Mở đầu buổi dạ vũ từ thiện là dàn đồng ca của những đứa trẻ khuyết tật, sau đó là bản nhạc tango hùng hồn vang dội. Vinh Nhung nhảy điệu đầu tiên, bạn nhảy là một vị Hoa kiều tóc hoa râm, ông ta đã bỏ ra năm trăm nghìn để được nhảy mở màn với bà.
Trong cả nghìn người ở đại sảnh này, chắc chỉ mỗi Hồng Tiểu Hiền là lơ đễnh nhất. Trách nhiệm của cô tối nay là đến tiết mục cuối cùng, nghe chủ mình sai bảo giơ bảng đấu giá vật phẩm. Còn bây giờ Hồng Tiểu Hiền chỉ có thể thầm lo lắng suông, chờ Lâm Mộ Mai nghĩ được cách trà trộn vào đây.
Điệu nhảy đầu tiên kết thúc, MC lên công bố người được bầu chọn nhảy điệu thứ hai. Âm nhạc vang lên lần nữa, Ngô Phương Phỉ mặc bộ váy trắng lấp lánh thắt eo nắm tay Vưu Liên Thành mặc bộ vest trắng thắt nơ cổ màu đen đi ra sàn nhảy, ánh đèn xung quanh toàn bộ tắt ngóm, đèn pha rọi đến hai nhân vật chính tạo nên bối cảnh đầy ma lực. Họ di chuyển theo nhạc, còn ánh sáng di chuyển theo họ, cả hai phối hợp rất ăn ý, tất cả mọi người ở đây như thể bị cuốn vào bộ phim đen trắng thuở xưa.
Hồng Tiểu Hiền thở dài, nếu không có Lâm Mộ Mai, cô nhất định sẽ bỏ phiếu cho Ngô Phương Phí. Cô gái có nụ cười sáng láng và mộc mạc này đã hóa thân thành thiên nga trắng, đủ xứng đôi với Vưu thiếu gia rồi.
Bản nhạc đến vĩ thanh, người ở giữa sàn xoay tròn, vạt váy bồng bềnh nơi gót chân, thời gian như yên tĩnh giao thoa nơi vạt váy phấp phới. Mắt Ngô Phương Phỉ long lanh ánh lệ, tiếng nhạc vẫn quanh quẩn bên tai, cô ta kiễng chân vòng tay qua cổ anh, tựa đầu vào vai anh, rủ mi lặng lẽ để giọt nước mắt rơi.
"Phương Phỉ, đây là điệu nhảy cuối cùng của hai chúng ta."
"Phương Phỉ, tôi xin lỗi vì những gì mình đã làm với em."
"Phương Phỉ, chúng ta kết thúc ở đây thôi."
"Phương Phỉ, thật ra thì trong lòng tôi luôn có một cô gái."
Bốn câu anh nói bên tai Ngô Phương Phỉ như áng mây trôi lững lờ theo bước nhảy, song giọng nói bình tĩnh ấy lại như mũi kim đâm thẳng vào màng nhĩ cô.
Tại sao người mà cô đã hết lòng yêu thương lại có thể nói với cô những lời này bằng giọng nhẹ tênh như thế? Giống như đang bâng quơ bảo: Hì, cô bạn, xe đến trạm rồi, chúng ta tạm biệt nhé!
Bản nhạc kết thúc, tay Ngô Phương ôm lấy eo anh, cúi đầu để nước mắt thấm vào vai anh, đèn cả sảnh sáng lên. Đầu cô từ từ ngẩng lên, lớp trang điểm hiện giờ không cho phép cô rơi nhiều nước mắt, như vậy sẽ thành chú gấu mèo mất. Đứng dưới ánh đèn rực rỡ, trong cái nhìn chăm chú và tiếng vỗ tay vang dội của mọi người, Ngô Phương Phỉ mỉm cười, kéo tay Vưu Liên Thành khom lưng cảm ơn.
Vốn họ nên rời khỏi sàn nhảy, bởi điệu tiếp theo là dành cho những quý cô đến từ phương xa, nhưng bạn nhảy của cô không hề có ý rời đi, Ngô Phương Phỉ nghiêng mặt qua, dõi theo ánh mắt của anh.
