Tầm giờ chiều, xe cộ ở trung tâm thành phố khá thưa thớt, suốt quãng đường đều thông thoáng khiến tâm trạng Ngô Phương Phỉ vui phơi phới. Cô vừa lái xe vừa gõ nhịp hát theo nhạc, mãi lúc sau mới phát hiện cô gái ngồi bên cạnh mình dường như đang thả hồn tận đâu, bèn lên tiếng trách móc: "Lâm Mộ Mai, câm rồi à?"
Lúc này Mộ Mai mới giật mình hoàn hồn, mặt tái đi. Ngô Phương Phỉ lại được phen khoái chí cười khanh khách: "Câu này chói tai lắm đúng không? Lúc trước Liên Thành cũng hay mắng mình bằng câu này lắm, có khi tên ấy chẳng thèm coi mình là con gái nữa." Rồi cô ta le lưỡi, "Nhưng giờ thì đỡ hơn rồi."
Ngô Phương Phỉ nghiêng nghiêng đầu: "Hình như kể từ khi xảy ra vụ bê bối với Vinh Ái, anh ấy mới biết có một cô bạn gái hiểu lý lẽ bên cạnh là may mắn cỡ nào. Dạo này mình hẹn anh ấy tám lần thì anh ấy đã nhận lời hết bảy lần ấy. Hôm nay anh ấy phải ra sân bay tiễn Chu Á Luân nên mới không rảnh đi chơi với mình." Cô nhẹ giọng hỏi, "Như vậy tốt hơn trước kia nhiều đúng không Mộ Mai?"
Mộ Mai không trả lời, chỉ điềm nhiên hỏi ngược lại: "Vì vậy nên bây giờ cô Phương Phỉ mới nhớ đến tôi sao?"
Ngô Phương Phỉ lúng túng mím môi: "Thôi nào Mộ Mai, đừng vậy mà. Gần đây mình đã xin viện thiết kế nghỉ phép nửa tháng để vun đắp tình cảm của bọn mình đấy. Chỉ đợt này anh ấy mới có thời gian dành cho mình thôi, mai mốt lại phải bận bịu chuẩn bị cho hội chợ triển lãm mùa xuân rồi."
Bài hát chuyển sang giai điệu du dương, Lâm Mộ Mai cất giọng nhẹ tênh: "Phương Phỉ, cậu cảm thấy..."
Song, nửa câu còn lại đã bị Ngô Phương Phỉ ngắt ngang: "Có phải cậu muốn nói mình thấy làm vậy có đáng không đúng không?" Ngô Phương Phỉ tập trung quan sát đường, "Có đáng hay không thì sau này mới biết được. Ít ra tâm trạng hiện giờ của mình chỉ muốn xông về phía trước chứ không muốn lùi bước. Thượng đế đã đặt cơ hội trước mắt mình rồi cơ mà. Mộ Mai, mình biết cậu đang lo cho mình, mình cũng hiểu nỗi lo lắng của cậu."
Cô ta cười tự giễu, nhìn Lâm Mộ Mai lặng thinh qua kính xe: "Có điều bây giờ mình vẫn còn trẻ nên vẫn có khả năng chấp nhận thất bại. Có thể vài năm nữa khi bằng tuổi cậu bây giờ, mình sẽ chùn bước trước cuộc tình này thôi, bởi khi ấy mình đã quá sợ hãi với việc thất bại." Ngô Phương Phỉ tỏ ra buồn rầu, không biết phải miêu tả suy nghĩ này của mình với Lâm Mộ Mai thế nào, "Mộ Mai, mình nói vậy cậu có hiểu không?"
Chốc lát sau, Ngô Phương Phỉ nghe được tiếng thở dài của Lâm Mộ Mai: "Mình hiểu."
