Vưu Liên Thành đập cửa ầm ầm giữa đêm khuya, chẳng màn đến chuyện lịch sự như mọi khi nữa. Hiện tại, anh chỉ muốn tóm được Lâm Mộ Mai thôi.
Bà Trình Gia ôm cánh tay bất đắc dĩ đứng phía sau Vưu Liên Thành. Hiện tại chàng trai này đã hiện rõ một mặt khác của mình, không còn ăn nói dẻo quẹo, không còn lịch sự lễ độ như thường ngày. Khuya nay cậu ta như trở thành một con báo đầy hung hãn, ngay lúc bà mở cửa, nét hung tợn ánh lên trong mắt đã làm bà hoảng sợ.
Rốt cuộc đã xảy ra việc gì? Ánh mắt bà dời sanh tay còn lại của Vưu Liên Thành, trong tay cậu đang cầm một túi xách nhỏ, bàn tay siết lấy quai túi xách hằn đốt xương trắng bệch, điều này chứng tỏ bản thân cậu đang cực kỳ phẫn nộ và căng thẳng.
Cửa nhanh chóng được mở ra, Lâm Mộ Mai đứng chắn lối vào, hạ thấp giọng: "Vưu Liên Thành, anh điên rồi, có phải anh say không? Đây không phải là chỗ anh say rượu làm loạn..."
Vưu Liên Thành đưa tay che miệng Lâm Mộ Mai, khiến giọng cô chỉ còn là âm thanh ú ớ. Bà Trình Gia còn chưa kịp ngăn cản, thì Mộ Mai đã bị đẩy vào phòng, sau đó cửa đóng sầm lại vang rền. Bà định lên quở trách Vưu Liên Thành thì chồng bà không biết từ đâu xuất hiện, dẫn bà rời đi, còn cười sang sảng: "Cứ để bọn trẻ giận dỗi nhau, anh thấy em không cần góp vui đâu."
Bên trong, người Mộ Mai đã bị đè sát vào ván cửa, nụ hôn của Vưu Liên Thành ập đến như mưa giông. Cô đưa tay đẩy anh ra, nhưng càng dùng sức thì anh càng ghì chặt, môi cũng càng lúc càng dồn ép.
Đầu lưỡi cô bị mút chặt như đang chịu trừng phạt, hương vị mãnh liệt thuộc về anh xâm lấn từ môi lưỡi lên đến não bộ. Thần kinh cô tê dại từng chút, quả đấm luôn chống giữa hai người cũng dần buông lỏng, trở thành nắm lấy áo anh, mũi chân kiễng lên.
Bỗng dưng môi nhói lên như bị kim chích, cơn đau lan rần, anh buông cô ra. Mộ Mai tựa vào tường, bên môi Vưu Liên Thành đọng máu, không cần suy nghĩ cũng biết mình đã bị anh cắn rồi. Lần nào cũng vậy, Vưu thiếu gia luôn xối cho cô một chậu nước lạnh bất ngờ, khi nãy cô còn định vòng tay qua cổ anh nữa cơ.
"Vưu Liên Thành, anh điên rồi." Mộ Mai thở hổn hển, ngẩng mặt lên nhìn anh chằm chằm, "Đây không phải là nơi để anh buông thả..."
Đúng vậy, đúng vậy, anh nghĩ rằng mình đã điên rồi. Vưu Liên Thành không còn kiên nhẫn nỗi nữa, vung tay lên, món đồ trong tay rơi xuống đất, chỉ có hủy diệt vật này trước mặt cô, anh mới sảng khoái.
Vật nằm chỏng chơ trên đất là chiếc laptop của Mộ Mai, nếu không phải Hồng Tiểu Hiền vô tình phát hiện, anh còn không biết cô lại muốn vượt biên từ Đại Liên đến đảo Jeju, sau đó thì từ đảo Jeju đi đâu? Hẳn là chẳng đi đâu được, không chừng cô đã bị những tên côn đồ trên thuyền coi trọng rồi. Lâm Mộ Mai luôn có vài phần nhan sắc, hơn nữa vẻ mặt lãnh đạm kia của cô còn nhất định khơi gợi lên máu chinh phục của đám đàn ông.
Vưu Liên Thành gần như có thể đoán được diễn biến tiếp theo của câu chuyện. Lâm Mộ Mai sẽ không buồn đếm xỉa đến bọn đấy, dĩ nhiên sẽ phản kháng, cuối cùng sẽ bị cưỡng hiếp, song cô chống cự quá kịch liệt khiến bọn chúng nổi giận, kết quả là cô sẽ bị vứt xuống biển cho cá ăn. Lẽ nào cô muốn anh phải mò xuống đáy biển, bắt được đám cá ấy, mổ bụng từng con một tìm lại xương cốt của cô sao?
