Yêu Lại Người Yêu Cũ Là Đỉnh Lưu

chương 49: chương 49:

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lúc này Tôn Minh đã đến trường quay.

Là quản lý của một ngôi sao hàng đầu, anh ấy thực sự rất bận rộn.

Một đống kịch bản và tài liệu đang chờ anh xem xét, anh cần trao đổi lịch trình với bên trang điểm, cũng như những người khác, trăm công ngàn việc Lục Dã chẳng thèm quan tâm, ngay cả đến thức ăn cho chó anh cũng phải đi mua.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Bây giờ, anh đang ngồi ở bàn làm việc, sau khi xử lý xong các bên đối tác cực kì khó chiều, anh nghỉ ngơi một chút, hướng ánh mắt về phía phòng phát sóng trực tiếp của “Chúng ta ở bên nhau” trên máy tính bảng.

Phòng phát sóng trực tiếp được chia làm hai, ống kính máy quay bên trái tình cờ quay cận cảnh vị khách mời nam bên trái.

Trước ống kính máy ảnh với độ phân giải cao, hàng mi dài của anh rũ xuống mi mắt, mang đến cho anh cảm giác u sầu, buồn bã.

Như đang lạc vào trong miền ký ức, một lúc sau anh nói: "Cô ấy rất tốt."

"Có lẽ là do . . . tôi không đủ tốt."

Những lời này đột nhiên đánh thức một ký ức nào đó trong Tôn Minh.

Trong trí nhớ của Tôn Minh, Lục Dã cái con người này là một người đàn ông có tài năng xuất chúng và có mục đích rõ ràng, anh đã có những bước tiến dài trong làng giải trí. Là người luôn thẳng thắn giận lên sẽ xả ra, có vẻ như tràn đầy cảm xúc, nhưng thực tế thì anh chưa bao giờ tỏ ra xúc động trước bất kì chuyện gì, thứ gì, đây chính là một người tâm thép sắc đá chính hiệu.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Anh còn nhớ có một lần khi quay cảnh trên vách núi, anh cần phải đeo dây cáp rồi đi từ trên vách đá xuống, sau đó đung đưa trên mép vách đá, nắm lấy dây leo bên cạnh——

Rõ ràng là đã tính toán chính xác từ trước, nhưng trong quá trình quay phim vẫn xảy ra chút sự cố.

Khi Lục Dã nhảy xuống, sợi dây thừng ở một bên của phần bảo hộ bị lỏng ra, cơ thể anh ta nghiêng sang một bên rồi cả cơ thể đập thẳng vào vách đá.

Với một tiếng "đùng" vang lên, ngay cả Tôn Minh ở bên cạnh cũng cảm thấy đau đớn khi nghe thấy nó.

Trên màn hình quan sát của đạo diễn, toàn bộ lưng anh vì cơn đau nên bất giác co lại, và những đường gân nổi trên trán.

Tôn Minh lúc đó định bảo đạo diễn cho ngừng quay phim, nhưng nào ngờ Lục Dã vẫn nghiến răng nghiến lợi để tiếp tục quay cho xong.

Một cú quay từ xa, được thực hiện trong một lần, quá trình vô cùng trôi chảy.

Khi anh đi lên, tất cả nhân viên đều vỗ tay tán thưởng, thậm chí ngay cả vị đạo diễn thường ngày ít nói, lầm lì cũng vỗ vai anh: “Tiểu Lục này, cậu đã làm rất tốt.”

Nhưng Lục Dã vẫn khăng khăng một hai muốn quay cảnh đó lại lần nữa, anh nói rằng tư thế khi bắt dây leo là không đúng, không thể đưa vào bộ phim được.

Lại phải dày vò quay tới quay lui mấy lần mới kéo dây bảo hộ lên, cả cơ thể của anh liền trực tiếp ngã xuống bên người Tôn Minh, sắc mặt tái nhợt cười khổ nói với Tôn Minh: “Tôn Minh Minh, sợ là phải làm phiền cậu đưa tôi đến bệnh viện một chuyến rồi.”

Tôn Minh lúc đó đang đứng đỡ anh, chỉ cảm thấy tay toát mồ hôi.

Trong khoảng thời gian ngắn, người này như thể đều đã mồ hôi đầm đìa.

Khi anh được đưa đến bệnh viện kịp thời, khi đó bác sĩ chụp phim đã mặt mày đanh lại mắng anh một trận, nói rằng anh bị gãy một chiếc xương sườn, thậm chí còn lên án những người nghệ sĩ làm nghề, sao có thể không coi bản thân mình là con người chứ ?