Ngô Phương Phỉ luống cuống giải thích: "Mộ Mai, cậu đừng hiểu lầm, mình không có ý chê cậu già. Ối... ý của mình, nói thế nào đây nhỉ, mình hình dung thế này nhé. Mình giống như quả táo còn xanh trên cây nên vẫn can đảm dại khờ, còn cậu đã nếm trải gió mưa sương tuyết nên chín mọng mê người rồi."
"Mình hiểu, mình hiểu..." Mộ Mai cười khúc khích, khẽ vỗ vai cô nàng, "Lái xe đi, mình hiểu mà."
Ngô Phương Phỉ thở phào nhẹ nhõm: "Thật ra mình rất hi vọng trở nên quyến rũ như cậu, có thể hút hồn bất cứ tên đàn ông nào."
Hiển nhiên cô ta đã tâng bốc quá đáng, nhưng Lâm Mộ Mai chẳng buồn phản ứng. Lúc Ngô Phương Phỉ cho rằng câu chuyện này chấm dứt tại đây thì cô lại thình lình thốt lên: "Phương Phỉ, cậu ngủ với anh ta chưa?"
Hự! Ngô Phương Phỉ suýt bị Lâm Mộ Mai làm sặc. Cô ta nuốt khan, mặt thoắt đỏ thoắt trắng, im lặng chốc lát mới chậm chạp đáp: "Lâm Mộ Mai, cậu muốn biết chuyện này thật hả?"
Tuy nhiên không đợi Lâm Mộ Mai trả lời, Ngô Phương Phỉ mặt đỏ như gấc, bẽn lẽn lí nhí: "Hôm đó... anh ấy say... ở trong phòng anh ấy..."
"Thôi... đừng nói nữa..." Giọng nói đột ngột vút cao khiến Ngô Phương Phỉ giật cả mình, lập tức đạp phanh, ngay sau đó là tiếng phanh xe liên hồi vang lên đằng sau kèm với tiếng chửi bới.
Ngô Phương Phi vội vàng ló đầu ra cửa xe, xin lỗi luôn miệng rồi mới khởi động xe lần nữa. Trước khi cô ta tiếp tục đề tài khi nãy, Lâm Mộ Mai khẽ bảo: "Phương Phỉ, chú tâm lái xe đi!"
Thế nhưng Ngô Phương Phỉ vẫn phớt lờ, cố tình nói tiếp: "Lâm Mộ Mai, chính cậu không muốn nghe đấy nhé. Cơ hội đã qua thì không lấy lại được đâu, sau này đừng hối hận vì không chịu nghe mình chia sẻ kinh nghiệm."
Câu nói "giây trước còn vùng vẫy giãy chết, giây sau lòng như tro tàn" ắt hẳn là tâm trạng của Lâm Mộ Mai lúc này. Cô ngước lên ngắm bầu trời bao la qua cửa xe, thầm nghĩ kỳ hạn của Vưu Liên Thành với Ngô Phương Phỉ giống như một hình phạt lăng trì đối với mình, tại sao ông trời lại để cô và anh gặp nhau vào thời điểm này kia chứ?
Vào sáng sớm hôm đó, cô vừa mở cửa đã thấy anh, tuy trên người anh mang theo mùi hương của người con gái khác nhưng lòng cô vẫn vui sướng trước sự xuất hiện của anh. Bởi lẽ anh đã đứng chờ cô trong buổi sớm mai, chờ cô thức dậy để làm bữa sáng cho cô. Song, ai có thể ngờ rằng đằng sau câu chuyện cảm động này lại là hiện thực phũ phàng đến thế! Thảo nào Vưu thiếu gia lại xuất hiện trước mặt cô với tư thái khúm núm, khiến cô ngờ ngợ khó xử.
Lâm Mộ Mai, mày còn lưu luyến gì nữa chứ?
