Phương Nghiên không thể ngờ được rằng Trần Duyệt Nhiên sẽ tìm đến mình. Cô nàng tươi hơn hớn đến cửa hàng nhờ cô giới thiệu mấy bộ váy áo đẹp mắt. Thoạt đầu, cô nàng còn ướm thử mấy bộ mà Phương Nghiên giới thiệu, về sau cô nàng dứt khoát gọi người đóng gói lại, thẳng thừng trả tiền mà không cần mặc thử, chính điều đó khiến Phương Nghiên đâm ngại ngùng.
Khi đã gói gém xong toàn bộ số quần áo, phỏng chừng Trần Duyệt Nhiên vẫn còn điều muốn nói, bèn bảo Phương Nghiên:
“ Chị Phương Nghiên, chị xuống lầu uống tách cà phê với em nhé!”
Không thể tưởng tượng được Trần Duyệt Nhiên lại có đề nghị đó, Phương Nghiên mới thoáng ngỡ ngàng, sau rồi mới đáp:
“ Cảm ơn thiện ý của bạn nhưng tôi rất lấy làm tiếc. bạn xem cửa hàng nườm nượp khách thế này, tôi quả thực không dứt ra được.
Trần Duyệt Nhiên vẫn khăng khăng nằn nì:
“ Có sao đâu, để em nói với quản lí một tiếng, chị ấy hẳn sẽ đồng ý thôi, trừ phi chị không muốn đi với em.”
Nói rồi Trần Duyệt Nhiên liền đi xin phép quản lí cho Phương Nghiên xuống lầu uống cà phê với mình. Quản lí biết Trần Duyệt Nhiên là khách VIP, bèn vội vã đồng ý, thậm chí còn giục Phương Nghiên đi cho mau.
Đã đến nước này, Phương Nghiên cũng đành đồng ý. Thấy Phương Nghiên bằng lòng, Trần Duyệt Nhiên tươi tăn ra mặt, liền kéo tay cô bước ra ngoài. Trần Duyệt Nhiên là cô bé hoạt bát đáng yêu, cử chỉ có phần ngây ngô khiến Phương Nghiên không nhịn được cười.
Quán cà phê chả mấy ai, chỉ dăm ba người ngồi thành nhóm, rầm rì chuyện trò, thi thoảng từ quầy bar lại phát ra tiếng máy pha cà phê, cùng hương thơm lãng của hạt cà phê rang thấm vào không khí, mang đến vị đăng đắng quyện lẫn chút ngọt ngào. Nắng ngoài kia xinh tươi rót qua vách kính, ánh sáng chấp chới như đang nhảy nhót. So với đám người hối hả rảo bước bên ngoài ô cửa sổ, thì không khí trong quán cà phê êm ả và thảnh thơi hơn cả.
Ổn định xong chỗ ngồi, Trần Duyệt Nhiên gọi cà phê, rồi nhìn Phương Nghiên, hoan hỉ nói:
“ Thực ra, bữa nay GIang Đào đã hứa đưa em đi xem kịch, nhưng em ra ngoài sớm quá. Sắm sửa xong quần áo vẫn dư dả thời gian, em lại không muốn ngồi đợi lẻ loi một mình, bèn kéo chị ra ngồi với em, chị không phiền chứ?”
Nhìn khuôn mặt tươi tắn mang đầy vẻ lãng mạn ngây thơi của Trần Duyệt Nhiên , Phương Nghiên thấy chạnh lòng khôn tả, song vẫn mỉm cười lắc đầu.
Hai người ngồi được một chốc, điện thoại cầm tay của Trần Duyệt Nhiên bỗng đổ chuông. Thấy cô bé liếc nhìn số điện thoại hiển thị trên máy, rồi lập tưc hồ hởi phấ chấn, Phương Nghiên nắm chắc, hẳn là Giang đào đã đến. quả nhiên, Trần Duyệt Nhiên nói với người ở đầu dây bên kia:
“ Em ngồi ở quán cà phê dưới lầu với Phương Nghiên, anh qua đón em nhé.”
Trần Duyệt Nhiên cúp máy, ngẩng đầu, cười bảo Phương Nghiên:
“ Giang Đâò gọi đấy.
Trông điệu bộ cô ấy háo hức vô cùng, môi chúm chím cười suốt. CÔ bé nhìn Phương Nghiên, buột miệng nói:
“ Chậc, Giang Đào mặt nào cũng tốt, trừ cái vụ bận bịu ra. Cứ tưởng về nước sẽ đỡ hơn, không ngờ về rồi lại càng lu bù hơn trước.