Tôn Minh lúc đó đã chết lặng.

Sau này nhớ lại cảnh tượng này, Tôn Minh vẫn cảm thấy người này thật tàn nhẫn.

Rất tàn nhẫn.

Gãy một cái xương sườn, vẫn còn quaykhăng khăng treo mình trên dây cap, mấy cảnh không thay đổi sắc mặt, lúc xuống còn có thể cười kêu đưa anh đi bệnh viện.

Người như vậy, có gì mà anh làm không được chứ ?

Sau đó, anh thực sự đã từng bước trở thành một ảnh đế.

Thế giới bên ngoài chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh một người đàn ông thuận buồm xuôi gió, nói rằng Lục Dã được sinh ra để sống với công việc này, nhưng mỗi Tôn Minh, người đi theo anh lại muốn nói một câu: Anh nên được như thế.

Nếu họ nhìn thấy hình ảnh Lục Dã tự dồn mình vào một căn phòng quanh năm suốt tháng chỉ để biến mình thành nhân vật đó, đôi khi có mấy lần anh thậm chí còn nghĩ rằng Lục Dã bị điên thật rồi—

Bạn nên biết rằng tất cả thành công trên thế giới không bao giờ có chuyện đạt được chỉ sau một đêm.

Lục Dã tùy ý, chiều theo tâm trạng, vui thì dỗ bạn, không vui thì nói lời độc địa, không thèm quan tâm đến bạn, anh sẽ coi bạn như không khí, tóm lại là anh có tất cả——

Nhưng thứ duy nhất là anh không bao giờ yêu đuối.

Anh như khoác trên mình một bộ áo giáp không ai có thể phá hủy.

Không ai nhìn thấy anh yếu đuối.

Nhưng một người như vậy, thế mà Tôn Minh đã từng thấy anh rơi nước mắt một lần.

Tôn Minh vẫn còn nhớ ngày hôm đó là một ngày đẹp trời.

Thời tiết quang đãng, bọn họ phải quay phim từ sáng sớm đến tận khi tối đêm.

Buổi tối sau khi diễn xong, đạo diễn mời họ đi uống rượu, một nhóm người đã đi, Lục Dã dường như có tâm trạng không tốt và uống rất nhiều rượu. Khi trở lại khách sạn, lúc họ đi qua một bãi biển, khi đó có người đốt pháo hoa trên bãi biển.

Những chùm pháo hoa bay lên trời và nổ vang, thật hoành tráng và diễm lệ.

Sau đó Lục Dã người vẫn đang đi theo dòng người, đột nhiên dừng lại và nhìn chằm chằm vào chỗ bắn pháo hoa.

Đi được vài bước, Tôn Minh mới phát hiện người này không đi theo mình, vội vàng quay lại, liền thấy người này đột nhiên đưa tay về phía mình: "Tôn Minh, đưa điện thoại cho tôi."

Tôn Minh vô thức đưa điện thoại cho anh.

Sau đó, lại nhìn thấy Lục Dã nhấn một vài phím trên điện thoại di động của mình, sau đó thực hiện một cuộc gọi.

Có lẽ là do say rượu, tay không nhạy lắm, vô tình chạm vào loa ngoài, Tôn Minh nghe thấy một giọng nữ phát ra từ loa ngoài của điện thoại di động.

Sau đó, anh nhìn thấy điều khó tin nhất trong cuộc đời mình.

Sau tiếng của người phụ nữ bên đó vang lên, Lục Dã thế vậy mà đã rơi nước mắt.

Một giọt rất nhỏ, ẩn chứa trong đôi mắt sáng màu của anh, làm choáng váng pháo hoa ở phía xa, đẹp đẽ và . . . như thể đang xuất thần.

Trong màn đêm xanh tươi, Lục Dã dường như bị giọng nói đó làm cho nghẹn lại.

Đột nhiên bên kia cũng không còn âm thanh nào nữa.

Người đàn ông cầm điện thoại di động dường như đột nhiên hình thành một kênh bí mật với đầu bên kia của điện thoại, người ngoài không thể truy cập được.

Chỉ là hai người bọn họ ở đó.

Tôn Minh dừng một chút, vừa định tiến lên một bước, liền nghe thấy Lục Dã trầm giọng nói: "Là do anh. . . . . không đủ tốt sao ?”

