"Cạch", chút ánh sáng cuối cùng trong phòng âm nhạc cũng đã biến mất.
Ngay lập tức thứ phát ra ánh sáng là màn hình chiếu ở vị trí trung tâm.
Thứ sáng lên trên màn hình không phải là vị khách mời mới như mọi người mong đợi, mà là Tần Lộ Lệ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tần Lộ Lệ đang mặc một chiếc áo len đen, ngồi trước một chiếc bàn sách "đơn giản".
Trong phòng không có thứ gì khác, ngay cả trang điểm cô cũng không làm, nhìn qua có vẻ rất tiều tụy
Cô đứng dậy trước, cúi gập người trước ống kính và nói: "Đầu tiên, tôi muốn gửi lời xin lỗi đến ê-kíp chương trình, vì lý do cá nhân mà tôi phải rời chương trình; thứ hai, tôi cũng muốn gửi lời xin lỗi đến tất cả khách mời, các lão sư ở đây, rất vui được giao lưu, sống cùng với mọi người, hiện tại tôi xin rời khỏi chương trình, hy vọng sẽ không ảnh hưởng đến các bạn. Ngoài ra. . ."
Cô cúi đầu che đi biểu cảm trên khuôn mặt, khi lại ngước mắt lên, hốc mắt có chút đỏ: "Em muốn nói một tiếng xin lỗi với Lục lão sư.”
Cô mím môi, lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng: "Tôi vẫn luôn là fan của Lục lão sư, thậm chí quyết định ra mắt tiến vào giới giải trí cũng vì Lục lão sư. Tôi luôn hy vọng có thể thân thiết với Lục lão sư hơn một chút. Vì vậy, khi tấm thiệp đó và những bức ảnh cũ của tôi xuất hiện, tôi thực sự nghĩ rằng mình. . . . ”
Vừa nói, cô vừa rơm rớm nước mắt, nghẹn ngào nức nở: “Tôi hiểu lầm rồi. Xin lỗi anh, Lục lão sư, nhưng tôi thật sự là rất thích anh.”
Lúc nói ra câu này, đôi mắt của cô đã nhìn thẳng vào màn hình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không ai có thể nhầm lẫn cảm xúc trong đôi mắt đó.
Không ai trong phòng lên tiếng.
Sầm Xuân không khỏi liếc nhìn Lục Dã một cái, nhưng anh chỉ nhìn thấy người đàn ông đang nhìn vào màn hình với vẻ mặt vô tâm, không chút cảm xúc trong ánh đèn và bóng tối lập lòe.
Dường như tình cảm sâu sắc như vậy là bình thường đối với anh, cũng không hề có chút cảm động.
Trong VCR, Tần Lộ Lệ vẫn còn đang tiếp tục: ". . . Tiếp theo, tôi sẽ rời khỏi chương trình “Chúng ta ở bên nhau”, tập trung vào âm nhạc và chuẩn bị cho album mới trong năm của mình. Cảm ơn mọi người và tôi muốn gửi lời xin lỗi đến mọi người."
VCR dừng lại.
Màn hình chiếu tối đi.
Ngồi trong bóng tối, Tô Diệp Tinh thầm nghĩ, đội ngũ quan hệ công chúng của Tần Lộ Lệ đã xử lý vấn đề một cách quá xuất sắc.
Cô ta không phủ nhận hành vi của mình mà hoàn toàn chấp nhận, lý do cô đưa ra là "hiểu lầm mình thực sự là Bạch Nguyệt Quang", xuất phát điểm của sự hiểu lầm là vì thích Lục Dã, cuối cùng cô xin lỗi bằng cách rời khỏi chương trình, bày tỏ rằng bản thân sẽ tập trung vào âm nhạc vì . . . . .
Một hình tượng nữ chính ngầu lòi, dám làm dám nhận đúng chuẩn.
Cắt đứt tình yêu, chọn tập trung cho sự nghiệp.
Sau trận chiến này, có lẽ khán giả thậm chí còn sinh ra cảm giác thương xót cho cô ta.
Suy cho cùng, ai mà chẳng có lúc không đạt được điều mình muốn cơ chứ.
Chỉ là hy vọng cô ta sẽ thực sự tập trung vào âm nhạc từ bây giờ.
Đó là tất cả những gì được nghe thấy,
"Bốp - -- -"
Các vị khách mời đều vỗ tay.
Tô Diệp Tinh cũng vỗ tay theo.
Chiếc camera trong bóng tối đã âm thầm ghi lại tất cả những điều này.
Tin tức về việc Tần Lộ Lệ quyết định rút khỏi chương trình sớm đã được lan truyền trên mạng xã hội.
