Sau khi Hứa Thanh Du gọi thức ăn ngoài xong xuôi, cô chậm rãi đi về phía này, vòng tay ôm lấy eo của Ninh Tôn.
Cả người cô dựa lên người Ninh Tôn, khoé môi nhướn lên, mặc dù không hề nói một lời nào, nhưng trên khuôn mặt vẫn mang theo ý cười.
Mẹ Ninh thấy dáng vẻ này của cô, không nhịn được bật cười, “Con nhìn xem này, hai ngày nay mẹ ở nhà với con bé, thế mà mẹ cũng chưa từng thấy con bé hạnh phúc như bây giờ đâu đấy.”
Ninh Tôn vươn tay ôm lấy Hứa Thanh Du, cũng khẽ nở nụ cười, “Chắc là nhớ con đấy.”
Đúng thật là Hứa Thanh Du rất nhớ anh, hai người vừa mới đi đăng kí kết hôn chưa được bao lâu, vẫn còn đang trong giai đoạn tân hôn, rốt cuộc lại phải xa nhau như thế, tâm trạng của cô có chút không vui.
Mẹ Ninh không ở đây làm vướng víu tay chân bọn họ nữa, quay trở về phòng trước, để lại không gian riêng tư cho hai người.
Hứa Thanh Du và Ninh Tôn ngồi trên sô pha, cả một chiếc ghế lớn như vậy, thế nhưng hai người vẫn ôm chặt lấy nhau.
Hứa Thanh Du không sợ bị mẹ Ninh nhìn thấy, dù sao thì hai người đã kết hôn, cô làm nũng với chồng của mình một chút cũng không có gì sai.
Đương nhiên chủ đề giữa hai người bọn họ vẫn xoay quanh chuyện của Trang Lệ Nhã, mặc dù ban nãy khi nói chuyện điện thoại, Ninh Tôn đã cố gắng an ủi Hứa Thanh Du rồi, nhưng trong lòng cô vẫn rất lo lắng.
Trước đây khuôn mặt của Trang Lệ Nhã từng bị Chương Tự Chi huỷ hoại, không biết liệu rằng bên phía cảnh sát có điều tra ra được việc này hay không.
Chương Tự Chi chính là vì Ninh Tôn mới ra tay, nếu như thật sự đem việc này ra xử lý, vậy thì cả hai người đều không thể trốn thoát.
Ninh Tôn vẫn bình tĩnh như trước, anh cầm lấy tay của Hứa Thanh Du, khẽ đặt một nụ hôn lên đó, “Không sao đâu, Tự Chi sẽ giải quyết việc đó, năng lực của cậu ta mạnh hơn em nghĩ đấy.”
Có chuyện gì mà Chương Tự Chi chưa từng nhìn thấy, cho dù chuyện này có bị bại lộ đi nữa, thì anh ta vẫn có thể ém chuyện này xuống.
Hứa Thanh Du không biết rõ về Chương Tự Chi, cô chỉ biết rằng anh ta là một thiếu gia giàu có, không biết liệu rằng anh ta có thể giải quyết được những việc này hay không, nói chung là trong lòng của Hứa Thanh Du vẫn không thể thả lỏng được.
Ninh Tôn thấy tâm trạng Hứa Thanh Du vẫn bất an như cũ, anh thuận thế đổi đề tài, nói sang một chuyện khác, “Anh vẫn chưa ký hợp đồng mới với công ty, trước mắt anh không muốn gia hạn hợp đồng nữa.”
Hứa Thanh Du bất ngờ, ngẩng đầu nhìn Ninh Tôn, “Tại sao? Anh muốn mở phòng làm việc riêng à?”
Ninh Tôn lắc đầu, anh không hề có suy nghĩ sẽ mở phòng làm việc riêng, anh không thích đời sống hỗn loạn ở làng giải trí cho lắm, hiện tại anh muốn sống một cuộc sống ung dung tự tại hơn.
.
truyện đam mỹ
Anh nắm lấy tay Hứa Thanh Du, “Anh muốn nghỉ ngơi một khoảng thời gian, về phần sẽ làm gì trong tương lai, anh định để sau này hẵng tính.”
Anh cảm thấy anh còn rất nhiều việc muốn làm, tất cả đều quan trọng hơn sự nghiệp rất nhiều.