Giọng nói yếu ớt cầu xin, suýt chút nữa khiến Tôn Minh cho rằng bản thân đã nghe lầm.

Anh không khỏi nhìn về phía Lục Dã, lúc này bờ vai rộng thẳng tắp của người đàn ông như bị ảnh hưởng của rượu và pháo hoa thu nhỏ lại trong màn đêm.

Tôn Minh không bao giờ nghĩ rằng một Lục Dã như thế, một người được vô số cô gái theo đuổi để tỏ tình, sẽ có một khoảnh khắc như vậy.

Đối mặt với người phụ nữ không quen biết ở đầu bên kia điện thoại, anh tự trách hỏi đầu dây bên kia: "Có phải là do anh không đủ tốt không ?"

Ở bên đó rất yên tĩnh.

Sau đó, liền cúp điện thoại.

Lục Dã đứng trong bóng đêm, khi Tôn Minh nghe điện thoại, anh chỉ thấy một chút nước trên má anh được màn đêm dịu dàng chiếu sáng.

Tôn Minh lúc ấy thầm nghĩ:

Có lẽ trăng tròn thì khuyết.

Anh được rất nhiều người yêu mến, thế nhưng bản thân lại chẳng thể nào có được người mình yêu nhất.

Tô Diệp Tinh ngủ thiếp đi trong phòng âm nhạc.

Có lẽ là đêm qua ngủ không ngon giấc, giấc mơ cứ kỳ lạ khác biệt, nhân vật trong giấc mơ cứ đến rồi lại đi.

Chỉ có một cảnh hiện lên một cách rõ ràng.

Vào ngày sinh nhật ba năm trước, cô đột nhiên nhận được một cuộc gọi.

Là một dãy số lạ.

Khi kết nối, bên đó không vang lên tiếng nói nào.

Trong màn đêm tĩnh mịch không một tiếng động, chỉ có bên ngoài những ô cửa sổ lớn kiểu Pháp, có những chùm pháo hoa mà Trình Mạt đã sai người chuẩn bị bắn cho cô.

Pháo hoa lớn như được nở rộ giữa không trung.

Tâm hồn vui sướng, Tô Diệp Tinh nhận ra người bên kia là ai.

Cô không nói.

Bên kia cũng không nói lời nào.

Chỉ có một tiếng thở nhẹ.

Ngay khi cô cho rằng cuộc điện thoại sẽ tiếp tục như vậy, người bên kia đột nhiên nói: "Là do anh. . . .Không đủ tốt sao ?”

Giọng nói rất kỳ lạ, xuyên qua micrô, âm điệu dường như bị bóp méo, đặc biệt là câu nói “Tô Diệp Tinh" gần như nghẹn lại trong cổ họng.

Tô Diệp Tinh tự mắng mình mất trí.

Thế vậy mà lại thực sự nghĩ rằng Lục Dã sẽ hỏi câu hỏi này với giọng điệu yếu ớt gần như là tự trách.

Ngay trước khi cô định nói, đèn trong phòng đã được bật lên.

Trunfh Mạt, Đàm Tiểu Việt đã bước vào với bánh ngọt trên tay và hát những bài hát chúc mừng sinh nhật cô, Tô Diệp Tinh vô thức cúp điện thoại.

...

Tô Diệp Tinh mở mắt ra, ánh sáng từ màn hình TV chiếu vào mí mắt cô, cô chớp chớp mắt mấy cái, cuối cùng mới có thể hoàn toàn tỉnh lại.

Lâm Nghêu và Cố Giảo dường như đã ra ngoài.

Đắp một tấm chăn màu xám, Tô Diệp Tinh muốn đứng dậy, mới phát hiện ra Lục Dã vậy mà lại đang ngủ ở bên trái cô.

Một vị trí không xa cũng không gần, chỉ là nơi chúng ta có thể nhìn thấy nhau.

Lúc này, ánh mắt anh nhìn cô ngược sáng, khuôn mặt anh chìm trong bóng tối, chỉ có đôi mắt là sáng ngời.

"Em đã mơ thấy gì ?"

Giọng anh rất trầm.

Tô Diệp Tinh nghẹt thở, cô ngay lập tức nói: "Em mơ thấy có một lần anh say rượu, gọi điện thoại cho em."

Lục Dã bị câu nói này của cô làm cho sửng sốt, trên mặt hiện lên một tia ngượng ngùng, Tô Diệp Tinh xin thề cô nhất định nhìn thấy, lại thấy anh nhẹ nhàng nhìn cô một cái, nhàn nhạt nói: "Cho nên, em còn mơ thấy anh nữa à ?”