Tới khi Ngô Phương Phỉ kéo tay cô đi vào tiệm mỹ thuật, đứng trước một bức tranh mang đậm phong cách Tunisia, Mộ Mai mới hoàn hồn trở lại. Ngô Phương Phỉ và cô chủ tiệm thân thiết trò chuyện với nhau. Qua tiếng ríu rít của họ, Mộ Mai mới biết Ngô Phương Phi đến đây để lấy bức tranh đã được đặt trước, ẩn sau bức tranh này cũng là một câu chuyện bi thương không kém. Nhà họa sĩ tàn tật vẽ bức tranh này tặng cho cô gái đã mất đi cha mẹ trong chiến tranh, dùng những màu sắc rực rỡ để khích lệ cô gái ấy đứng dậy. Cô ấy luôn cất giữ bức tranh này thật kỹ. Đến khi trở thành một nhà thiết kế kiến trúc xuất sắc, cô gái mới tới gặp người họa sĩ chẳng còn trẻ trung kia và bày tỏ lòng mình với anh ta. Nhưng mà nghe đâu, cuối cùng họ không đến được với nhau.
"Sao họ không đến được với nhau?" Ngô Phương Phỉ buồn bã hỏi Jenny.
"Bởi vì lúc anh họa sĩ vẽ bức tranh cho cô gái ấy thì đã có người yêu thanh mai trúc mã rồi. Sau đó họ kết hôn với nhau, khi cô gái kia tìm đến thì con họ đã bảy tuổi. Từ ấy, cô gái kia trở thành người bạn thân của vợ anh họa sĩ, và còn thường xuyên qua lại với nhà họ."
"Vậy cũng được á?" Ngô Phương Phỉ lẩm bẩm hỏi, liếc mắt sang Lâm Mộ Mai đang đứng trước bức họa khác.
"Đương nhiên rồi, yêu là thấu hiểu mà." Jenny thấy được cô gái đang đứng bên cạnh mình khẽ cau mày, nhìn chằm chằm cô bạn đi cùng ở phía kia, ánh mắt ẩn hiện sự chán ghét. Song lúc bạn cô ta quay mặt sang, cô ta lại giãn hàng mày ra, mỉm cười thân thiện với bạn mình.
Việc Lâm Mộ Mai đã ra ngoài gần ba giờ, hơn nữa còn đi chung với Ngô Phương Phỉ khiến Hồng Tiểu Hiền lo sốt vó. Cô cầm điện thoại, do dự nghĩ xem có nên báo cáo chuyện này cho Vưu thiếu gia không. Mãi tới khi đồng hồ nhích đến con số giờ , Hồng Tiểu Hiền đành phải gọi cho cậu chủ của mình.
Sân bay Bắc Kinh.
Loa phát thanh liên tục nhắc nhở chuyến bay giờ từ Bắc Kinh đến Brazil sắp sửa cất cánh, nhân viên của S.S.Y lần lượt đến chào Vưu Liên Thành trước khi lên đường. Bởi vì vụ làm ăn lần này đã giành được thắng lợi, trên gương mặt mỗi người đều toát lên vẻ phấn khởi, Vưu Liên Thành bắt tay và ôm từng người một, dõi mắt tiễn họ đến cửa kiểm tra an ninh. Người cuối cùng tạm biệt Vưu Liên Thành chính là Chu Á Luân, nhưng anh ta chưa kịp nói gì thì điện thoại Vưu Liên Thành đã vang lên. Liên Thành thờ ơ bắt máy, ra hiệu cho anh ta chờ chốc lát.
Chu Á Luân nhìn bóng lưng Vưu Liên Thành nghe điện thoại cách đây mấy chục bước, tâm trạng có chút phức tạp. Mấy ngày qua anh ta luôn lờ mờ cảm thấy có chuyện gì đó không ổn xảy ra, nhưng không ổn chỗ nào thì không rõ, anh ta chỉ đành cố gắng nghiền ngẫm từng hành động cử chỉ dù là nhỏ nhất của Vưu Liên Thành để tìm ra vấn đề.