Nhóm chương trình cũng đã phát hành VCR này trên Weibo chính thức cùng lúc đó và Tần Lộ Lệ cũng chia sẻ lại trên trang chủ của mình.
Tận dụng sự nổi tiếng của chương trình hẹn hò, #Tần Lộ Lệ rời khỏi chương trình# đã thẳng tiến lên vị trí thứ ba trong bảng tìm kiếm hot search, theo sau là lượt tìm kiếm #Lục Dã Tô Diệp Tinh , và thứ hai là #Cp Cỏ hoang ngôi sao trở lại rồi#.
Toàn thể cư dân mạng đều cảm thấy mãn nhãn, đặc biệt là với sự xuất hiện kia của Tần Lộ Lệ, điều vẫn còn mới mẻ trong trí nhớ của mọi người, lúc này khi biết cô đã rút lui khỏi chương trình hẹn hò tình cảm, tất cả đều đổ xô đến.
Sau khi xem VCR, đúng như dự đoán của Tô Diệp Tinh, hầu hết mọi người đều thay đổi quan điểm của mình.
Họ có nhiều cảm xúc lẫn lộn, lúc trước còn mắng mỏ rất nặng nề, bây giờ họ lại cho rằng Tần Lộ Lệ chẳng qua là đã yêu một người mà cô ấy không nên yêu, có người còn cho rằng thật tốt khi cô ấy có thể đóng cửa trái tim mình, rời khỏi chương trình, tập trung vào công việc.
Sau làn sóng này, phần lớn danh tiếng đã được khôi phục, thậm chí còn giành được sự ưu ái và yêu mến của một phần cư dân mạng.
Đạo diễn Tồi cũng chú ý đến dư luận bên đó, lão giang hồ quanh năm lăn lộn ở trong giới giải trí, cái gì cũng biết tường tận, không khỏi giơ ngón tay cái lên khen cho đội ngũ quan hệ công chúng của Tần, ông phải thốt lên một câu “Lợi hại”.
Trợ lý nhỏ bên cạnh hỏi: "Sao lại lợi hại vậy ?"
Đạo diễn Tồi nói: "Sao lại không lợi hại chứ ? Tình huống đường cùng cá sắp chết vậy mà vẫn có thể lật ngược thế cờ, trước tiên giả chết một hồi, sau đó sản xuất ra mấy bài hát hay hay một chút, thu hút sự chú ý công chúng không phải là hot trở lại liền sao ?"
Anh ậm ừ, ra lệnh cho người điều khiển máy quay căn chỉnh góc máy lại: "Lại gần hơn, cái ở phía đông nhắm gần vào Tô lão sư và Lục lão sư, chúng ta không thể bỏ sót bất kỳ chi tiết nào !"
"Còn có. . . " Đạo diễn Tồi tiếp tục quay lại đề tài trước, "Hiện tại vấn đề ồn ào đến mức loạn xì ngầu, nhưng mấy ngày nữa cậu nhìn thử, có bao nhiêu người còn nhớ chuyện này ? Khán giả rất mau quên đấy."
"Vậy là, Tần lão sư lần này coi như. . . sống rồi ?”
“Sống rồi.” Đạo diễn Tồi chỉ ra điểm chắc nịch “Cho nên, ở trong giới giải trí này của chúng ta, gặp chuyện phải biết giữ lại 3 phần.”
"Chân tình thì còn sống tốt được chút, quá ít rồi !”
Ông chỉ ra một cái gì đó.
"Ý của anh là. . . “
"Nhìn thấu nhưng không nói ra !”
Đạo diễn Tồi vỗ vỗ đầu người trợ lý, vui vẻ cười ha ha nói, khi nhìn thấy ba người ngồi ở một góc trên màn hình, khóe miệng cười càng rộng hơn.
Người trợ lý nhỏ oán giận, thầm nghĩ, ông là lão giang hồ, vậy mà cũng còn nhìn cặp kia lén lút cười như kẻ điên sao
—
Trong phòng âm nhạc, màn hình chiếu Tần Lộ Lệ kết thúc không lâu, lại sáng lên lần nữa.
Lần này, không có khuôn mặt chính diện của người hiện lên.
Chỉ có phong cảnh.
Từ việc mở vali đến khiêng vali xuống lầu, cây cối xanh tươi trong căn hộ ở tầng dưới, một mái tóc đen dài lướt qua máy quay, cho đến ánh nắng rực rỡ.
Ngoài ra còn có một giọng nữ rất hay giới thiệu bản thân.
"Quả nhiên là người mới mà.”
Lâm Nghêu nói với một giọng điệu phức tạp.
Tần Lộ Lệ mặc dù có hành vi tán tỉnh, nhưng mấy ngày trước mấy người họ đã thực sự thân thiết với nhau, hiện tại cô ấy quyết định rút khỏi chương trình thay người mới, khó tránh khỏi sẽ khiến người ta cảm thấy phức tạp.