". . ."

Đây gọi là tự luyến đó.

“Phải đấy,” Tô Diệp Tinh chớp mắt nhìn anh, cô liếc nhìn camera ở cuối phòng, khi đứng dậy, chăn rủ xuống, cô dùng đầu ngón chân chạm nhẹ vào bụng dưới của Lục Dã, kéo dài âm thanh nói, “Nhớ anh rồi.”

Tia ẩn ý trong mắt cô gái giống như một sự quyến rũ.

Cái lúm đồng tiền giống như một con tiểu yêu ngây thơ và táo bạo nhất trên thế giới.

Con tiểu yêu này vừa chạm vào liền rời đi, đi đến cửa, lúc đẩy cửa ra còn quay đầu nhìn anh một cái.

Lục DDã không nhúc nhích.

Nằm nhoài cả người ra, cảm nhận những đường lưu thông máu đang chảy trong cơ thể, anh nhắm mắt lại.

Đúng lúc này, Lâm Nghêu mở cửa đi vào: "Lục lão ——"

Ánh sáng xuyên qua khe cửa chiếu vào lọt vào đôi mắt đang mở của Lục Dã, nốt ruồi dưới đôi mắt đào hoa như nước mắt đột nhiên bị đỏ bừng, khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

Những lời Lâm Nghêu muốn nói cứ nghẹn lại ở cổ họng.

Lục Dã đứng lên: "Có chuyện gì ?"

"À, không sao đâu," Lâm Nghêu nói, "Chỉ là cơm, cơm đã chuẩn bị xong, nên tôi lên bảo anh đi ăn cơm."

Lục Dã đẩy cửa bước ra ngoài trước.

Khi Tô Diệp Tinh đi đến bàn ăn trong phòng khách, cô mới phát hiện hầu hết các vị khách đã ngồi xuống.

Sầm Xuân dùng thìa gõ vào bát và đĩa: "Cảm ơn Tam đồ lão sư và Giang lão sư đã làm ra một bàn đồ ăn thịnh soạn như thế này nhé !”

Tô Diệp Tinh ngồi xuống: "Kết quả bỏ phiếu nấu đồ ăn tối lần này là tam đồ và Giang lão sư à ?”

Giang Mộc "hừ" một tiếng.

Lúc này Tô Diệp Tinh mới chú ý tới cái tạp dề trên người anh, còn ám mùi đồ ăn nồng đậm.

Anh cởi tạp dề và mang bát súp nấm kem cuối cùng ra.

Tô Diệp Tinh phát hiện ra trên bàn đầy . . .

Chà, bít tết đã được áp chảo đến đen.

Súp nấm có lẽ đã là một thành phẩm, nên ngược lại thì không có gì sai sót.

Còn có cánh gà, gà tẩm bột chiên giòn, mì ý, khoai tây chiên. . .

Tất cả đều được nướng trong lò, nhưng còn có một số thậm chí còn. . . .bị cháy.

"Ra được một nửa thành phẩm, “ Giang Mộc gật gật liên tục, “Đừng để ý.”

Làm sao Tô Diệp Tinh có thể không để ý..

Một miếng gà tẩm bột chiên giòn.

Có lượng calo cao.

Một miếng khoai tây chiên.

Calo đang bùng nổ.

Một miếng mì ý.

Lượng carb cao.

Tô Diệp Tinh dường như nhìn thấy cân nặng không ngừng tăng lên của cô.

Tuy nhiên, xét đến việc phát sóng trực tiếp vẫn đang diễn ra, cô không còn cách nào khác ngoài việc giữ một nụ cười nghiêm chỉnh, tử tế: "Không sao. Giang lão sư đã cố gắng hết sức rồi mà.”

Giang Mộc gật đầu: "Đúng rồi."

". . ."

Được rồi.

Lúc này, Lục Dã đi tới, theo sau anh là Lâm Nghêu, người vẫn đang đi những bước nhỏ, khi anh ngồi xuống, Tô Diệp Tinh mới phát hiện ra chỉ có bảy người trên bàn.

Còn thiếu mất một người.

Ôn Gia không có ở đó.

Lục Dã dường như hiểu được ý của cô, và khẽ khịt mũi, giọng điệu mang theo chút hả hê, gợi đòn: "Ôn lão sư được chỉ điểm đi minidate rồi.”

"Ôn lão sư ?"