Trần Duyệt Nhiên vẫn tíu tít trò chuyện, nhác thấy Giang Đào bước vào liền hồi hởi hơn hẳn.
Quán cà phê không đông lắm, chỉ dăm bâ vị khách,. Cô bé nhanh nhảu đứng dậy, vẫy tay với Giang Đào. Ánh mắt Trần Duyệt Nhiên theo từng bước chân anh. Nụ cười chân tình từ tận đáy lòng chảy lan khắp đầu mày khóe mắt.
Thấy cô, anh cũng hé miệng cười, rảo bước lại gần, ân cần hỏi:
- Đợi lâu rồi hả?
- Được một lúc rồi, nhưng mà Phương Nghiên ngồi đây với em nên một chốc một lá cũng không thành vấn đề.
Nghe cô nói, Giang Đào mới ngẩng đầu lên nhìn Phương Nghiên, ánh mắt lạnh lùng lướt qua nhanh gương mặt cô, anh khẽ gật đầu cho phải phép:
- Anh Giang đến rồi, vậy tôi xin phép về cửa hàng.
Trần Duyệt Nhiên cười bảo:
- ấy đợi đã, em vào buồng vệ sinh một lát rồi cả đám cùng đi luôn, được không?
Cô ấy nói đến vậy, Phương Nghiên cũng đành gật đầu rồi ngồi về chỗ.
Trần Duyệt Nhiên vào buồng vệ sinh, để lại Giang Đào và Phương Nghiên đối mặt nhau. Giang Đào ngồi xuống , khuấy li cà phê uống dở của Trần Duyệt Nhiên, đoạn buông lỏng chiếc thìa, ngẩng đầu nói:- xem ra, bây giờ em thay đổi thật rồi, tôi nhớ trước kia em chả nể ai bao giờ.
Phương Nghiên ngồi lặng người, không nói không rằng. Giang Đào chưa chịu dừng ở đó, anh nhếch miệng cười rồi bảo:
- Chả phải em nhanh mồm nhanh miệng lắm à? Sao lại im như thóc thế kia?
Cuối cùng, những lời của anh đã khiến PHương Nghiên phải ngẩng lên. Anhs mắt nhìn chằm chằm anh, tưởng như cô muốn nhìn thấu trái tim anh. Cô cất tiếng:
- Cả nể khách hàng cũng là một phần trong công việc của tôi, thế thôi.g
Giang Đào phá lên cười khi nghe câu trả lời:
- À, giờ thì đại tiểu thư cũng hiểu hai chữ “ Công việc” cắt nghĩa thế nào rồi đấy à?
- Vậy anh muốn tôi phải làm sao? Cứ mãi trẻ người non dạ như xưa, phải khốn cùng túng quẫn, hoặc khóc lóc ỉ ôi vì hối hận? những việc ấy tôi không làm được đâu. Tôi làm bằng tất cả thực lực của mình, đổi lại tiền lương mà tôi xứng đáng nhận được . kể cả bây giờ gặp lại người thành đạt như anh, tôi chả việc gì phải lấy làm xấu hổ cả.
Lời nói của cô kéo theo nụ cười dần tắt ngấm trên môi anh. Ngắm nhìn cô bằng cặp mắt xét nét, đoạn anh nói:
- Giá mà chín năm trước em cũng nghĩ như vậy, thì em nói xem, liệu chúng ta có ngày hôm nay không?
Lòng cô cay đắng trước những gì anh nói, hai mắt đầy lệ rung rung chực tuôn. May sao Trần Duyệt Nhiên quay về đúng lúc ấy, thoạt trông hai người, cô bé đã thấp thỏm nói:
- Hai người đang nói gì à?
Không để giang Đào kịp mở lời, Phương Nghiên đã vội vã nhoẻn cười, bảo Trần Duyệt Nhiên
- Không có gì, tôi chỉ đang nói, anh Giang quả là may mắn khi có người bạn gái hết lòng săn sóc như bạn.
Trần Duyệt Nhiên nghe xong liền cười vang, đoạn quay sang nguýt Giang Đào.
- Anh mà cũng thế cơ á?
Đáp lại cô, Giang Đào chỉ cười nhạt, rồi quàng vai Trần Duyệt Nhiên
- Đi thôi, sắp mở màn rồi.
Phương Nghiên dõi theo Giang Đào từ lúc mở cửa xe, đến khi dìu Trần Duyệt Nhiên vào trong, trông anh phong độ lắm, tay còn gác lên nóc xe kia đấy. Đóng chặt cửa xe, Giang Đào ngước đầu đưa mắt nhìn cô, Phương Nghiên vội vã trở gót quay đi. Cô rảo bước thoăn thoắt mỗi lúc một nhanh, cố ngăn mình không ngoảnh đầu ngoái lại, mà lệ rung rung sau bao lâu kìm nén cứ thế giọt dài vắn ướt hai bên má.