Trước tượng đá khắc hoa hồng to lớn, chú Tiểu Nhã của cô đang sánh đôi với một giai nhân. Giai nhân ấy mang vẻ lãnh đạm, ánh sáng lấp lánh phát ra từ tượng đá khiến cô như nàng tiên lướt sóng đến đây.
Chắc hẳn rất nhiều đàn ông nơi đây đều bất giác bị cô ấy thu hút nhỉ? Dĩ nhiên trong số đó bao gồm cả bạn nhảy của Ngô Phương Phỉ, anh đã mất hết vẻ thong dong điềm tĩnh thường ngày. Tinh tế quan sát ánh mắt Vưu Liên Thành, Ngô Phương Phỉ thấy được ánh mắt anh đang nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm lấy cánh tay của chú Tiểu Nhã kia.
Ngô Phương Phỉ cười chua chát, ánh mắt lại dời sang hoa tai của Lâm Mộ Mai. Hôm đó cô ta đã thấy được đôi hoa tai bảo bối của Vưu Liên Thành nằm trong hộp trang sức của Lâm Mộ Mai. Thế nghĩa là sao? Song chỉ giây lát, Ngô Phương Phỉ đã nhanh chóng bình tĩnh lại, sự tĩnh táo đó khiến cô hoảng loạn, vậy nên đã làm ra chuyện đáng khinh nhất xưa nay.
Ánh đèn pha vẫn soi vào người Vưu Liên Thành, anh biết hiện tại mọi người đều đang đổ dồn nhìn mình, bao gồm cả Ngô Phương Phỉ. Nếu có lý trí, anh nên kéo bạn nhảy của mình rời khỏi sàn ngay lập tức, song buồn cười chính là hiện giờ trong đầu anh chỉ có mỗi ý nghĩ: Nơi này có hơn bốn trăm người đàn ông, nói cách khác, bây giờ cô đang mặc chiếc váy mà cô bảo đã tốn rất nhiều tiền mới mua được và chỉ mặc cho anh xem xuất hiện trước bốn trăm người đàn ông ở đây.
Đồ lừa dối, cô vẫn dối trá trước sau như một, luôn lừa anh bằng lời ngon tiếng ngọt!
Vưu Liên Thành nheo mắt lại, ánh mắt lướt từ tay sang người Mộ Mai. Nhìn xem cô đang mặc cái gì kìa, từ eo trở xuống thì còn kín đáo, nhưng từ eo trở lên thì...
Đầu anh đau như búa bổ. Cổ chữ V xẻ đến rốn, nhìn men lên theo cổ chữ V kia, Vưu Liên Thành càng đau đầu hơn. Hai quả cầu ẩn sau lớp voan mỏng trông cực kỳ sống động, chắc chắn chúng đã hút hết hồn đám đàn ông ở đây rồi.
Giỏi, giỏi lắm!
Nếu để Vưu thiếu gia chấm điểm cách ăn mặc hiện giờ của Lâm Mộ Mai, anh sẽ không chút nể tình cho cô một quả trứng vịt to tướng. Xấu phát sợ, xấu thấy gớm! Quý cô mười mấy giờ trước đã bị mình bỏ mặc đã cấp tốc tìm được người yêu mới, bây giờ còn quyến rũ muôn vàn nép vào lòng tên ấy, nhìn anh với đôi mắt cá chết kia.
Lâm Mộ Mai muốn làm gì? Thị uy á? Cô tưởng mình còn là cô bé mười mấy tuổi sao? Ánh mắt Vưu Liên Thành hung tợn nhìn vào bộ ngực của Lâm Mộ Mai vô ý kề vào cánh tay Dung Nhã.
Anh cố kiềm nén nỗi kích động, động thủ trong trường hợp này sẽ trúng ý cô, không phải cô bị anh đá nên mới đến đây thị uy với anh sao?
Vưu Liên Thành chìa tay trái ra, Ngô Phương Phỉ ngoan ngoãn nắm lấy tay anh. Đúng vậy, chỉ có cô gái như Ngô Phương Phỉ mới đáng được thương yêu.
Điệu valse hoa lệ đúng lúc vang lên, nhóm danh viện Châu Âu mang theo bạn nhảy của mình ra sàn. Ngô Phương Phi xoay tròn theo Vưu Liên Thành, ánh mắt cô nhìn anh chằm chằm, nhưng ánh mắt Vưu Liên Thành chỉ chú tâm vào Lâm Mộ Mai. Ngô Phương Phỉ thẳng lưng, phối hợp nhịp điệu với bạn nhảy của mình, tự nhủ không sao, không sao cả.
