Cứ thế, niềm rạo rực trong tim Giang Đàonhư ngon thủy triều cứ thoái lùi trong vô thanh vô thức, nhịp tim dồn dập bỗng trở nên lạc long. Chưa bao giờ, cái nghèo là nỗi trăn trở của anh, nhưng giây phút này, lần đầu tiên trong suốt hai mươi mốt năm cuộc đời, bần cùng lại khiến anh day dứt đến vậy.
Anh nhìn Phương Nghiên, gượng môi cười sao cho thật tự nhiên, bàn tay nới lỏng, cánh tay hạ xuống.
- Đại tiểu thư, bạn đừng trêu tôi nữa, lần sau ăn KFC tôi sẽ mời bạn, được chứ.
Nghe Giang Đào nói vậy, gương mặt khấp khởi của Phương Nghiên thoáng chưng hửng, không xác định được là băn khoăn hay thất vọng. giây phút đó, quả tình cô đã cảm nhận được sự dịu dàng mà lòng bàn tay anh thoáng trao, khi toan siết lất tay cô.
Trông vẻ tiu hỉu bất chợt ùa đến gương mặt PHƯơng Nghiên, Giang Đào cười gượng, quay người rảo bước đi. Gió đêm se lạnh thốc tới khiến anh dựng tóc gáy. Ngựa xe như nước, áo quần như nêm vút qua thân mình. Mọi âm thanh huyên náo , ầm ĩ tới nỗi Giang Đào có cảm tưởng mặt đất rung lắc dữ dội. nhìn nơi đầu đường rạng ngời ánh đèn, Giang Đào nghe có thứ cay đắng ê chề từ trong tim lan khắp, phủ ngợp lấy mình trong khoảnh khắc này.
Chính Phương Nghiên cũng không ngờ mình lại đường đột muốn Giang Đào nắm tay, dù bản thân cô không hề mong ngóng bất cứ một kết quả nào cả. Giây phút ấy, cô chỉ hành động hết sức tự nhiên như một bản năng. Thậm chí, cô chưa từng băn khoăn tới việc được chấp nhận hay từ chối. thế mà, trong màn đêm, bóng lưng Giang Đào càng đi càng xa, kéo trái tim cô trĩu dần xuống. Nhưng rồi lại như có thêm can đảm bất chợt, trong mắt cô chỉ ngự trị duy nhất bóng hình anh, cô như đứa bé bạo dạn, đuổi theo, kéo cánh tay của Giang Đào nhìn anh rồi nghiêm túc bày tỏ:
- Giang Đào em không đùa, em thích anh.
Biểu cảm vẽ trên gương mặt cô tròn bẹn những nét chân thành hiện rõ, đôi mắt sáng như sao, ánh lên vẻ xinh đẹp kiên định, bàn tay một mực nắm lấy cánh tay anh, tưởng như anh là tất cả những gì quạn trọng nhất trong lòng cô.
Giang Đào nhìn cô với ánh mắt chất chứa phức tạp lẫn mê đắm, đoạn nhẹ nhàng rụt tay lại. Không biết vì gió se lạnh hay bởi cơn cớ nào đó, mà Phương Nghiên có cảm giác, hình như cánh tay anh đang run lên. Nhưng trong lòng là vậy, anh cũng chỉ khẽ khàng tách bàn tay đang nắm chặt cô ra, mà bảo:
- Tốt rồi,c hung mình mau về trường thôi.
Phương Nghiên lẳng lặng theo Giang Đào về trường. Gần tới cổng trường, Phương Nghiên bỗng bảo anh:
- Giang đào, từ bây giờ trở đi, em muốn ở bên anh. Trừ phi chính miệng anh khẳng định, anh thật sự ghét em/
Dứt lời,c ô chạy một mạch về phía kí túc xá nữ, để lại Giang Đào thảng thốt ra mặt, ngóng mãi theo bóng hình cô mỗi lúc một xa.