Đối với cô, Giang Đào đã từng ân cần hết mực, chỉ là tất cả đã lùi vào quá khứ mất rồi., việc xưa nay đã in dấu niêm phong bởi số phận, biết bao người, cùng cả khoảng thời gian dài đằng đẵng đang chắn giữa họ.
Tan ca, Phương Nghiên đến tìm Phó Nhã Lâm, hai người ngồi đối diện nhau trong một quán cơm nhỏ ven đường. ánh đén vàng vọt tụ thành từng quầng sáng lờ mờ trong làn hơi nước. Bằng thao tác thuần thục và nhanh nhẹn, phục vụ quán bưng khưng trên tay, vừa hô hào vừa lăng xăng như con thoi giữa các bàn chật ních khách khứa. trong tiếng ồn ào lúc trầm lúc bổng, lắng đọng mùi vị thức ăn rất đỗi bình thường của cuộc sống, Phương nghiên ngồi đó, tỏ rõ một nỗi cô đơn.
Phó Nhã Lâm nhìn cô, bèn hỏi:
- Có phải xảy ra chuyện gì không?
Không nhìn bạn, Phương Nghiên nâng cốc nước trước mặt, uống một hơi đến cạn. Đặt cốc xuống bàn xong, cô mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn Phó Nhã Lâm rồi nói:
- Giang Đào về rồi.
Nghe tin ấy, Phó Nhã Lâm thoáng ngây người, rồi ngơ ngác nhìn Phương Nghiên:
- Giang Đào á?
Bỗng như sực nhớ ra điều gì, Nhã lâm liền ra chiều sửng sốt, đến giọng cũng cao hẳn lên:
- Cậu gặp anh ta rồi hả?
Phương Nghiên gật đầu, nói:
- Anh đấy dẫn bạn gái tới cửa hàng mua đồ, rồi gặp mình ở đó. Xem chừng bây giờ anh ấy đã là người thành đạt rồi.
Lời chưa dứt, Phó Nhã Lâm đã sốt ruột ngắt ngang.
- Anh ta có bạn gái rồi á? Giang Đào có bạn gái á? Sao anh ta lại có bạn gái được?
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của bạn, Phương Nghiên khó nhịn được cười, nhưng rất nhanh, nét mặt cô rũ xuống:
- Có gì đâu mà không được cơ chứ? Cô bé ấy xinh xắn, ngây thơ, đáng yêu, rất xứng với Giang Đào, thậm chí còn đến chỗ mình mua cả đống quần áo.
Khi nói đến điều ấy, sắc mặt cô bần thần, nửa như đang nói cho bạn nghe, nửa như tự nhỉ với lòng. Phó Nhã Lâm mấp máy môi như có điều muốn nói, nhưng nhìn Phương Nghiên rồi lại thôi. Dạ thấy bùi ngùi khôn nguôi, lòng cầm không chắc lên tiếng thở dài.
Giờ lâu, Phó Nhã Lâm mói hỏi:
- Vậy cậu với Giang Đào thì sao?
Không biết Phương Nghiên nghe rõ câu hỏi của cô hay chưa, mà người cứ ngồi thẫn thờ không màng nhúc nhích, khóe miệng khẽ nhích lên , tưởng đâu là cười. cơ hồ cô đag đăm chiêu suy nghĩ , song lại như chả hề ngẫm ngợi điều chi. Cứ ngồi mãi như thế, chả rõ bao lâu trôi qua, cô mới thong thả ngẩng đầu nhìn Phó Nhã Lâm, rồi đáp:
- Bây giờ chứ đâu phải chín năm trước, mình và anh ấy còn ra sao được nữa?
Nghe bạn đáp lời, Phó Nhã Lâm lại đâm bực , mắng cô:
- Phương Nghiên, sao cậu nói như thế? Không tại Giang Đào thì cậu có thành ra nông nỗi này không? Huống hồ…
Nói đến đó, Phó Nhã Lâm bèn liếc nhìn Phương Nghiên, cô buông giọng nhỏ xuống, đoạn tiếp lời:
- Huống hồ ngày xưa hai người yêu nhau đắm say là thế, chả lẽ cậu cứ giương mắt nhìn anh ta đi với người khác?
Phải, thuở ấy hai người yêu nhau đắm say biết bao, kể từ bài luận văn năm ấy, họ đã từng yêu nhau thắm thiết, đắm say và mặn nồng.
