Hứa Thanh Du và Ninh Tôn ở lại nhà của Hứa Thanh Du hai ngày.
Trong hai người này, ngày đầu bọn họ đều ở nhà không đi đâu cả.
Ngày thứ hai, hai người họ đi tảo mộ bố của Hứa Thanh Du.
Sau đó tối hôm đó, bọn họ đặt vé máy bay.
Sáng hôm sau, bọn họ rời đi rất sớm.
Rõ ràng là khi hai ngày đó hai người họ ở nhà thì thái độ của mẹ Hứa đối với Hứa Thanh Du còn bình thường.
Nhưng đợi khi Hứa Thanh Du đi thì bà ấy đột nhiên nắm lấy tay của Hứa Thanh Du và khóc lóc thảm thiết.
Bà ta nói rằng mình không nỡ để Hứa Thanh Du.
Lúc trước những tình huống này, Hứa Thanh Du chưa bao giờ gặp qua.
Lúc cô ấy còn đi học, khi nghỉ lễ được về nhà, mẹ Hứa không bao giờ quan tâm đến cô.
Nhưng mà mỗi lần Hứa Thanh Du đi học lại thì bà lại khóc một trận.
Còn nói đã thương cô ấy như thế, không nỡ cô ấy như thế nào.
Những vở kịch này đã chứng kiến quá nhiều lần, Hứa Thanh Du không những phản cảm thì chẳng còn cảm giác gì hơn nữa.
Ngược lại, Ninh Tôn đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng này lại có chút không nỡ.
Vẻ mặt của anh ấy cũng có chút cảm khái và buồn bã.
Hứa Thanh Du không có cách nào nói với anh ấy đây chỉ là một vở kịch mà thôi.
Vậy nên cô chỉ cố gắng khiến bản thân mình không lộ ra vẻ mặt chế giễu mà thôi.
Đợi mẹ Hứa khóc xong, Hứa Thanh Du và Ninh Tôn lên xe và rời đi.
Sau khi đi được một đoạn, Hứa Thanh Du thấy được cửa nhà mình qua kính chiếu hậu.
Mẹ Hứa không nói sẽ tiễn hai người họ ra ngoài cửa lớn, bà ấy chỉ muốn ở trong phòng khóc một trận.
Bà ấy diễn kịch nhưng cũng không diễn cho hết.
Cũng đúng thực là quá giả.
Hứa Thanh Du nhắm mắt lại, dựa lưng vào ghế, sau đó giơ tay nắm lấy tay Ninh Tôn.
May mắn thay, cô ấy có Ninh Tô và cuối cùng có thể thoát khỏi gia đình đó.
Khi xe chạy đến sân bay, Hứa Thanh Du và Ninh Tôn tìm một chỗ ngồi xuống, lúc này ở sân bay không có nhiều người.
Bọn họ dậy khá sớm, vốn dĩ Hứa Thanh Du có chút hơi say xe,cô rất không thoải mái nên dựa vào vai Ninh Tôn để nghỉ ngơi.
Một lúc sau, cô muốn lấy điện thoại ra.
Sờ một hồi cô mới lấy điện thoại ra, sau đó tạo vài dáng và chụp vài bức ảnh.
Cô chỉ chụp bản thân mình và vai Ninh Tôn.
Sau đó, cô đăng lên trang cá nhân của mình.
Nhưng mà Hứa Thanh Du cũng khá thông minh, cô đã chặn chị Thái để chị ấy không thể thấy được.
Còn đính kèm thêm văn bản là về nhà một chuyến, rất mệt, những lời đại loại như vậy.
Bất cứ ai có suy nghĩ cũng có thể biết được, thông qua bài viết này của cô ấy, chắc chắn có thể đoán được cô và Ninh Tôn đã về nhà gặp phụ huynh rồi.
Hứa Thanh Du đăng xong liền tắt điện thoại.
Sau đó cô nhắm mắt lại và cố gắng nghỉ ngơi cho đỡ mệt.
Ninh Tôn ngồi bên cạnh cũng thấy Hứa Thanh Du đã chụp ảnh.
Còn về hành động đăng lên trang cá nhân của mình, anh ta cũng có chú ý đến.
Nhưng chỉ là anh ấy không để tâm cho mấy.
Trong wechat của Hứa Thanh Du cũng không có nhiều bạn bè.
Nhưng mà cũng có một số người liên quan đến công việc là bạn bè của cô ấy.
Vì vậy bài đăng này của cô ấy sẽ bị những người đó thấy được những mà Hứa Thanh Du đã chuẩn bị tâm lý hết cả rồi.
Cô và Ninh Tôn ngồi ở đây nghỉ ngơi một chút.