Tuy nhiên, tiết tấu nhanh chóng lại khiến lòng Ngô Phương Phỉ rối loạn, như người bị mắc chướng ngại tinh thần không ngừng ám chỉ mình: Cô không nghe thấy những lời anh nói khi nãy, cô có thể dùng sự bao dung của mình để hòa tan trái tim anh, sẽ khổ tận cam lai.
Nhưng mà theo bàn tay đặt trên eo như muốn bóp nát xương cốt của cô, theo bước nhảy lộn xộn, ánh mắt mắt dữ tợn của anh, thời gian lúc này như bị kéo dài đằng đẳng, mỗi một giây trôi qua dài bằng một năm, từng giai điệu đều trở nên xốc xếch.
Ngô Phương Phỉ đăm đăm nhìn Vưu Liên Thành, lòng thầm nói: Liên Thành, hãy nhìn em, hãy nhìn em đi!
Có lẽ giờ khắc này trong ánh mắt của cô cũng ánh lên nét u sầu thấp thoáng như đáy mắt Lâm Mộ Mai. Tiếc rằng anh không hề nhìn đến cô, Ngô Phương Phỉ bèn ôm lấy mặt Vưu Liên Thành nhìn thẳng vào mình, thỏ thẻ: "Liên Thành, ba anh tặng em viên trân châu này, anh thấy nó đẹp không?"
Ý là, Liên Thành, ba anh rất thích em đấy!
Lời nói của Ngô Phương Phỉ đã kéo suy nghĩ của Vưu Liên Thành trở về hiện thực, cúi đầu nhìn chuỗi trân châu trên cổ cô ta. Trong lúc hoảng hốt, hương thơm thoang thoảng, bạn nhảy trong tay anh bỗng bị đổi đi, gần trong gang tấc là gương mặt đáng ghét khác.
Dung Nhã cười rất gợi đòn: "Cậu Vưu, có thể cho tôi được vinh hạnh không?"
Vinh hạnh á? Vưu Liên Thành chỉ muốn đạp thẳng vào mông anh ta thôi.
Khó chịu khiêu vũ với Dung Nhã, nhưng ánh mắt anh vẫn chòng chọc nhìn vào Lâm Mộ Mai và Ngô Phương Phỉ. Điều duy nhất khiến anh dễ chịu lúc này chính là người đang kề vai sát cánh với Lâm Mộ Mai là Ngô Phương Phỉ chứ không phải ông chú Tiểu Nhã.
Bản nhạc đến cao trào, Ngô Phương Phỉ và Lâm Mộ Mai nắm chặt lấy eo nhau, khom người kiễng chân, mũi chân trượt nửa vòng tròn trên sàn rồi rút lại, vạt váy xòe rộng theo vũ điệu như lá sen đan vào nhau trong khoảng không.
Âm cuối dừng lại, tất cả các cô gái trong sàn nhảy đều đợi vạt váy mình rơi xuống. Bình thường Ngô Phương Phỉ cao hơn Lâm Mộ Mai -cm, nhưng cộng thêm đôi giày cao gót tối nay, bây giờ có vẻ cao hơn những cm. Vì vậy, Ngô Phương Phỉ nhìn Lâm Mộ Mai với tư thế bễ nghễ, nheo mắt mỉm cười: "Mộ Mai, không ngờ lần đầu chúng ta khiêu vũ lại phối hợp ăn ý đến thế."
"Bởi vì chúng ta cùng yêu một người đàn ông." Mộ Mai ngước mắt lên, thản nhiên đáp lời.
Ngô Phương Phỉ làm ra vẻ kinh ngạc: "Có chuyện trùng hợp vậy sao?"
Mộ Mai thở dài, bình thản vạch trần: "Người chúng ta cùng yêu tên là Vưu Liên Thành. Mình không biết sao cậu lại biết được chuyện của bọn mình, nhưng mình có thể khẳng định cậu biết điều này. Ngô Phương Phỉ, đừng giả bộ nữa, giả bộ tiếp sẽ khiến cậu trông đáng thương hơn thôi."
"Đáng thương?" Giọng Ngô Phương Phỉ ẩn chứa chút hoang mang và lấy làm lạ, "Xưa nay tôi chưa bao giờ nghĩ có ngày mình sẽ dính líu đến hai chữ đáng thương này."