Tối hôm đó, Giang Đào cuối cùng cũng nhận lời đồng ý giúp cô viết luận văn, thoạt đầu Phương Nghiên còn có vẻ khó tin, mắt tròn mắt dẹt nhìn anh. Hồi lâu mới chợt hiểu, cô bèn thích chí hét lên, đoạn bảo anh rằng:
- Giang Đào, anh đúng thật tốt bụng quá đi thôi.
Nói rồi, còn như chưa tin lắm, cô lại nhìn Giang Đào chăm chăm:
- Thế, anh đã đồng ý rồi, thì không được nuốt lời đâu đấy nhé. Bất kể khi nào, cũng không được nuốt lời.
Thấy cô nàng nói với vẻ hình sự, như thể cô nàng vừa bàn giao cho mình một việc cực kì nguy hiểm, vẻ ngây thơ măng sữa hiện rõ trên nét mặt, Giang Đào bất giác tủm tỉm bảo:
- Yên chí tôi đã hứa là sẽ không bao giờ nuốt lời. nhưng mà tôi khá bận, không rảnh rang như bạn, chỉ buổi tối mới có thời gian viết hộ bạn thôi. Bạn đừng giục tôi, tóm lại, tôi cứ giao cho bạn trước kì nộp bài là được.
Phương Nghiên nghê rồi gật đầu như bổ củi, nhanh nhảu đồng ý ngay tắp lự, Bằng dáng vẻ quyết tâm, cô nói:
- Anh cứ yên tâm, em tuyệt đối sẽ không giục giã anh đâu, cũng quyết tâm không vạch lá tìm sâu. Nhưng anh bỏ công bỏ sức ra viết hộ em mà em lại khoanh tay đứng nhìn thí áy náy lắm. Hay anh cứ viết đi, em ở bên giúp anh tìm tư liệu, hoặc mua cơm , hoặc chạy việc vặt nhé. Với cả, lỡ anh quên không viết, hoặc nhớ nhầm ngày nộp, hoặc gì gì đó, em còn kịp thời nhắc nhở, anh thấy thế nào?
Vừa nói, Phương Nghiên vừa để ý sắc mặt của Giang Đào, bắt gặp ánh mắt anh nhìn mình, cô liền toét miệng cười. Nom Phương Nghiên nửa chừng chưa yên tâm về mình, nửa chừng đon đả rào đón, thực tình Giang Đào chả nói nổi là bực mình hay buồn cười nữa. song bỗng như có thứ gì đó từ đâu ập đến, đánh động lòng anh, khiến nó nhũn ra, và dịu đi.
Quả thực, Giang Đào không hề dư dả thời gian rảnh rỗi. ban ngày đi học,tối đến trước và sau giờ cơm phải kèm gia sư mấy đứa nhỏ học cấp ba, thành thử thời gian viết luận văn đành gác lại đến sau chín giờ tối. Hằng ngày, cứ giờ ấy, Giang Đào lại lên thư viện, Phương Nghiên đã có mặt từ sớm, giữ chô ngon lành chờ anh.
Trong lúc GIang Đào viết luận lách, Phương Nghiên ngồi bên canh, chốc lại hỏi anh khát không để cô đi mua nước, lát lại hỏi, anh cần tài liệu gì để cô đi tìm. Chẳng mấy chốc đã khiến sinh viên mấy bàn xung quanh phải ý kiến. Ai nấy đều ngẩng đầu lên nhìn chòng chọc vào cô bằng ánh măt quỏ trách, bấy giờ Phương Nghiên mới chịu ngồi thin thít, song cũng chả được mấy phút. Cô thì thào hỏi Giang Đào:
- Này, anh đói chưa? Ngoài cổng Tây có hàng bánh bao ngon lắm, em đi mua cho anh nhé.
Nghe cô hỏi, Giang Đào bèn ngẩng lên, chau mày khó chịu nhìn cô. Phương Nghiên lại khều Giang Đào, rầm rì hỏi:
- Anh ăn sô cô la không, dì Tống mua từ nước ngoài về cho em, anh thử một thanh nhé.
Nói rồi, cô liền đưa miếng sô cô la lên ngang miệng Giang Đào.
Giang Đào lừ mắt nhìn cô, khẽ gắt.
- Hoặc bạn đừng lảm nhảm nữa, hoặc bạn đừng lảng vảng ở đây nữa. Bạn Không những làm ảnh hưởng đến người khác mà còn làm phiền tôi, thế này thì tôi viết kiểu gì?