Tô Diệp Tinh cảm thấy rất ngạc nhiên.

Như thế nào mà. . . . lại không phải anh ?

Lục Dã nhún nhún vai: "Chắc là do Ôn lão sư đã rất cố gắng để biểu hiện đó.”

Tô Diệp Tinh: . . .

Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp: . . .

[Tại sao những lời của Lục lão sư nói nghe hơi . . . giống như trà* ? ]

[Đừng nói là nghe có hơi nữa, vì nó chính là trà đó.]

Khóe miệng Giang Mộc hơi nhếch lên, nhìn sang Tô Diệp Tinh, rồi lại nhìn Lục Dã ——

Lục Dã nhìn vào mắt anh và mỉm cười: "Bữa ăn này của Giang lão sư. . . .”

"K, F, C ?”

Giang Mộc loay hoay bận tối mày tối mũi trong bếp nửa ngày và cảm thấy những dụng cụ nhà bếp đó khó xử lý hơn nhiều so với những chiếc máy móc, thiết bị quay phim đó, lúc này nghe thấy những lời của Lục Dã nói, anh không vui liền phản kháng lại: “Vậy thì bữa ăn đó của Lục lão sư là. . . yến tiệc nhà nước ?"

"Cảm ơn anh đã khen nhé."

Giang Mộc: . . .

Cả khung chat toàn những từ [ha ha ha ha].

[Giám đốc Giang: Không cẩn thận là liền nói ra lời thật lòng ngay. ]

[Mỗi lần nhìn thấy ảnh đế chửi ai đó, là tôi lại cảm thấy sảng khoái. ]

[Đạo diễn Giang, anh có thể đừng suốt ngày núp sau ống kính nữa không, học hỏi từ ảnh đế đi, chăm chỉ trau dồi lời nói mỗi ngày được không. ]

[Thế nhưng mà tôi cầm điện thoại di động của mình lên, gọi KFC, bốn bỏ lên năm, tôi cũng coi như được ăn bữa ăn do Giang lão sư và Tam đồ cô nương nấu đi ! ]

[Vậy thì tôi cũng sẽ gọi một phần đi. ]

[Tôi cũng vậy. ]

. . . . . ..

Không khí trong phòng phát sóng trực tiếp rất vui vẻ.

Nhưng Lục Dã ở bên này bới móc người ta xong cũng không nói gì, đứng dậy, đi vào trong bếp rót một bát nước, đặt vào trong tay Tô Diệp Tinh.

Lâm Nghêu nhìn: "Lục lão sư như này là đang định làm gì vậy ?"

Lục Dã nói: "Tô lão sư sợ béo, thì để tôi rửa cho cô ấy.”

Lâm Nghêu phát ra một tiếng cười "phụt phụt", nụ cười này quá mức đột ngột, thấy những người khác đều đang nhìn mình, cô không khỏi xua tay: "Mọi người cứ kệ tôi đi, mọi người cứ ăn đi, cứ ăn đi."

Giang Mộc nheo mắt lại rồi nhìn Tô Diệp Tinh: "Tô lão sư, rửa như thế nào thế ?”

Thế là, Tô Diệp Tinh đã mở mang cho anh một màn rửa cái cánh gà.

Gọt bỏ lớp vỏ ngấy dầu nhất bên ngoài, dùng đũa gắp phần thịt bên trong ra, cho vào nước.. . . . và cứ thế mà rửa sạch.

Lâm Nghêu: “.. . . . “

Sầm Xuân: “ . . . .”

Giang Mộc: ". . ."

Cố Giảo không nói lời nào cũng bắt đầu ngồi âm thầm học theo.

Tô Diệp Tinh cụp mắt, nở nụ cười ngọt ngào, dáng vẻ kia khiến người ta không thể trách cô một chút nào, cô nói: "Xin lỗi mọi người nhé, bởi vì tôi thuộc tạng người dễ mập."

Cô có vẻ đau khổ và nói: "Uống một ngụm nước thôi tôi cũng sẽ mập nữa."

Hầu hết cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp đều đang khen cô.

Xét cho cùng, tự quản lý nghiêm ngặt là một yêu cầu bắt buộc đối với các nghệ sĩ.