Hứa Thanh Du ngẫm nghĩ một hồi sau đó gật đầu, không hỏi dự định tiếp theo Ninh Tôn tính làm gì nữa.
Hai người dựa vào nhau, nói chuyện câu được câu mất, rất nhanh thức ăn đã được giao đến, bọn họ gọi mẹ Ninh rời phòng, sau đó ba người cùng nhau ngồi vào bàn ăn.
Sau đó Ninh Tôn cũng nhắc đến chuyện mình không định gia hạn hợp đồng với mẹ Ninh.
Chắc là mẹ Ninh đã đoán được chuyện này từ trước, bà khẽ ừ một tiếng, “Trước đây chị Thái đã từng nhắc đến chuyện này với mẹ, lúc đó mẹ cũng gần như đoán được ý con rồi.”
Nếu như Ninh Tôn muốn gia hạn hợp đồng, vậy thì khi công ty nhắc đến việc này, anh sẽ không để mọi việc chậm trễ đến mức này.
Mẹ Ninh cũng xem như hiểu Ninh Tôn một phần nào đó, anh cố ý kéo dài thời gian đến tận bây giờ, chắc hẳn là vì không muốn ký hợp đồng.
Mẹ Ninh không biết nên nói gì mới tốt, trước đây chị Thái còn bảo bà khuyên nhủ Ninh Tôn giúp cô ấy, nhưng bà lại cảm thấy chuyện này chẳng có gì để khuyên cả.
Mỗi người tự có sự lựa chọn của riêng mình, bà muốn quay lại giới giải trí, nhưng Ninh Tôn lại muốn rời khỏi đó, đây chính là sự bất đồng quan điểm của mỗi người.
Bà không muốn can thiệp vào chuyện của Ninh Tôn, bà muốn để cho anh có thể làm được việc mà mình yêu thích.
Thật lòng mà nói thì mẹ Ninh khá tò mò, không biết dự định tiếp theo của anh là gì, thuận miệng hỏi thử.
Ninh Tôn cầm đũa, trước tiên ăn một miếng cơm, “Con muốn nghỉ ngơi một khoảng thời gian, đợi đến khi độ nổi tiếng của con giảm bớt, muốn làm gì cũng tiện hơn.”
Chủ yếu là anh muốn tổ chức hôn lễ.
Mặc dù hai người đã đi đăng kí kết hôn, có rất nhiều chuyện đã chắc như đinh đóng cột, nhưng những gì nên có vẫn phải có.
Anh muốn Hứa Thanh Du được gả cho anh một cách vẻ vang.
Mẹ Ninh thở dài thườn thượt, “Nghỉ ngơi một khoảng thời gian cũng tốt, đợi đến sau khi con lo liệu hết mọi việc xong xuôi, sau đó hãy cùng tiểu Du sống thật tốt quãng đời còn lại của hai đứa, không bị thế giới bên ngoài quấy rầy.”
Ninh Tôn gật đầu, “Con cũng có suy nghĩ như vậy, không biết tại sao dạo gần đây con cảm thấy rất mệt mỏi, tuy rằng đã cố gắng giảm bớt công việc hết mức có thể, ấy vậy mà trong lòng con vẫn cảm thấy rất nặng nề.”
Ngày hôm đó, sau khi anh nói chuyện điện thoại với Chương Tự Chi xong, đột nhiên anh cảm thấy vô cùng hâm mộ Chương Tự Chi.
Chương Tự Chi nói rằng, chỉ cần anh ta không bận việc gì, vậy thì nhất định sẽ ở bên cạnh vợ mình, Lương Ninh Như sắp sinh, anh ta cũng ở bên cô ấy không rời dù chỉ một bước.
Chương Tự Chi còn nhắc đến Trì Uyên, nói rằng dạo gần đây Trì Uyên cũng chỉ ở nhà với vợ con, không thèm đi làm, anh ta lấy Trì Uyên làm mục tiêu, cũng muốn sống một cuộc sống giống như Trì Uyên vậy.
Ninh Tôn vừa nghe thấy, trong lòng không khỏi ghen tị, anh không muốn đi làm, anh muốn ngày nào cũng được ở nhà vợ con, chỉ cần phải lo chuyện cơm nước trong nhà.
Có lẽ với những người có chí làm ăn, bọn họ sẽ cảm thấy rất ghét một cuộc sống như vậy, nhưng Ninh Tôn không hề thấy thế, anh thích những ngày tháng được nằm yên ở nhà hơn.