Phương Nghiên bị mắng nghệt mặt ra, cơn giận bốc lên, cô bèn thu dọn đồ đạc của mình, khoác ba lô đi thẳng ra ngoài. Nhìn theo bóng cô, Giang Đào không thiết níu kéo. Anh vẫn cặm cụi hoàn thành nốt bài luận văn. Không ngờ mới được hai dòng dang dở, Phương Nghiên đã quay lại, ngồi xuống cạnh bên, nói:
- Anh đừng tưởng bở, vì luận văn em mới quay lại đấy, cứ không em mặc xác anh.
Nghe cô ngụy biện, Giang Đào đanh mặt, lừ mắt nhìn Phương Nghiên rồi lại cúi xuống tra cứu tư liệu, thế mà một nụ cười kín đáo lại rung nhẹ trên môi.
Còn hai ngày nữa là đến hạn nộp bài. Sát giờ thư viện đóng cưa, Giang Đào và Phương Nghiên mới ra về. bấy giờ Giang Đào nói:
- Mai không cần theo tôi đâu. Còn thiếu ít tài liệu nữa thôi, có khả năng, tôi phair ở thư viện cả đêm.
- Thư viện đóng cửa thì ở kiểu gì?
- Bạn khỏi lo, tôi khắc có cách.
Phương Nghiên nhìn Giang Đào rồi nói:
- Vậy càng không được, em nhất định phải theo sát anh. Ngộ nhỡ bị người ta phát hiện thì anh cứ bảo đấy là chủ ý của em. Anh giúp em viết luận văn, nên chúng ta phải có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia chứ.
Giang Đào trợn mắt nhìn Phương Nghiên
- Bạn lậm tiểu thuyết đấy à? Lại còn có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia.
Tuy nói vậy, nhưng hôm sau đến giờ thư viện đóng cửa, Giang Đào lại không đuổi Phương Nghiên về. Anh dẫn Phương Nghiên đến một góc đằng sau giá sách, núp ở đó. Quản lí thư viện vừa đi tuần , vừa gọi to:
- Còn ai không, còn ai ở đây không?
Tiếng gọi mỗi lúc một gần khiến Phương Nghiên mỗi lúc một căng thẳng. Ngoái đầu thấy Giang Đào vẫn bình chân như vại, cô mới cuống quýt chìa tay đẩy anh, ngụ ý nhắc, quản lí đến rồi kìa. Giang Đào túm lấy tay cô, trợn mắt, đoạn làm động tác suỵt. Tuy rất sợ, song Phương Nghiên cũng đành gật đầu chấp nhận.
Quản lí thư viện đến gần giá sách chỗ họ núp, bỗng dừng lại, có vẻ đã phát hiện ra điều gì, đột nhiên quát:
- Ai đấy, ra đây xem nào, tôi nhìn thấy rồi nhé, mau ra đây.
Quát dứt câu, quản lý lặp lại mấy lần liền, rồi cất bước vào trong.
Trông bóng người quản lí mỗi lúc một gần kề, Phương Nghiên nghe tim mình đập dồn như trống trận tưởng chừng sắp vọt lên cuống hòn đến nơi rồi, không rõ vì lo hay vì hoảng nữa. Phương Nghiên vừa dợm bước ra, Giang Đào đã tóm gọn lấy cô, tay bịt chặt miệng miệng. Phương Nghiên cựa quậy không được, mới trợn mắt nhìn Giang Đào trừng trừng.
Người quản lí gọi mấy lượt mà không thấy ai từ trong bước ra, xác thực không có ai đáp lời, mới quay người bỏ đi. Đợi quản lí tắt đèn, khóa cửa, ra về hẳn, Giang Đào mới buông Phương Nghiên ra. Anh cố tình ngại giọng cô:
- Tôi và bạn có phúc cùng hưởng có họa cùng chia.
Nói xong, anh mới khinh khỉnh bảo:
- Bạn không bán đứng tôi là phước lắm rồi, lại còn đòi có họa cùng chia.
Phương Nghiên đỏ chín cả mặt, lí nhí đáp:
- Em đã làm mấy việc này bao giờ đâu. Nào phải anh, thoạt trông đã biết lãi luyện nhà nghề rồi.
- Còn không à, tôi thử nhiều lần rồi, cứ trốn ở góc ấy, quản lí chả lần ra đâu.
Vừa nói, Giang Đào vừa vênh vang tự đắc với Phương Nghiên. Tuy tuổi còn trẻ song Giang Đào lại khá già dặn, nhất là với Phương Nghiên, anh càng tỏ ra ý tứ, kiệm lời. thế mà hành động vừa rồi của anh lại khiến Phương Nghiên không sao nhịn được cười. con tim mới tìm lại bình yên, nay đã dội từng nhịp như trống trận theo vẻ hí hửng của anh.