Nhưng một số người cũng nói rằng cô ấy—

[Mọi người đều ăn nó, thế mà cô ta lại như vậy, có phải là hơi nhõng nhẽo quá rồi không ? ]

[Mặc dù họ chỉ nấu được ra một nửa thành phẩm, nhưng Giang lão sư cũng tốn rất nhiều thời gian, cô ta quá là không hiểu chuyện. ]

[ Hiểu chuyện, cô thì hiểu chuyện rồi nhỉ? Cái gọi là quy tắc trên bàn rượu, cứ ép người ta uống uống chính là đám người các cô chứ gì. ]

Một lúc sau, phòng phát sóng trực tiếp lại bắt đầu cãi vã.

Lúc này Lục Dã đột nhiên lên tiếng.

"Lúc trước khi tôi quay phim với Tô lão sư, có một cảnh đêm lớn. Mỹ Cơ phải ăn cả một bàn đồ ăn. Tô lão sư dù chỉ diễn ăn một cái cánh gà nhưng cô ấy phải ăn tới năm, sáu cái, và cuối cùng cô ấy đã phải đi nôn ra."

Anh nheo mắt lại, suy nghĩ như rơi vào hồi ức xa xăm: “Đạo diễn nói Tô lão sư có thể làm giả bộ ăn, nhưng Tô lão sư lần nào cũng ăn thật hết.”

"Tôi nhớ rõ buổi tối hôm đó, sau khi quay xong đại cảnh đêm, Tô lão sư đến khách sạn phòng tập thể hình luyện tập suốt hai tiếng đồng hồ."

Khi nói, ánh mắt của anh bắt gặp ánh mắt đang ngước lên của Tô Diệp Tinh.

Khi họ nhìn nhau, đôi mắt của Tô Diệp Tinh hơi hơi xáo động.

Cô vẫn nhớ sau khi quay cảnh đêm khuya đó, cô cố gắng gồng mãi đến mức sắp không đi được, khi trở về khách sạn, cô đã ôm bồn cầu trong dãy phòng khách sạn, chính Lục Dã đã gõ cửa và đưa cho cô một lo thuốc tiêu hóa.

Lúc đó cô và anh vẫn chưa quen nhau, anh đối với cô vẫn cứ lạnh lùng như tảng băng.

Nhưng lần đưa thuốc cho cô đó, lại là sự ấm áp hiếm khi có.

Sau đó, cô uống thuốc thấy đỡ hơn được một chút, khi xách túi đến phòng tập thì lại gặp Lục Dã ở cửa.

Anh cũng tình cờ đi đến phòng tập thể dục.

Anh ở bên cô đến một giờ đêm.

Đó là lần đầu tiên hai người nói chuyện nhiều như vậy, cũng là khoảng thời gian cô hạnh phúc nhất.

Lục Dã của lúc đó kiêu ngạo biết là bao

Nhưng ngày hôm đó anh nói chuyện với cô rất nhiều bằng giọng nói dịu dàng, nhiều lần cười với cô, và cô cũng như say đắm trong ánh mắt đầy nụ cười và rộn ràng gió xuân của anh.

. . . .. . .

Ánh mắt hai người tách ra.

Sầm Xuân giơ ngón tay cái lên để giành sự khen ngợi cho cô, còn Giang Mộc nhìn cô đầy tán thưởng, anh luôn đánh giá cao những người tận tâm với nghề.

Ngay cả những người ban nãy trong khung chat của phòng phát sóng trực tiếp còn đang chế giễu cô bây giờ cũng như cá chết, im thin thít.

Mọi người sẽ cười vào sự nhõng nhẽo, làm màu.

Nhưng tuyệt đối sẽ không cười vào sự nỗ lực.

Trong lòng Tô Diệp Tinh có chút bất an, mất bình tĩnh.

Cô thầm nghĩ.

Có phải anh ấy đang nói cho cô không ?

Lại nhìn Lục Dã, đang nghiêng mặt tán gẫu với Giang Mộc.

Đột nhiên, cô cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Ăn cơm xong, phải rửa bát.

Theo hình phạt trước đó, rửa bát thuộc về Tô Diệp Tinh và Lục Dã.

Tô Diệp Tinh thì không sẵn lòng lắm, nhưng cô ngược lại cũng không nói gì, cô đeo găng tay cao su vào cổ tay rồi chạy đến chỗ bồn nước.

"Rửa như thế nào đây ?"

Cô hỏi, còn Lục Dã đứng bên cạnh thì đang từ tốn, chậm rãi mặc tạp dề vào.

Lúc này, phát sóng trực tiếp đã tắt.

Chỉ có anh trai quay phim là vẫn cầm máy ảnh và chỉ vào họ một cách nghiêm túc.

