Mộ Mai cúi đầu, vội vã đi lướt qua Vưu Liên Thành, bàn tay anh siết chặt: "Lâm Mộ Mai, làm tốt lắm, em đừng hối hận, cũng đừng quay đầu lại đấy. Là em muốn buông tay, là em không muốn đi đường gian nan, là em không cách nào tiếp nhận khi em ở bên cạnh anh ta thì em đã ngoại tình tư tưởng rồi. Em căn bản không thể nào chấp nhận biện pháp này."
Song khi sượt qua người anh, cô lại nghe anh nói: "Lâm Mộ Mai, em quay lại đây, nói xin lỗi anh. Chỉ cần em xin lỗi, anh sẽ làm như chưa từng nghe lời vừa rồi."
Cô không xin lỗi, nhất định không, cái cô cần chính là thế này. Nhịp bước càng lúc càng nhanh, Mộ Mai đi trong gió rét, lệ rơi đầy mặt, rốt cuộc đã đến chỗ Triệu Cẩm Thư.
Cô ấy không chịu nói xin lỗi, rõ ràng cô ấy cố ý. Cơn gió mùa đông lạnh lẽo cắt qua mặt anh, song lời nói của cô ấy còn có sức sát thương hơn cả cơn gió kia.
Tại sao lại thế? Cô nói cô không muốn đi con đường gian nan, anh biết chứ, cũng vì cô mà mỗi bước anh đi đều kinh hồn bạt vía. Lẽ nào anh đã làm sai rồi sao?
Vưu Liên Thành đờ đẫn đứng đó, đột nhiên có rất nhiều chuyện anh không muốn suy nghĩ nữa. Mệt, thật mẹ nó mệt, còn mệt hơn cả lúc anh học bất cứ chuyên môn nào. Đừng để ý đến Lâm Mộ Mai nữa, đừng để ý đến cô gái đang tâm kia nữa!
Không biết qua bao lâu, một giọng nói bất chợt cắt đứt cảm xúc miên man của anh: "Vưu thiếu gia, sao Lâm Mộ Mai lại ngồi xe của người đàn ông khác?"
Gì cơ? Lâm Mộ Mai ngồi xe của người đàn ông khác á? Làm sao thế được? Lâm Mộ Mai chỉ có thể ngồi xe của anh thôi! Đây là phản ứng đầu tiên của Vưu Liên Thành khi nghe Hồng Tiểu Hiền bật thốt câu hỏi.
Mấy lời khi nãy Lâm Mộ Mai nói chắc chắn là do Triệu Cẩm Thư dạy cô, gã đàn ông này luôn có ý định xấu, chưa bao giờ từ bỏ theo đuổi, luôn giả mù sa mưa ở bên cạnh cô ấy. Tình huống thế này anh ta không châm ngòi ly gián mới lạ ấy!
Hồng Tiều Hiền vẫn đứng trước mặt Vưu Liên Thành, tỉ mỉ quan sát vẻ mặt Vưu thiếu gia. Trong vài giây ngắn ngủi, biểu cảm của anh thay đổi xoành xoạch, vui buồn lẫn lộn, sau đó trở lại vẻ mặt hoàn mỹ như pho tượng.
Tiếng động cơ nổ vang, Hồng Tiểu Hiền căng thẳng chui vào ghế lái phụ. Hay lắm, xe Triệu Cẩm Thư đã khiến Vưu thiếu gia hoàn hồn lại rồi. Bây giờ xe Vưu thiếu gia đang đi theo xe Triệu Cẩm Thư, Vưu thiếu gia đang thực hiện chiến thuật bám đuôi, xăm xăm chạy theo xe trước, mắt nhìn chằm chằm phía trước như thể muốn đốt xe Triệu Cẩm Thư thủng lỗ.
Được Vưu thiếu gia làm tài xế là niềm vinh hạnh quá đỗi cho Hồng Tiểu Hiền. Cô ngồi nghiêm chỉnh, chẳng dám hít thở mạnh, tập trung hết chú ý vào đằng trước. Chốc lát cô nghe thấy tiếng hắng giọng của Vưu thiếu gia, nghe thấy anh lịch sự hỏi cô: "Hồng Tiểu Hiền, cô thấy tôi thế nào?"