Sau bữa đó, thời gian Phương Nghiên cặp kè bên Giang Đào ngày càng thêm nhiều. thoạt đầu, Giang Đào còn cằn nhằn dăm ba câu, nhưng mỗi lần anh trừng mắt, Phương nghiên liền phụng phịu chu môi, nhìn anh đầy vẻ tủi thân, chẳng khác nào một đứa nhỏ bơ vơ, khiến trái tim Giang Đào nhũn cả đi. Mãi rồi anh cũng cả nể theo ý cô, nếu bữa nào đó Phương Nghiên mà không tung tẩy trước mặt anh, là Giang Đào lại nghe lòng trống vắng đến lạ.
Ngày ấy, Giang Đào lên văn phòng của Hoàng lão tà nộp bài. Đang lúc ra về, bỗng HOàng lão tà gọi anh lại, Giang Đào bèn quay lại, đứng nghiêm chỉnh trước bàn làm việc, nhìn Hoàng lão tà rút một bài luận văn từ trong ngăn kéo ra, đặt trước mặt anh, cất giọng hỏi:
- Cậu viết hộ Phương Nghiên bài này phải không?
Giang Đào ghé mắt nhìn nét chữ xinh xắn, bụng bảo dạ, không ngờ Phương Nghiên học hành chống chế mà viết lách lại đẹp nhường này. Nét chữ cô mềm mại, mảnh mai, sáng sủa như sắc xuân, y chang con người cô vậy. Đang miên man suy nghĩ, Hoàng lão tà bỗng đanh giọng mắng, vẻ như rất giận:
- Là cậu viết phải không?
Giang Đào ngẩng lên nhìn thầy. Thấy thẹn trong dạ, anh bèn gật đầu thừa nhận:
- Vâng, phải ạ.
Hoàng lão tà liếc nhìn bài luận văn, đoạn đưa mắ nhìn sang Giang Đào , mới nói:
- Ngày đầu tiên nhập học, chủ nhiệm không dạy các cậu nội quy của trường à?
Giang Đào lại gật đầu miệng câm như hến, thầy gắt lên:
- Biết mà sao cậu vẫn viết luận văn cho Phương Nghiên?
Dứt lời, thầy ngẩng đầu nhìn anh
Giang Đào trộm nhìn ông, rồi lại cụp mắt xuống. anh đứng lặng người không dám lên tiếng. Hồi lâu mới nghe tiếng Hoàng lão tà nói:
- Giang Đào ạ, tôi và cha mẹ cậu là bạn học cũ, tôi biết cậu là đứa trẻ ngoan ngoãn, ắt cũng hiểu cái gì nên làm, cái gì không. Cậu thừa hiểu, cậu và Phương Nghiên là hai trường hợp hoàn toàn khác nhau, con bé đến trường chỉ là một bước tiến được an bài sẵn trong cuộc đời nó mà thôi. Còn cậu, cậu đến trường là để thay đổi cuộc sống của chính mình. Chừng mực ra sao, cậu nên phân biệt rõ ràng.
Giang Đào cúi thấp đầu hơn, không bút nào xiết tả hết nỗi buồn vô danh trong anh bây giờ. Qua một lúc, anh mới cất tiếng thưa:
- Vâng em hiểu, thưa thầy.
Nghe cậu học trò đáp vậy, Hoàng lão tà mới gật đầu, cho phép cậu rời văn phòng.
Giang Đào bước ra khỏi văn phòng giáo viên, nắng trên cao tỏa xuống người, cậu ngước lên, nheo mắt, cố nuốt trôi nỗi nghẹn ngào, khó chịu trong lòng. Gió chớm thu rung rinh cành lá, lá nhuốm vàng xào xạc trong tiếng gió đưa, Giang Đào nghe lòng mình có nỗi hoang mang khó diễn tả bằng lời.
Đang tần ngần, bỗng thấy Phương Nghiên háo hức chạy lại chỗ anh. Cô dang rộng đôi tay, đoạn hỏi:
- Anh xem em mặc áo phông của trường có hợp không này?
Thì ra, bữa nay cô mặc chiếc áo phông mang tên trường giống Giang Đào vẫn mặc thường ngày. Chiếc áo vốn rộng cô mặc lên thùng thà thùng thình, dáng áo hơi dài, nok cô nhỏ nhắn hơn hẳn, có lẽ bởi vì tiết trời se lạnh, cô mặc lèm bên trong chiếc áo dài tay, thế mà càng tôn thêm khuôn mặt ngây thơi, thay vì kệch cỡm lại càng có nét đáng yêu khó tả.