Lâm Mộ Mai càng lúc càng ngốc nghếch, rốt cuộc làm sao cô móc nối được với đường dây vượt biên kia? Chẳng lẽ giống như trong phim hay chiếu, cô lấy khăn choàng quấn kín mặt mũi như bị bệnh truyền nhiễm, lén la lén lút nói ám hiệu với bọn chúng?
Vừa nghĩ đến cảnh tượng ấy, Vưu Liên Thành đã thấy nực cười không chịu được, anh cười to đến mức sống lưng toát cả mồ hôi lạnh. Trên mặt ngưa ngứa nong nóng, đưa tay chạm vào anh mới phát hiện mình đã cười chảy cả nước mắt.
Dĩ nhiên Mộ Mai biết vật bị anh ném xuống đất là gì, cô cũng biết tại sao anh lại đường đột chạy đến đây giữa khuya rồi.
Tiếng cười của anh vang vọng trong phòng, cô muốn lớn tiếng cảnh cáo anh không được quấy rầy người khác nghĩ ngơi như vậy, song lời đến khóe môi lại không tài nào thốt ra được. Mộ Mai chưa từng thấy Vưu Liên Thành thế này bao giờ, tiếng cười kỳ quặc ấy như thể một bàn tay khác của anh, từng chút bóp nghẽn tim cô.
"Liên Thành..." Cô lẩm bẩm gọi, muốn nói cho anh biết việc này chẳng qua cô nhất thời hồ đồ, cô biết sai rồi, sau này sẽ không dám nữa.
Đáng tiếc Vưu Liên Thành không cho Mộ Mai cơ hội đó, anh lấy một vật từ túi áo khoác ra, ném thẳng vào người cô, nghiến răng gằn giọng: "Lâm Mộ Mai, em muốn rời khỏi tôi đến vậy sao? Tốt lắm, tốt lắm, vậy thì em cứ đi đi, muốn làm gì thì làm. Bây giờ em được tự do rồi, hộ chiếu của em đấy, em muốn đi đâu thì đi đó, em muốn chọn gã đàn ông nào thì cứ mặc sức chọn, em muốn ở bên ai thì cứ ở. Nhưng mà sau này, em đừng làm chuyện ngu ngốc không phù hợp với chỉ số thông minh của mình nữa."
Vừa nghĩ đến cảnh đại dương đen ngòm vô bờ nuốt chửng lấy cô, Vưu Liên Thành thật hận thấu tâm can. Mọi chuyện trên đời này đều có lỡ như, mà anh sợ nhất chính là cái lỡ như ấy.
Nếu cô muốn rời khỏi anh bằng cách như thế, vậy tất cả những chuyện anh làm trước đến giờ còn ý nghĩa gì nữa? Đúng, đến lúc này còn ý nghĩ gì nữa đâu. Bất tri bất giác họ đã đi đến bước thảm hại này.
Vưu Liên Thành đờ đẫn đi đến cửa, nghiêng đầu nhìn lại, cô vẫn mang vẻ mặt vô cảm ấy, vô cảm đến mức khiến người ta phát ngán, anh cất giọng đầy oán hận: "Lâm Mộ Mai, cứ vậy đi, từ nay về sau chúng ta không còn liên quan gì đến nhau nữa, tôi sẽ không dây dưa em nữa, không bao giờ."
Tiếng cửa phòng đóng ầm long trời lở đất đã gọi hồn Mộ Mai trở về. Khuya nay Vưu Liên Thành đến và đi như một cơn lốc, làm đâu óc cô rối loạn không kịp nghĩ ngợi gì cả. Cô tựa người vào tường, từ từ trượt xuống, vùi đầu giữa hai gối mình.
Tốt rồi, tốt rồi, rốt cuộc anh ấy đã nói sẽ không dây dưa với mày nữa rồi!
Rời khỏi nhà họ Triệu, Vưu Liên Thành lái xe vòng quanh khắp phố lớn ngõ nhỏ ở Bắc Kinh, trong xe bật nhạc ầm ĩ, đồng hồ hiển thị tốc độ cao vút, như chỉ có làm vậy mới có thể vứt bỏ bóng dáng Lâm Mộ Mai ra khỏi đầu.
"Quên cô ấy đi, quên cô ấy đi!" Vưu Liên Thành lẩm bẩm.