Câu hỏi này rõ là vô bổ, theo bản năng, Hồng Tiểu Hiền chỉnh trang lại quần áo: "Vưu thiếu gia rất tốt ạ!" Cô thẹn thùng đáp lời, đâu chỉ tốt, mà là quá tốt, quá tốt ấy chứ!
"Tốt cỡ nào?" Vưu thiếu gia hắng giọng lần nữa, "À, Hồng Tiểu Hiền, không phải là... chuyện kia... Kiểu tôi như vậy... phụ nữ có thích không? Không phải là bề ngoài hay điều kiện ấy, tôi nói là tính cách của tôi."
Gì mà phụ nữ, cô là con gái cơ mà! Hồng Tiểu Hiền nghiêng đầu ngắm nghía mình qua kính chiếu hậu, thấy bản thân cũng thuộc dạng trắng trẻo nõn nà dễ nhìn. Thoáng chốc Hồng Tiểu Hiền dấy lên tự tin, nói rành mạch: "Tôi cảm thấy Vưu thiếu gia đáng để bất cứ cô công chúa hay quý thiên kim nào xếp hàng xin được yêu. Cậu tuyệt đối thuộc hàng đầu thế giới, bất kể tướng mạo hay điệu kiện đều thuộc đẳng cấp vàng. Dĩ nhiên, tôi không để ý những điều đó. Nói theo cách khác, chính là sắc đẹp thay cơm, Vưu thiếu gia là một đóa hoa, chỉ đặt đó thôi đã khiến người ta nhìn si mê quên cả..."
Tiếng còi chói tai vang lên, Hồng Tiểu Hiền giật cả mình, Vưu thiếu gia tức tối gằn giọng: "Hồng - Tiểu - Hiền, tôi không nói cô, tôi nói là Lâm Mộ Mai. Tôi chả cần mấy cô công chúa thiên kim gì đó. Tôi cần là Lâm Mộ Mai, vấn đề tôi muốn hỏi là Lâm Mộ Mai bảo tôi không thích hợp với cô ấy. Cô xem thử, rốt cuộc là điểm nào ở tôi không thích hợp với cô ấy?"
Hóa ra là vậy! Hồng Tiểu Hiền quyết định chứng minh chỉ số tình cảm cao ngút của mình, nghiêm túc bắt chước giọng điệu chuyên gia tư vấn tình yêu: "Bàn về thích hợp cũng như chỉ số phát triển tương lai, hai người chỉ có thể nhận được nửa sao trong số năm sao."
Quả nhiên lời này vừa thốt ra, mặt Vưu thiếu gia đã lập tức sa sầm.
Hồng Tiểu Hiền tức khắc nói nhanh: "Kiểu phụ nữ kiêu ngạo như Lâm Mộ Mai hẳn rất chú trọng khái niệm giá trị. Mà ở bên Vưu thiếu gia, cô ấy sẽ nghi ngờ bản thân, nghi ngờ không thôi, sau đó sẽ đánh thức cảm giác tự ti ngủ đông dưới đáy lòng, và rồi sẽ không chịu đựng được, sẽ muốn trốn tránh."
Lời này hiển nhiên đã nói trúng tim đen, Vưu Liên Thành hầm hầm cất lời: "Nói tiếp!"
"Ngoài ra..." Hồng Tiểu Hiền thở dài, mắt nhìn phía trước, thấy rõ tương tác của Lâm Mộ Mai và người đàn ông kia rất tự nhiên. Cô chỉ vào Triệu Cẩm Thư, "Người đàn ông như vậy rất thích hợp với Lâm Mộ Mai, chín chắn thận trọng, biết chừng mực, mang đến cảm giác an toàn cho phụ nữ. Mà tất cả biểu hiện của người đàn ông kia đều là điều cần thiết nhất trong độ tuổi này của Lâm Mộ Mai."
Hồng Tiểu Hiền vẫn nhìn phía trước, thản nhiên phân tích: "Vưu thiếu gia là giấc mộng điên cuồng của mỗi thiếu nữ, còn Lâm Mộ Mai đã qua độ tuổi mơ mộng ấy rồi. Cô ấy có chủ kiến, có truy cầu về cuộc sống của riêng mình, cho nên..."