Phỏng chừng lúc tìm anh, cô đã chạy rất nhanh, lúc này đang thở hổn hà hổn hển. vậy mà cô không màng bận tâm, khuôn mặt cứ tươi roi rói, thoáng cả nét nghịch ngợm tâm đắc. Cô chỉ trỏ vào chiếc áo mặc trên người, khoe:
- Anh xem , chúng mình mặc thế này đã giống đồ đôi chưa?
Nhìn cô, Giang Đào không phân biệt nổi lòng mình là yêu hay thương, trống ngực cứ chộn rộn tưởng không ngừng được, song cung phảng phất nỗi hoang mang khôn tả. Nhất thời, muôn mối ưu tư khó thốt thành lời từ tận sâu thẳm tâm can lũ lượt kéo về dâng đầy trong mắt, khiến câu từ không thốt ra được.
Thây anh không nói gì, Phương Nghiên mới nháy mắt hỏi:
- Anh không thích em mặc thế này à?
Bấy giờ Giang Đào mới nhìn cô, mỉm cười. Anh lắc đầu, phủ nhận:
- Không, bạn mặc áp của trường đẹp lắm.
Nghe anh nói vậy, Phương Nghiên mới an tâm, miệng nhoẻn cười tươi tắn.
Giang Đào nhìn cô bảo:
- Tôi vẫn chưa kể cho bạn chuyện của mình phải không nhỉ?
Nói rồi bèn kéo Phương Nghiên ngồi xuống ghế đá ven đường . mãi lúc sau khi hai người đã ổn định chỗ ngồi, anh mới kể:
- Phương Nghiên , có thể bạn chưa biết thực ra tôi là trẻ mồ côi.
Phương Nghiên thoáng ngẩn người,. Bấy lâu nay cô vẫn đinh ninh Giang Đào có hoàn cảnh gia đình khó khăn, không ngờ, thì ra thực tế lại phức tạp hơn rất nhiều.
- Ba mẹ tôi là bạn thời đại học. Một tuần trước sinh nhậ một tuổi của tôi, hai người làm việc trong phòng thí nghiệm, do sự cố thí nghiệm dẫn tới hỏa hoạn, về sau cả hai cùng thiệt mạng. Từ đó tới nay tôi được dì nhận nuôi. Kinh tế nhà dì rất eo hẹp, hai vợ chồng về hưu từ lâu, cả nhà sống dựa vào sạp hàng bán đồ ăn sáng để duy trì cuộc sống/ Ngoài chu cấp cho tôi và em họ được đến trường đến lớp, còn phải thuốc thang phụng dưỡng một người già ốm đau liên miên nhiều năm. Cuộc sống rất cơ cực.
Giang Đào khựng lại một thoáng, mãi sau mới quay sang nói:
- Phương Nghiên tôi có thể mường tượng ra cuộc sống của bạn, còn cuộc sống của tôi, bạn không thể nào mường tượng ra được đâu. Có lẽ bạn chưa từng trải qua nỗi khổ giặt gấu vá vai vì phải lo toan chuyện cơm áo gạo tiền thường nhật. Bạn cũng không thê tưởng tượng ra cảnh một người già tuổi đã hơn sáu mươi chống chọi với bệnh tật chỉ với thuốc giảm đau, mục đích duy nhất là để tiết kiệm tiền bạc. Thực ra bạn sẽ không tin nổi thay vì mang đến tin vui thì tấm giấy gọi đại học lại mang đến cho gia đình một nỗi lo canh cánh. Để tôi được đến trường, vợ chồng dì đã phải gõ cửa từng nhà người thân thích lẫn bạn bè gần xa,mượn đến từng đồng có thể. Cuộc sống như thế, bạn có hiểu nổi không?