Nhìn sang bà Vinh Nhung đang mỉm cười chăm chú nhìn cô con gái từ xa, Ngô Phương Phỉ cười đáp lại bà rồi nói tiếp: "Lâm Mộ Mai, để tôi đoán thử tâm trạng hiện giờ của cô nhé. Trong trường tôi thường nghe thầy tâm lý giảng, những cô gái có hoàn cảnh trưởng thành như cô tâm tính sẽ rất khó đoán. Bởi vì tôi có tất cả những điều cô không có, chẳng hạn như tôi có một gia đình cô nằm mơ cũng chẳng được. Và ví dụ như tôi đã có gia đình hoàn hảo lại còn may mắn có được người bạn trai như Liên Thành. Thế là cô cảm thấy tôi đã được Thượng đế quá ưu ái, mà cô thì trùng hợp ngược lại, bất kể cô có cố gắng cỡ nào thì cô vẫn không được Người để mắt."
"Cho nên mình đã xen vào hạnh phúc của cậu, cướp đi đồ vật yêu quý nhất của cậu, để biểu đạt sự bất mãn của mình với Thượng đế, thị uy với Người rằng, "xem đi, cuối cùng không phải vẫn vậy sao"." Mộ Mai tiếp lời Ngô Phương Phỉ, giọng tiếc nuối, "Ngô Phương Phỉ, trong lòng cậu, vô hình trung Vưu Liên Thành đã trở thành một món đồ, dù rằng cậu rất yêu anh ấy."
Mộ Mai ngừng lại liếc sang Vưu Liên Thành, vừa khéo anh cũng đang nhìn cô. Cô tinh nghịch nháy mắt với anh, thế mà Vưu thiếu gia lại không hề nể tình quay phắt mặt đi. Vưu thiếu gia lại giận dỗi rồi, Mộ Mai cong cong khóe môi, nhìn lại Ngô Phương Phỉ: "Phương Phỉ, cậu cố như vậy là vì cái gì? Mình tin có một vài chuyện tự trong lòng cậu thừa biết."
"Lâm Mộ Mai, Liên Thành chỉ bị mê hoặc nhất thời thôi." Ngô Phương Phỉ nghe giọng mình trống rỗng, như thể phiêu diêu theo tiếng nhạc.
Đúng vậy, Vưu Liên Thành chỉ bị mê hoặc nhất thời thôi, họ mới biết nhau bao lâu, chẳng qua Vưu Liên Thành chỉ bị thứ gì đó ở Lâm Mộ Mai hấp dẫn, ví như vẻ mở mịt thỉnh thoảng toát lên từ cô ta.
Song, đánh trả lại giọng nói phiêu diêu kia là một giọng nói trong trẻo kiên định: "Anh ấy chỉ thích chứ không yêu cậu, hơn nữa còn là kiểu thích có cũng được, không có cũng không sao."
Có cũng được không có cũng không sao ư? Đúng là can đảm khoác lác thật.
"Lâm Mộ Mai, anh ấy đối với tôi không hề có cũng được, không có cũng không sao." Giọng nói cất cao như một tấm chắn phòng thủ, Ngô Phương Phỉ thật muốn nhét chiếc tất thối vào miệng Lâm Mộ Mai.
Cô chưa bao giờ ghét ai như hiện giờ. Tại sao người này đã sắm vai kẻ thứ ba khốn kiếp còn dám nói chuyện với cô bằng giọng hợm hĩnh ấy? Không phải là nên đến làm ra vẻ đáng thương hoặc diễu võ dương oai với cô sao?
Cô và Vưu Liên Thành thật sự từng có rất nhiều khoảng thời gian vui vẻ, họ từng dám chạy xe trên đường Las Vegas trong cơn bão, như hai đứa trẻ nổi loạn, anh bỏ hai tay ra khỏi vô-lăng, còn cô thì giang tay ra cửa sổ, hai người hát nghêu ngao trên suốt quãng đường. Họ hợp nhau đến vậy cơ mà.
"Đó chỉ là khoảng thời gian vui vẻ trong suy nghĩ của cậu thôi, mình nghĩ anh ấy chẳng nhớ mấy đâu. Và cả, mình dám khẳng định một điều, trong khoảng thời gian vui vẻ của hai người, không hề có việc cậu lên giường với anh ấy."