Giọng Hồng Tiểu Hiền dần nhỏ, cô không đành lòng nói câu sau nữa. Bởi vì lời cô nói sẽ khiến Vưu thiếu gia của cô đau buồn, vẻ mặt anh giống như một cậu bé đứng dưới giá sách mong mỏi nhìn quyển sách cổ tích mình thích trên đó, rất muốn vươn lên nhưng không với tới.
Không khí trong xe thoáng chốc trở nên đè nén, Hồng Tiểu Hiền nghe được giọng anh lẩm bẩm: "Làm sao đây, tôi rất yêu, rất yêu cô ấy."
Đúng vậy, anh yêu cô tha thiết, yêu vô vàn!
Hồng Tiểu Hiền thở dài thườn thượt. Đây là Vưu thiếu gia của cô, Vưu thiếu gia đã mang đến màu hồng cho năm tháng niên hoa của cô, cô phải giúp anh.
"Như vậy thì anh hãy biểu hiện thật tốt để đánh bại người đàn ông kia đi. Ôn hòa, thận trọng, thấu đáo hơn cả anh ta." Hồng Tiểu Hiền ra sức vỗ vai Vưu thiếu gia cổ vũ, "Vưu thiếu gia cố lên! Không phải anh là chàng trai đầy ma lực sao? Hãy vận dụng ma lực của mình giết chết con chó to kia. Thời gian anh và cô ấy ở bên nhau chính là ưu thế của anh, hãy biến ưu thế kia thành năm sao, anh làm được mà!"
Trong xe cực kỳ yên tĩnh, lát sau vang lên tiếng cười lảnh lót và đầy sức sống của Vưu Liên Thành: "Hồng Tiểu Hiền, bây giờ cô biểu hiện giống hệt một người hâm mộ bóng đá điên cuồng không rõ tình huống trên sân ấy."
Hồng Tiểu Hiền ngại ngùng hắng giọng.
"Có điều cô nói rất đúng. Tôi phải thận trọng, dịu dàng, chu đáo hơn Triệu Cẩm Thư, tôi muốn hơn hẳn anh ta mọi mặt, sau đó khiến cô ấy trở về bên cạnh tôi."
Hồng Tiểu Hiền thầm cười trộm, nào ngờ giây trước Vưu thiếu gia còn mặt mày hớn hở, giây sau đã tối sầm. Nhìn theo ánh mắt anh, hai người ở xe trước chẳng biết làm sao lại chụm đầu vào nhau rồi.
Vưu thiếu gia bấm còi xe inh ỏi, kèm theo giọng mắng chửi cực hung tợn: "Chó chết, Triệu Cẩm Thư lại giở trò nữa, tôi muốn giết hắn."
Hồng Tiểu Hiền trợn trừng mắt, ôi cái tính này của Vưu thiếu gia... xem ra con đường biến nửa sao thành năm sao vẫn còn chông gai lắm đây.
Mộ Mai được đưa đến nhà mẹ Triệu Cẩm Thư. Trước giờ anh luôn bảo hai người là láng giềng, nghĩ đến đây Mộ Mai lại thấy buồn cười. Đúng là họ ở chung một quận, nhưng cô ở là khu phố cổ, còn anh ở là khu phố mới, cách nhau một giờ đường xe. Nếu nhất định phải lôi kéo được quan hệ nào đó thì chính là giữa hai khu có cùng một cái chợ.
Căn nhà này nằm trong khu biệt thự kiểu Âu, trước khi đến đây, Triệu Cẩm Thư đã ra lệnh, cô phải ở nhà mẹ anh cho đến khi dạ dày lành hẳn. Trước khi về hưu, mẹ anh là một chuyên gia dinh dưỡng nổi tiếng, chịu trách nhiệm khẩu phần ăn ba bữa cho đội tuyển thi Olympic, hiện tại vẫn tham dự tọa đàm định kỳ trên đài truyền hình. Cho nên đưa cô về nhà mẹ là quyết định vô cùng chính xác.
Xe anh vừa dừng lại trước cửa, xe sau cũng dừng theo. Triệu Cẩm Thư ấn còi báo hiệu, cửa mở ra, mẹ anh dẫn theo đứa trẻ đi đến tươi cười chào đón.
