừng hiểu, tiếp theo lại im lặng, cảm động dạt dào.
Cả London đều biết từ bé đến lớn Vưu thiếu gia chỉ dùng sản phẩm của công ty P&G, ai ai cũng biết Vưu thiếu gia dùng kem đánh răng của nhãn hiệu khác sẽ nôn mửa. Bác sĩ tâm lý còn từng chẩn đoán bệnh cho anh là mắc chứng sạch sẽ thái quá.
Sạch sẽ thái quá là một loại bệnh sinh ra từ nỗi hoài cựu thâm căn cố đế. Có một chú bé tóc xoăn nho nhỏ thích siêu nhân, chú luôn khát vọng có thể bay lượn như thần tượng của mình. Khi ấy công ty P&G đã dùng hình tượng siêu nhân với hàm răng trắng ngần để quảng cáo cho sản phẩm kem đánh răng kia. Vì thế chú bé tóc xoăn cũng chung tình với kem đánh răng siêu nhân của họ, tưởng tượng sau này mình lớn lên sẽ cười tỏa nắng hệt như siêu nhân.
Nói cách khác, Lâm Mộ Mai là nhãn hiệu kem đánh răng anh luôn chung tình này. Còn Ngô Phương Phỉ là loại nhãn hiệu khác mà Vưu Liên Thành mãi mãi không đụng đến.
Ngón tay cô dần mềm, nụ cười cũng dịu dàng, cằm đặt lên ngực anh. Lần này vấn đề chuyển sang một việc đơn thuần là tò mò khác: "Liên Thành, anh đã làm gì mà Vinh Ái chịu phối hợp với anh vậy?"
Cô tiểu thư kiêu kỳ kia là một điều phiền phức cực lớn ấy!
"Anh nhận lời giới thiệu cô ta vào hội danh viện Crillon, cộng thêm để Andrew dẫn cô ta tham dự buổi dạ tiệc giáng sinh tại Kremlin Moskva."
"Anh có cho cô ta chạm vào một ngón tay nào của mình không?" Mộ Mai bắt chước giọng điệu ghen tuông của Vưu thiếu gia.
Vưu thiếu gia vui vẻ hất cằm lên cao. Đường nét quai hàm của Vưu Liên Thành thật đẹp, từ cằm cho đến yết hầu của anh nối thành một đường uyển chuyển gợi cảm. Mộ Mai thầm nuốt khan.
Theo năm tháng trôi qua, Vưu Liên Thành sẽ dần dà chín chắn, nhất định sẽ có một đám phụ nữ xinh đẹp đào đủ bẫy rập chờ anh. Đến khi ấy, anh có thể còn như bây giờ, hễ tí là ghen tuông vô cớ với cô không?
"Đúng rồi, Lâm Mộ Mai, hôm đó em để Triệu Cẩm Thư ôm em trong tầng hầm đỗ xe." Vưu Liên Thành chợt nhớ đến hình ảnh khiến anh tan nát cõi lòng, "Sau này em còn dám sà vào lòng bất cứ tên nào khác, anh sẽ nhốt em lại đấy. Người ta nói như vậy là bị cắm sừng, anh không muốn đầu mình có sừng đâu, xấu chết được."
Lời nói của Vưu Liên Thành trái lại đã nhắc nhở Lâm Mộ Mai, dấy lên lòng hiếu kỳ của cô: "Liên Thành, anh kể xem sao ông bác bướng bỉnh kia lại cho anh mượn chiếc xe bus đỏ chạy đến quãng trường thế."
Vưu Liên Thành đau đầu, Lâm Mộ Mai tò mò mấy việc này làm gì?
"Liên Thành, nói đi mà! Em muốn biết, nói em nghe đi!" Lâm Mộ Mai đã thiết lập chiếc bẫy ngọt ngào cho Vưu thiếu gia, cọ chóp mũi vào cằm anh.
Chết thật! Vưu Liên Thành thầm nguyền rủa!
"Nói đi mà! Em nghe xong sẽ quên ngay, thật đấy!" Vưu thiếu gia càng chần chừ, lòng hiếu kỳ của Lâm Mộ Mai càng lớn. Cô giơ tay lên giả bộ thề thốt.
"Thật nghe xong sẽ quên chứ?" Vưu Liên Thành hơi nhỏm người dậy, tỉ mỉ quan sát vẻ mặt Lâm Mộ Mai.
Mộ Mai thành khẩn gật đầu.
"Chuyện này..." Vưu thiếu gia ấp úng, "Ở lán sau vườn của bác ấy... trồng rau organic... Mấy loại rau cải ấy cần... phân bón đặc thù. Anh... bác ấy bảo anh... đẩy xe ba bánh đi theo... thu gom mấy loại phân bón kia..."
Phân bón cho rau organic á? Nói cách khác... là vật bài tiết của người sao? Vưu thiếu gia sang trọng được mọi cô gái yêu thích London lại đi làm chuyện này để mượn được chiếc xe bus đỏ kia chạy đến quãng trường lấy lòng cô ư?
Thật là... Thật là...
Mộ Mai cúi đầu, vùi mặt vào lòng anh, bắt đầu cảm động đến mức muốn rơi lệ.
Nhìn mái đầu đang cọ vào người mình kia, chuyện mất mặt vừa rồi dường như cũng thoáng chốc hóa thành vĩ đại, Vưu Liên Thành vuốt tóc cô: "Lâm Mộ Mai, bị anh làm cảm động rồi phải không? Vì vậy từ nay trở đi em phải ngoan ngoãn ở bên cạnh anh."
Ừ, nhất định sẽ ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, sẽ tốt với anh thật nhiều, thật nhiều.
Hình như, Vưu thiếu gia lại bắt đầu suy nghĩ lung tung, "chú nhóc tóc xoăn" kề vào chân cô đang nhanh chóng thay đổi, trở nên nóng rực.
"Liên Thành, anh còn muốn không?" Mộ Mai hôn lên khóe môi anh.
Vưu Liên Thành cố hết sức nuốt từ "muốn" kia xuống bụng, ra vẻ ân cần như đàn ông chững chạc: "Không được, bảo bối, anh không muốn làm em kiệt sức đâu."
Mộ Mai nghe lời nằm xuống gối mình, trong lòng thầm đếm ngược: Ba, hai, một!
"Mộ Mai, thằng White nói với anh một đêm nó có thể làm được mười ba lần. Chúng ta chỉ làm có ba lần thôi, anh nghĩ có thể làm thêm một lần nữa. Mộ Mai, hay là một đêm chúng ta làm bốn lần nhé!"