Đạo diễn Tồi bưng bát bún canh cá chậm rãi ăn, vừa ăn vừa xem màn hình điều khiển.

"Cái cảnh này quá hợp luôn."

Đạo diễn Tồi thầm thở dài trong lòng.

Trợ lý đạo diễn nói: "Vậy vẫn theo như lời anh nói lúc trước cắt ra sao ?”

“Đương nhiên,” Đạo diễn Tồi nói, “Cốt truyện phải có thăng trầm, không thể mù quáng cho ăn đường, sông mà bằng phẳng, êm dịu thì có gì thú vị, nhất định phải kiên trì từ tù, hiểu không ?”

Người trợ lý đạo diễn ra vẻ hiểu mà như không hiểu.

Đạo diễn Tồi lại nói, "Cậu vẫn còn nhiều điều phải học."

Trong máy ảnh, hai người đang có bầu không khí vô cùng hòa thuận nhưng thực ra lại đang nói những điều không hài hòa chút nào.

Lục Dã từ từ đeo găng tay cao su vào cổ tay: "Nếu em chịu đáp ứng cho anh một yêu cầu, anh liền bao hết chỗ này.”

Tô Diệp Tinh vốn muốn cho anh một cái "hừ" vào mặt, nhưng nghĩ đến bát dầu mỡ bị nhiều người dùng qua, tính khí của đại tiểu thư lại có chút bừng bừng nổi dậy.

Hoặc có thể nói là, đối mặt với người này, tính khí của cô sẽ luôn bộc phát.

Cô nheo mắt nhìn anh: "Anh nói đi."

Đôi mắt của người đàn ông trước mặt, mắt hơi hơi híp lại, Tô Diệp Tinh liếc mắt liền có thể biết Lục Dã đang muốn làm ra ba cái chủ ý chẳng có gì tốt đẹp, đang định ngăn cản anh, thì nghe thấy tiếng chuông gió trước cửa vang lên.

Cửa bị đẩy vào từ bên ngoài.

Ôn Gia lúc trước đi minidate đã trở lại, một tay đặt ở trên nắm cửa, phong độ nho nhã.

Sau đó, một người hoàn toàn khiến Tô Diệp Tinh cảm thấy hoàn toàn bất ngờ đã xuất hiện trước mặt cô.

Em gái của Hứa Ninh An.

Hứa Hân An.

Cả hai người từ nhỏ chính là. . . . không hợp nhau.

Nói cách khác, Hứa Hân An đơn phương cảm thấy không hợp nhau với cô.

Năm đó khi cô muốn tiến vào giới giải trí, cô đã cãi nhau ầm ĩ một trận với Thẩm Nghiên, hoàn toàn vứt bỏ sự trợ cấp của gia đình hai nhà Tô Đàm, một thân một mình trầy da tróc vảy tiến vào giới giải trí.

Nhưng Hứa Hân An thì không.

Khi thấy cô bước vào làng giải trí, Hứa Hân An lại nhất quyết một hai đòi muốn tiến vào giới giải trí theo, Hứa gia thì hoàn toàn ủng hộ.

Thật đáng tiếc sau một loạt các bộ phim truyền hình làm nữ chính, cô ấy chỉ có thu hút được những người hâm mộ phim truyền hình Internet hạng hai.

Tô Diệp Tinh đôi khi cũng có hơi ghen tị.

Mọi người đều nói rằng cô chính là đại tiểu thư của Tô gia, từ nhỏ được nuông chiều, nhưng họ không biết rằng cô phải ghen tị với Hứa Hân An.

Dù cho cô ấy có càn quấy đến đâu, mọi người trong nhà đều mỉm cười ủng hộ.

Họ cho cô ấy cơ hội để thử và phạm sai lầm, nếu như Hứa Hân An ngã, họ nhất định sẽ dùng đệm đỡ cho cô ấy ngã không đau.

Nhưng cô thì khác.

Thẩm Nghiên sẽ chỉ biết để cô ngã xuống bùn, sau đó nói với cô: “Bảo con sớm nghe lời mẹ, bây giờ thì tốt rồi.” Sau đó sẽ lại mạnh mẽ bắt cô về, cô lại một hai rời đi, quay trở lại con đương mà cô cho là “tử tế”.

Tô Diệp Tinh vẫn đang nhìn Hứa Hân An, nhưng Hứa Hân An thì lại đang nhìn Lục Dã.

Cô ấy khác với Tô Diệp Tinh.