Phương Nghiên ngơ ngác nhìn Giang Đào , không biết là bởi ánh mắt của anh hay bởi lời tâm sự kia đã chạm tới lòng cô. Ánh mắt của cô đau đáu, nghẹn cả lời. Vậy mà Giang Đào vẫn hết mực bình tĩnh, thậm chí còn nhoẻn miệng cười, anh tiếp tục câu chuyện:
- Tôi không những phải phấn đấu vì cuộc đời mình, mà tôi còn là niềm hi vọng lớn lao có thể biến cuộc sống của gia đình trở nên tốt đẹp hơn, mà mọi thay đổi lẫn thành tựu đều dựa vào chính thực lực của bản thân tôi, không thêt sẩy chân sai đến một li, bạn hiểu chứ?
Phương Nghiên nhìn anh đăm đăm, lúc lâu mới hỏi:
- Vậy nên?
Ánh mắt Giang Đào đậu trên chiếc áo phông trắn rộng thùng thình mà cô măc trên người cốt để giống anh. Trong mắt anh chất chứa vô vàn tâm tư phức tập, anh chậm rãi nói:
- Thế nên, không phải bạn không tốt, cũng không phải tôi ghét bạn, mà bởi bây giờ tôi chưa đủ tư cách, cũng không đủ khả năng yêu bạn.
- Chỉ bởi nhà em giàu có?
Giang Đào âu yếm nhìn cô, hồi sau mới nói:
- Phương Nghiên, tương lai của tôi bấp bênh, tôi không dám đưa bạn vào chỗ mạo hiêm của cuộc đời, bởi…
Bỏ lửng câu nói giữa chừng, anh nhìn Phương Nghiên đang ngồi đối diện mình, bắt gặp ánh mắt của cô tràn trề tủi hờn, thất vọng, tổn thương, thậm chí loáng thoáng câu trách cứ, ma xui quỷ khiến thế naò anh lại vươn tay vuốt ve khuôn mặt cô, đoạn nói:
- Bởi tôi rất trân trọng tình cảm mà bạn dành cho tôi. Nếu mai sau không được hạnh phúc, tôi thà chấm dứt mọi thứ ở đây.
- Anh đang tự ti hay bở anh không có niềm tin?
- Phương Nghiên , từ nhỏ chúng ta đã trải qua những chuyện hoàn toàn khác biệt. cách nhìn nhận cuộc sống của chúng ta không giống nhau, những điều bạn cho là tốt đẹp, dối với tôi, có thể chúng chỉ là những thứ ấu trĩ. Chẳng hạn như việc bạn cố tình mặc chiếc áo này vì tôi, trước đây chắc chắn bạn chưa bao giơ mặc,bởi vì tôi bạn mới mặc nó lên người. Bạn thấy điều đó là vô cùng lãng mạn nhưng trong mắt tôi, điều đó chỉ là cô gái tôi yêu, vì tôi mới mặc chiếc áo ngày xưa cô ấy không thèm để mắt.
Không đợi Giang Đào nói cho trọn câu, Phương Nghiên đã luống cuống cắt ngang.
- Nhưng em không hề bận tâm nhưng chuyện đó.
- Nhưng tôi thì để bụng, Vả lại, nhỡ có một ngày, khi mà tôi chưa thể trao cho bạn cuộc sống mà bạn muốn, nhỡ khi ấy bạn sẽ để bụng thì sao? Lúc đó chúng ta phải làm gì?
Phương Nghiên không biết phải trả lời ra sao với câu hỏi của anh. Cô chưa từng nghĩ về những gì mà Giang Đào đang đề cập. Cô chỉ biết mình thích Giang Đào, muốn anh ấy hiểu, muốn ở bên anh ấy.
Mãi đến tận ngày hôm nay, thỉnh thoảng Phương nghiên vẫn nhớ lại những câu chuyện đó, rồi lại nghe lòng dạ bùi ngui, Giữa anh và cô, ngay từ lúc bắt đầu, đã tồn tại biết bao khác biệt. Nhận thức của Giang Đào về cuộc sống rõ rệt và triệt để hơn cô rất nhiều, còn cô, cỉ mù mờ một cách chủ quan. Cho tới khi cuộc sống dạy cô nghiệm ra chân lí đó, thì họ đã đứng ở hai đầu số mệnh, bước chân đưa họ dần chia xa.