Thế nhưng khi đồng hồ điểm đúng ba giờ sáng, anh lại phát hiện xe mình lại đỗ tại con ngõ nhà Lâm Mộ Mai. Phát hiện này khiến anh nổi cơn thịnh nộ, lập tức quay đầu xe chạy đi như bay.
Anh có lắm nỗi phàn nàn về nơi này. Đầu tiên là giao thông không thuận tiện, hàng xóm toàn là mấy bà thím, mỗi lần thấy anh, mắt họ đều hau háu như nhìn thấy thức ăn ngon. Điều kiện trong tứ hợp viện thì tệ hết biết, nhất là nước khi có khi không, có lần anh đang tắm giữa chừng thì mất nước, phòng bếp cũng tệ hại, màu sàn nhà xấu òm, phong cách trang trí thì chán ngắt chán ngơ.
Vưu Liên Thành thề, anh sẽ không bao giờ đến chỗ này nữa, sẽ không ngu ngốc co ro trong căn bếp chỉ mười mấy mét vuông để nấu bữa sáng cho Lâm Mộ Mai nữa.
Hồi tưởng lại dáng vẻ ngu ngốc của mình cầm hoa tulip, Vưu Liên Thành lại càng thẹn quá thành giận. Không có cảm giác, anh đã chịu mất mặt như vậy mà cô còn nói mình không có cảm giác. Chó chết cái không có cảm giác kia!
Đến bốn giờ rưỡi sáng, Vưu Liên Thành trở về câu lạc bộ Chicago, ánh đèn xa hoa thuộc về nước Dubai quả thật tốt hơn nghìn vạn lần căn tứ hợp viện cổ lỗ của Lâm Mộ Mai. Phong cách sang trọng giàu có này vô cùng hợp ý Vưu Liên Thành bấy giờ.
Dừng xe ở cổng Nghìn Lẻ Một Đêm - khu giải trí náo nhiệt nhất của Chicago, anh vứt chìa khóa cho bảo vệ, nhân viên tiếp tân rối rít mở cửa chào đón anh. Cửa vừa mở ra, Vưu Liên Thành như thể bước chân vào sòng bạc xa xỉ bậc nhất Las Vegas. Khách tứ phương tụ tập đông đúc ở các chiếu bạc, người đẹp thì dập dìu qua lại như mây, anh vừa giơ tay ra thì đã có mấy em phục vụ thân hình quyến rũ sà đến.
Hai giờ sau, Vưu Liên Thành rời khỏi Nghìn Lẻ Một Đêm, thưởng hết số tiền thắng bài cho mấy cô em, môi son đỏ chót của họ in đầy mặt anh.
Phòng anh nằm ở tầng hai mươi mốt, đứng trong thang máy, thế giới muôn màu muôn sắc dưới chân càng lúc càng xa. Cửa thang máy vừa mở ra, quản gia / vội đến nghênh đón, cung kính báo cho anh biết cô Ngô Phương Phỉ đã chờ anh từ tối qua đến giờ, đang ở phòng khách.
Trong lúc quản gia báo cáo, cửa phòng khách được đẩy ra, anh thấy được Ngô Phương Phỉ đứng trên tấm thảm màu vàng, mặc bộ vest màu trắng sang trọng, hiền hòa cười nhìn mình. Qua khung cảnh vàng son chói lọi, Vưu Liên Thành bỗng cảm giác được cô gái phóng khoáng từng chơi trượt patin với anh dường như đã lột xác.
Cô ấy đi đến trước mặt anh, dịu dàng lấy ra khăn tay ra lau đi từng vết son trên má anh, đến khi lau sạch cả khuôn mặt, lúc này Ngô Phương Phỉ mới hài lòng mỉm cười cất lời: "Vưu Liên Thành, tối nay em muốn anh làm bạn nhảy của em."
Sau mười giờ Ngô Phương Phỉ nói câu này, Lâm Mộ Mai tiếp một người quen đã lâu không gặp tại phòng khách nhà họ Triệu. Lúc nghe ba Triệu Cẩm Thư bảo có một cậu đến tìm mình, tim Mộ Mai đập rộn rã. Theo bậc thang từ từ xuống thấp, người đang đứng đưa lưng về phía cô ở bậc thang cuối cùng từ từ quay lại.
Vẫn là vẻ mặt ngông nghênh, vẫn là giọng điệu ngả ngớn thuở nào: "Hi, em yêu, đã lâu không gặp."
Đúng vậy, Chu Á Luân, đã lâu không gặp!
Lâm Mộ Mai luôn không thích Chu Á Luân, anh ta như thể đặt máy cảm ứng trong người cô, luôn dễ dàng đánh hơi được chút tư tưởng tối tăm từ tận nội tâm cô.