Ngồi một hồi bọn họ nghe thấy thông báo ở bên chỗ phát thanh là máy bay sắp cất cánh.
Hứa Thanh Du và Ninh Tôn đứng dậy thu dọn hành lý.
Sau khi lên máy bay, hai người ngồi thu dọn chỗ ngồi rồi tắt nguồn điện thoại.
Trước khi tắt nguồn điệnt thoại thì anh có kiểm tra điện thoại một chút.
Sau đó anh lại dừng lại.
Hứa Thanh Du đặc biệt chú ý đến động tác của Ninh Tôn, nhưng cô ấy chỉ giả vờ như không để ý đến chuyện gì.
Sau khi cô điều chỉnh lại tư thế ngồi, cô ấy dựa vào lưng ghế, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Khóe miệng Ninh Tôn chậm rãi cong lên, anh quay đầu liếc nhìn Hứa Thanh Du.
Sau đó anh nhắm mắt lại, rồi tắt nguồn điện thoại.
Suốt dọc đường, hai người không nói chuyện gì cả.
Dù cho hai người ngồi ở hạng thương gia nhưng cũng rất mệt.
Lộ trình bay ba tiếng mà cứ ngồi khồn như vậy.
Người bình thường thật sự chịu không nổi.
Một lúc sau, Ninh Tôn vươn tay kéo tay Hứa Thanh Du qua, hai người đan chặt ngón tay vào nhau.
Hứa Thanh Du cũng không ngủ, hai người đều không ngủ, nhưng cũng không có nói chuyện gì cả.
Bầu không khí cũng không khó xử gì.
Chỉ là hai người họ cảm thấy rất mệt, nên lười nói chuyện vậy tôi.
Cho đến khi máy bay gần hạ cánh Ninh Tôn mới nói, “Khi trở về, nếu có thời gian chúng ta hãy làm lễ đính hôn của chúng ta trước.
Anh thấy ý của bác gái hình như là bên chỗ em không có tổ chức.
Vậy thì chúng ta tổ chức một buổi tiệc đính hôn là được.
“
Hứa Thanh Du đang nghĩ phải nói chuyện này với Ninh Tôn như thế nào.
Không ngờ rằng Ninh Tôn lại là người mở lời trước tiên.
Hứa Thanh Du ừ một tiếng, “Bên chỗ nhà em không có hứng để tổ chức lễ đính hôn.
Việc này có thể tiết kiệm được chút ít, bởi vì đến lúc đó cũng sẽ mời bạn bè thân thích đến.
Có lẽ bọn họ cũng sẽ nghĩ rằng chúng ta mời họ tới là vì tiền lễ, đến cũng không được, từ chối cũng không được, đến lúc đó sẽ rất phiền phức.
“
Những lời mà cô giải thích, không biết Ninh Tôn có nghe lọt tai lời nào không.
Ninh Tôn chỉ gật đầu mà thôi, “Bây giờ, thân phận của anh cũng không tiện tổ chức quá lớn hay linh đình gì cả.
Vậy thì chúng ta chỉ gọi thân thích bạn bè đến để ăn một bữa cơm.
Cũng tính đó là lễ đính hôn, em thấy làm như vậy có được không? “
Hứa Thanh Du cũng không có yêu cầu gì với lễ đính hôn.
Nói thật cũng không có cái lễ này cũng được, trực tiếp kết hôn vẫn là tốt hơn.
Cô gật đầu, “Em nghe theo anh hết.
Anh nói làm như thế nào thì làm cái nấy vậy.”
Ninh Tôn cười, “Anh nói chúng ta trực tiếp đi đăng kí kết hôn, em có muốn đi không?”
Hứa Thanh Du cũng không giả vờ gì, “Nếu như em nói em muốn, có phải anh sẽ sợ vì không biết phải thu lại lời nói hồi nãy như thế nào phải không?.”
Ninh Tôn nhướng mày, “Em xem nhẹ anh à?”
“Em đâu dám chứ” Hứa Thanh Du nói thêm tiếp.
Ninh Tôn lập tức nở nụ cười, sau đó Ninh Tôn nói: “Đừng có khích anh nhé.
Nghĩ kĩ rồi hẳn nói với anh.”.
Hứa Thanh Du mín miệng nhìn chằm chằm vào Ninh Tôn.
Xem dáng vẻ cô cũng không chịu nhượng bộ gì.
Hai người nhìn nhau rất lâu, cho đến khi máy bay dừng lại, những hành khách bên cạnh lần lượt bước xuống.
Ninh Tôn kéo Hứa Thanh Du khỏi chỗ ngồi, “Đi thôi, chúng ta trở về nhà để từ từ nghiên cứu chuyện này.”