Giống như giờ khắc này, Vưu Liên Thành vừa nghe điện thoại xong, đồng thời loa sân bay vang lên lời nhắc nhở lần cuối. Anh vỗ vai Chu Á Luân: "Mau vào đi, đến nơi thì nghỉ thêm một ngày để điểu chỉnh lại múi giờ, sau đó gọi cho tôi."
Chu Á Luân gật đầu, lại tò mò hỏi thêm một câu: "Ban nãy Phương Phỉ gọi à?"
Vưu Liên Thành không trả lời thẳng, chỉ ra vẻ như "anh hiểu mà": "Cô ấy không đến tiễn làm anh thất vọng lắm hả?"
Đúng là có hơi thất vọng thật, nhưng điều khiến Chu Á Luân thất vọng nhiều hơn chính là Vưu Liêu Thành không hề tỏ ra ghen tuông vì anh có thiện cảm với Ngô Phương Phỉ. Phải biết rằng Chu Á Luân từng thấy được vẻ ghen tuông lồng lộn của Vưu thiếu gia vì một cô gái khác. Không cần biết là nam hay nữ, chỉ cần ánh mắt đối phương nấn ná trên người cô gái đó hơi lâu thì Vưu thiếu gia sẽ nổi cơn tam bành. Dần dần, nỗi căm ghét khó chịu trong ánh mắt dần chuyển thành hung tợn, và cuối cùng biến thành tràn ngập dục vọng chiếm hữu.
"Tôi chỉ muốn đi thăm thú khắp nơi với cô ấy, biết đâu khi đến nơi nào đó, tôi chợt phát hiện mình thích cô ấy thì sao?" Vưu Liên Thành từng hình dung mối quan hệ của mình và Ngô Phương Phỉ bằng một câu bâng quơ như vậy.
Có phải giờ đây Vưu Liên Thành đã thinh thích Ngô Phương Phỉ rồi không? Nếu không, sao cậu ta lại căng thẳng trong vụ ở trong khách sạn giờ với Vinh Ái như thế? Nếu Vưu Liên Thành thích Ngô Phương Phỉ, vậy tại sao khi bắt gặp một người đàn ông khác có cảm tình với bạn gái mình, cậu ta lại tỏ ra ơ hờ thế kia?
Nếu hôm nay Chu Á Luân thể hiện sự cảm mến của mình dành cho "cô gái kia", liệu Vưu Liên Thành sẽ có phản ứng thế này không?
Người trước mặt lại nhắc nhở anh máy bay sắp cất cánh rồi. Chu Á Luân quay người đi, mới vừa cất bước thì chân bỗng khựng lại, quay đầu nhìn xoáy vào Vưu Liên Thành: "Cậu sẽ đưa Phương Phỉ đến Brazil chứ?"
Chu Á Luân cũng không biết tại sao mình lại muốn hỏi câu này.
Vưu Liên Thành khẽ chau mày rồi nhún vai, ra chiều "anh còn hỏi thêm câu nữa thì chẳng khác nào mấy mấy mụ đàn bà nhiều chuyện". Chu Á Luân thầm cười trách mình, sao tự dưng anh lại phải lo nghĩ cho chuyện tình cảm riêng tư của người ta thế này.
Kiểm tra vé xong, Chu Á Luân quay đầu lại lần nữa, Vưu Liên Thành vẫn đứng yên vẫy tay chào tạm biệt anh. Dáng vẻ của Vưu Liên Thành quá anh tuấn nên thu hút ánh nhìn của mấy cô gái xung quanh.
Chàng trai này thật là...
Chu Á Luân lắc đầu rảo bước nhanh hơn.
Mãi cho đến khi bóng dáng Chu Á Luân mất hút, Vưu Liên Thành mới quay người đi ra khỏi cửa, vừa bước đi như bay vừa cầm điện thoại di động lên nghe.
Ngay tại lối vào kiểm tra an ninh, Chu Á Luân bỗng dưng dừng chân. Không biết xuất phát từ tâm lý gì, anh lại lùi về, một bước, hai bước rồi ba bước...