Trước đây anh không có khả năng làm được việc đó, cho nên bản thân mới phải không ngừng làm việc, nhưng bây giờ, với số tiền mà anh kiếm được, cộng thêm khoản thừa kế mà Ninh Bang để lại cho anh, Ninh Tôn đã đủ vốn liếng để sống cả quãng đời còn lại một cách thoải mái rồi.
Con người sống không phải là vì sự thoải mái của chính mình hay sao?
Nếu như bản thân có thể, vậy nhất định anh sẽ không chọn một con đường khiến bản thân phải mệt mỏi như thế.
Ba người vừa ăn vừa nói chuyện, vốn dĩ ban đầu còn không có tâm trạng ăn uống, hơn nữa Hứa Thanh Du còn gọi không ít món, rốt cuộc đều bị ba người bọn họ ăn sạch sành sanh.
Sau khi ăn xong, Hứa Thanh Du ngồi tựa người vào ghế, “No muốn bể bụng, no muốn bể bụng mất thôi.”
Ninh Tôn giơ tay vuốt ve bụng của cô, sau đó bật cười, “Trông em thế này, anh còn tưởng rằng em mang thai đấy, em nhìn em xem, có phải giống như đã mang thai ba tháng rồi hay không.”
Hứa Thanh Du sờ bụng mình, quả thực là căng tròn, khoé miệng cô khẽ nhướn lên, “Đúng là giống thật.”
Mẹ Ninh đứng dậy, chậm rãi đi vào nhà vệ sinh, trông có vẻ như bà đang chuẩn bị đi tắm, có điều bà ấy vừa đi vừa nói, “Thế khi nào con mới tính mang thai rồi sinh một đứa, để nhà mình thêm một miệng ăn đây?”
Hứa Thanh Du híp mắt, trong vô cùng thoải mái, “Thuận theo tự nhiên, phải xem duyên số thế nào nữa ạ, nếu như có duyên, đợi con có con rồi nhất định sẽ sinh ra.”
Chuyện này không thể miễn cưỡng được.
Ninh Tôn cũng nghĩ như thế, lại xoa bụng Hứa Thanh Du thêm một chút nữa, “Phải xem duyên số.”
Trong khi mẹ Ninh đi tắm, Ninh Tôn và Hứa Thanh Du trở về phòng ngủ, vừa mới bước vào phòng thì đã nhận được cuộc gọi đến từ Ninh Tú.
Ninh Tú gọi điện đến nhất định là vì chuyện của Trang Lệ Nhã.
Ninh Tôn nhanh chóng nhận điện thoại, Hứa Thanh Du cũng kề sát tai vào nghe hai người nói chuyện.
Ở đầu giây bên kia, Ninh Tú lên tiếng trước, “Hình như bên phía cảnh sát đã có manh mối, xem ra chuyện này có liên quan đến Ninh Tiêu.”
Ninh Tôn khẽ nhíu mày, cảm thấy vô cùng khó hiểu, “Có liên quan đến Ninh Tiêu sao? Chẳng lẽ Trang Lệ Nhã là bị cậu ta giết ư?”
Ninh Tú khẽ ừ, sau đó anh ta mới nói tiếp, “Hình như cậu ta thiếu nợ bên ngoài rất nhiều, hơn nữa mấy ngày hôm trước cũng có nhân chứng nhìn thấy cậu ta đến tìm Trang Lệ Nhã.”
Ninh Tú không dám khẳng định điều đó, nhưng đại khái mọi chuyện cũng gần như thế.
Ninh Tiêu không phải là một người có lương tâm, cậu ta thiếu nợ nhiều như thế, nhất định sẽ muốn đến nhờ vả Trang Lệ Nhã giúp cậu ta trả nợ.
Cuộc sống hiện tại của Trang Lệ Nhã cũng không được tốt cho lắm, đương nhiên sẽ muốn giữ lại một ít tiền phòng thân.
Có lẽ là vì lí do này nên giữa hai người mới xảy ra xích mích, thậm chí là cãi vả đánh nhau, sau đó Ninh Tiêu mới ra tay giết người.
Một lúc sau, Ninh Tôn khẽ thở dài một tiếng, “Nếu như đó là sự thật, vậy thì Ninh Tiêu đúng là một tên súc sinh.”.