Không quá tham vọng.

Sau khi theo Tô Diệp Tinh tiến vào làng giải trí, cô cũng không quá coi trọng nó.

Dù sao cô cũng vào làng giải trí để chỉ đu idol mà thôi. Dù đuổi một, gục một.

Vừa rồi tổ chương trình đã thay đổi giọng nói của tất cả các khách mời nam, vì vậy cô ấy đã chọn Ôn Gia dựa trên cảm giác của mình.

Nhưng bây giờ nhìn thấy Lục Dã trong thực tế--

Hứa Hân An quyết định:

Trái tim cô thuộc về anh Lục Dã này !

Khi Hứa Hân An xuất hiện trong phòng phát sóng trực tiếp, người hâm mộ của cô đã bắt đầu phổ cấp lịch sử, thông tin về các tác phẩm của cô như một cái máy tự nói.

Tuy nhiên, Hứa Hân An lại được nhắc đến nhiều nhất là về những sự thật liên quan đến xuất thân của cô.

So với sự mập mờ chưa sáng tỏ của Tô Diệp Tinh, Hứa Hân An khi mới ra mắt không hề che đậy chút nào, tập đoàn Hứa thị chủ yếu kinh doanh điện thoại di động, từ khi Hứa Ninh An lên nắm quyền, anh đã lấn sân sang lĩnh vực trò chơi và kiếm được rất nhiều tiền từ nó.

Mặc dù Hứa Hân An không có quyền thừa kế, nhưng chỉ riêng cái xuất thân này đã khiến người hâm mộ của cô có một sự kiêu ngạo vượt trội.

【Má ! Thật sự là đại tiểu thư giá đáo rồi ! 】

1L: [Không cần quan tâm đến năng lực kinh doanh của Hứa Ninh An như thế nào, người ta chính là đại tiểu thư được tập đoàn Hứa gia đích thân công nhận đó. Không giống ai đó. . .]

5L: [Đừng có mà nói bóng nói gió, giống ai đó, ai hả ? ]

7L: [Đứa nào giẫy lên kêu ai đó vậy, chỉ thẳng mác fan cô Tinh mấy người đó. ]

8L trả lời 7L: [Ha ha ha, đại tiểu thư không ngoan ngoãn ở nhà chờ gả làm dâu hào môn đi, tiến vào giới giải trí làm cái gì. ]

11L trả lời 8L: [ An An của nhà chúng ta có tiền, cho nên chỉ muốn vào đây ném tiền nghe ngóng một cái, không giống cái cô nào đó, giả dạng ta đây là đại tiểu thư, sẽ không phải là hàng giả đó chứ ? ]

16L trả lời 11L: [Cô mới là hàng giả đó, cả nhà cô là hàng giả đấy ! ]

Nhưng cuối cùng, suy cho cùng thì fan Tinh Tinh rất nhiều, sức chiến đấu mạnh mẽ, cộng thêm cả những người hâm mộ nhan sắc vừa mới nhảy hố, fan cp, không được đến một lúc đã nhấn chìm fan của Hứa Hân An rồi.

Tô Diệp Tinh đương nhiên hoàn toàn không biết về những lời mắng mỏ trên Internet.

Nhưng cho dù biết, có lẽ Tô Diệp Tinh cũng sẽ không quan tâm.

Cô chỉ nhìn cách Hứa Hân An nhìn Lục Dã, trong lòng thở dài, lại thêm một người hoa mắt.

Nhưng Hứa Hân An lại lườm Tô Diệp Tinh một cách khiêu khích, sau đó đi đến bên cạnh Lục Dã.

"Lục lão sư—"

Cô dịu dàng, thướt tha nói.

Lục Dã lên tiếng nhắc nhở cô: "Tra nam."

"Ah ?"

Hứa Hân An không hề nhận ra, đợi đến khi cô phản ứng lại, liền che miệng lại với vẻ mặt kinh ngạc: "Anh là tên đại lưu manh mà hễ bạn gái cũ quay lại tìm liền đồng ý yêu lại từ đầu đó hả ?!"

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Lục Dã chậm rãi nói, thậm chí còn tự hào: "Chính xác."

"Đừng nhìn tôi như vậy, tôi cũng không có yêu tới mười người."

Giang Mộc: ". . ."

Tô Diệp Tinh: ". . .": , ,.

*Từ lóng của giới trẻ trung để chỉ kiểu người hay tỏ ra vô tội đồ đóa

Truyện Chữ Hay