Hai người xuống máy bay và bắt taxi về nhà, mẹ Ninh đã đợi họ ở nhà, đồ ăn đã chuẩn bị xong.
Ninh Tôn đã gọi điện thoại báo trước cho mẹ Ninh, nói cho bà ấy biết thời gian cụ thể bọn họ sẽ về.
Hai người họ vừa bước vào cửa, mẹ Ninh đã ở đó đón tiếp, “Sao rồi hả con? Có thuận lợi không? Mẹ của Tiểu Du có đồng ý chuyện của hai đứa không?”
Từ đầu đến cuối, mẹ Hứa không có ý định phản đối chuyện của hai người họ.
Hơn nữa, thái độ của bà ấy đối với Ninh Tôn còn tốt lên từng ngày.
Bà ấy cũng không ghét bỏ gì Ninh Tôn, xem dáng vẻ bà ấy đã chấp thuận chuyện này rồi.
May mắn thay đến cuối cũng Ninh Tôn có chút lo lắng, anh ta phải tính một hồi chuyện mà mình cần làm.
Cuối cùng đã khiến mẹ Hứa chuyển biến thái độ với anh ta.
Anh ấy cũng có hỏi Hứa Thanh Du, nhưng Hứa Thanh Du cũng không rõ cho lắm.
Vì cô cũng không để tâm lắm những chuyện như vậy.
Cô đã suy nghĩ quá nhiều chuyện nên có lẽ cô không còn tâm trí nào để nghĩ nhiều như vậy nữa.
Những chuyện như vậy Hứa Thanh Du phải nói như thế nào chứ.
Cũng không thể để cô ấy nói mẹ Hứa vì biết Ninh Tôn có tiền nên mới thay đổi độ thái độ của bà ấy đối với Ninh Tôn.
Nếu như nói ra thì Hứa Thanh Du chẳng còn mặt mũi gì trước mặt Ninh Tôn nữa.
Ninh Tôn gật đầu, “Vẫn ổn mẹ à.
Mọi chuyện khá thuận lợi.”
Mẹ Ninh chào họ vài tiếng rồi bọn họ đi ăn cơm.
Hứa Thanh Du không có chút khẩu vị để ăn cả.
Đúng thực là lộ trình đi quá dài nên Hứa Thanh Du khá mệt.
Cô có muốn ăn cũng không ăn nổi..
Cô ấy xua tay, “Em muốn đi nằm trước thôi.
Cái lưng và cái eo của em mỏi quá.”
Cũng đúng thật, Ninh Tôn cũng vặn lui vặn tới cái cổ, “Con đi tắm trước.
Một lát nữa con sẽ ăn, con mệt quá chứ không phải không có vị khẩu.”
Mẹ Ninh thở dài, “Vậy thì mẹ để đồ ăn ở trong nồi hâm nóng trước, đợi hai đứa muốn ăn thì dậy ăn nhé.”
Ninh Tôn trở về phòng và đi tắm rửa, Hứa Thanh Du cũng không về phòng ngủ và cô ấy trực tiếp nằm xuống ghế sô pha.
Mẹ Ninh đi tới, ngồi bên cạnh và tò mò hỏi: “Tình hình ở nhà con như thế nào.
Lúc trước bác có gọi điện thoại cho A Tôn.
Nó nói ở đó rất tốt, còn nói nếu bác có thời gian thì hay đến đó.”
Hứa Thanh Du cười bất lực, “Anh chỉ nhìn thấy nhà của người khác tốt thôi.
Dù sao con sống đó rất nhiều năm cũng không thấy bên đó có cái gì tốt nữa.”
Chỗ đó chỉ có nhiều nơi bán đồ ăn vặt mà thôi, điểm này cũng không tồi.
Còn những thứ khác Hứa Thanh Du chẳng thấy có điểm gi thú vị cả.
Cũng có thể là cô ấy quá quen với hoàn cảnh đó nên mới không thấy có điều gì đặc biệt ở đó.
Lần này trở về một chuyến, đối với Hứa Thanh Du mà nói chỉ có thêm nhiều sự mệt mỏi mà thôi.
Cô ấy chẳng có một chút vui vẻ gì khi nhìn thấy người thân của mình cả, cũng không có cảm giác buồn bã gì khi rời đi.
Mà lần này càng nhiều hơn đó là sự mệt mỏi mà thôi.
Cô chỉ cảm thấy lần này về là vừa tốn thời gian vừa tốn sức lực.
Trước giờ, tính cách của cô ấy luôn rất nhạt nhẽo.
Thực ra bản thân của cô cũng biết cứ như thế này mãi cũng không tốt cho mấy, nhưng cô lại không có cách nào khác nữa..