Gặp lại mẹ Triệu Cẩm Thư, Mộ Mai khá ngượng và có chút phức tạp. Lần trước cô và Vưu Liên Thành hôn nhau ở chợ hoa bị bà bắt gặp cách đây chỉ mới hơn một tháng thôi. Qua cửa kính thấy bà đon đả đến đón, cô bỗng muốn tránh né, ngồi lỳ trên ghế không biết nên làm sao.
Trong lúc Triệu Cẩm Thư mở cửa xe bên phía mình, cửa xe bên Mộ Mai cũng được Vưu Liên Thành mở ra. Anh bình tĩnh hệt như chuyện ở bệnh viện chưa hề xảy ra, đưa tay đến trước mặt cô, kết hợp với nụ cười vô hại. Đầu óc Mộ Mai thoáng chốc trống rỗng, theo bản năng đặt tay vào lòng bàn tay anh, quên mất trước đó mình đã dốc hết ý chí xua đuổi anh, không tiếc xỏ xiên cả người mẹ thân yêu của anh.
Tay cô bị nắm lấy, ngây dại theo bàn tay kia dẫn xuống xe như con rối.
Triệu Cẩm Thư đóng cửa xe lại, mày cau chặt, chán ghét nhìn Vưu Liên Thành. Anh đoán được Vưu Liên Thành sẽ không chịu bỏ qua như vậy, nhưng anh không ngờ là Vưu thiếu gia không chỉ bám theo đến tận nhà, còn diễn ra màn kịch thế này.
Vưu Liên Thành bình thản mỉm cười nhìn lại Triệu Cẩm Thư, thông qua ánh mắt nhắn gửi: Nhìn đi, cô ấy lại trong tay tôi rồi.
Bà Trình Gia thích thú quan sát vị khách không mời mà đến này, lòng thầm thở dài cho con trai mình. Chàng trai này tướng mạo xuất chúng, phụ nữ trời sinh thích cái đẹp, thường dễ dãi với những anh chàng đẹp trai.
Giống như lúc này, trước chàng trai anh tuấn thế kia, con trai bà bỗng trở nên kệch cỡm. Mọi người đều dồn sự chú ý vào chàng trai ấy, không chú ý đến người đàn ông cao lớn đứng bên cạnh cậu ta. Có điều, Trình Gia lại bắt đầu tìm kiếm ưu điểm thay cho con trai mình. Ưu điểm của Triệu Cẩm Thư là chính chắn thận trọng, thích hợp với nhân vật anh hùng có thể bảo vệ địa cầu trong mắt trẻ con, đây cũng là lời đứa cháu Đậu Đỏ nhà bà đã nói.
Ánh mắt men theo gương mặt chàng trai tuấn tú chuyển sang người Lâm Mộ Mai. Theo tâm lý yêu ai yêu cả đường đi lối về, bà cũng thích cô, trong lòng từng có ý nghĩ, nếu con mình có thể cưới được cô gái khéo léo này về làm dâu cho bà, ắt hẳn khi giới thiệu bạn bè bà sẽ hâm mộ lắm.
Trong cái nhìn chăm chú của Trình Gia, Mộ Mai hoàn hồn lại, giãy khỏi tay Vưu Liên Thành, ngượng ngập cất lời: "Thưa...dì..."
"Cháu chào dì ạ!" Vưu Liên Thanh đã giành chào trước cô, chìa tay ra với bà, "Dì là mẹ của anh Triệu sao? Rất hân hạnh được gặp dì."
Triệu Cẩm Thư đau đầu, rõ ràng Vưu thiếu gia đến đây với ý xấu, rốt cuộc cậu ta định làm loạn gì đây? Lần trước công khai xâm chiếm địa bàn thế này ở London đã làm hại đời chậu cá cảnh nhiệt đới của anh, lần này thì sao?
Lúc này thì tay anh bỗng bị một bàn tay bé nhỏ nắm lấy, cô bé Đậu Đỏ chớp chớp đôi mắt lấp lánh: "Cậu út, chú ấy là ai thế? Chú ấy đẹp trai như Justin Bieber ấy!"
Đậu Đỏ đếm ngón tay, sau đó lại bảo: "Ồ không, chú ấy còn đẹp gấp mười lần Justin Bieber cơ!"