Sầm Xuân dường như không cảm thấy gì, hồn nhiên mà lên tiếng hỏi: "Mọi người có nhận ra đó là ai không ?"
Cố Giảo lắc đầu: "Tôi không nghe ra được."
Lâm Nghêu nói, “Nói không chừng không phải người trong giới.”
Sầm Xuân gật đầu: "Có khả năng này đó.”
Tô Diệp Tinh không nghe ra đó là ai, mà cô cũng không có hứng thú, vì vậy cô có chút phân tâm.
Cảm giác về sự hiện diện của Lục Dã quá mạnh mẽ, anh ngồi trước mặt cô một chút, như thể chỗ trống đằng kia đã đầy.
Nhưng ngay sau đó, cô nhận ra có điều gì đó không ổn.
Lục Dã gác tay lên chân, đầu gác lên tay, tư thế này đã duy trì rất lâu.
Nhìn vào căn phòng tối.
Cô giả vờ duỗi chân, thử khều khều anh mấy cái.
Anh không nhúc nhích.
Người này vẫn giữ nguyên tư thế như cũ, chỉ là mấy lúc cô khều khều, đầu hơi trượt xuống, vào lúc màn hình hơi sáng, Tô Diệp Tinh nhìn thấy đôi mắt hơi nhắm lại của anh, lông mi rơi xuống mi mắt thưa thớt.
Lục Dã thế vậy mà đã ngủ thiếp đi !
Trước mặt mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp !
Cũng phải.
Tối qua dày vò nhiều như vậy.
Khóe miệng Tô Diệp Tinh hơi cong lên, lần này, cô dùng sức đạp mạnh về phía trước- - -
Đạp trúng rồi !
Cánh tay của Lục Dã bị trượt một cái, cả người ngã sang một bên, mắt thấy đầu chuẩn bị chạm đất, ai biết thế nào có bàn tay đỡ lấy, giây tiếp theo, không biết vì sao, cả cơ thể thế nào lại ngã về phía sau, vừa vặn nằm ở trên đùi cô— —
Khuôn mặt đó cũng nằm lên chân cô, đối mặt với cô, hơi nhướng mày: “Tô lão sư, thật xin lỗi, vừa rồi tôi ngủ quên mất.”
Tô Diệp Tinh: ". . . .. . "
Cô lén nhéo anh một cái, rồi nhìn anh chằm chằm: [Anh dậy đi. ]
Lục Dã nằm trên đùi cô, khóe miệng đắc ý nhếch lên: [Anh không. ]
[Anh dậy đi. ]
[KHÔNG. ]
Trong hai giây ngắn ngủi ẩn mình trong bóng tối, nhịp tim của Tô Diệp Tinh gần như ngừng đập.
Khi nền đen của màn hình sắp chuyển sang màu sáng, Lục Dã đã chống khuỷu tay lên người cô, nhẹ nhàng từ trong lòng cô đứng dậy, khi đèn đã sáng hết, anh đã hoàn toàn trở lại vị trí ngồi ban đầu.
Hầu hết sự chú ý của các vị khách mời đều tập trung vào VCR, nên họ không chú ý đến cảnh tượng ẩn giấu ở góc chỗ ngồi phía đông, chỉ có mỗi mình Ôn Gia là nhìn về phía Tô Diệp Tinh ở bên này, ánh mắt kì lạ.
Tô Diệp Tinh cố gắng gượng ra một nụ cười: "Làm sao vậy ?"
Ôn Gia đột nhiên nói: "Tô lão sư, cô có thể trả lời tôi một câu hỏi được không ?"
Ôn Gia cũng hạ thấp tông giọng xuống, vì để cho Tô Diệp Tinh có thể nghe thấy, anh hơi nghiêng người.
Nhìn dưới ống kính máy quay, đầu của hai người ở rất gần nhau.
Tô Diệp Tinh: “Anh hỏi đi.”
“Cô cùng với Lục lão sư. . . “ Ôn Gia mím môi, lúc này đèn đã sáng, trên mặt anh có thể nhìn ra một vẻ căng thẳng, “Hai người là có tình cảm qua lại, hay là. . . “
Anh dừng lại: "Một đôi."
Trên thực tế, căn cứ theo quy củ của căn nhà tình yêu, Ôn Gia hỏi vấn đề này có chút đi quá giới hạn.
Ở trong căn nhà tình yêu này, chỉ được phép bày tỏ sự rung động của mình, hoặc là từ chối.
Hỏi về mối quan hệ giữa đối tượng quan tâmvới những người khác thực sự là đi quá giới hạn.
Nhưng Tô Diệp Tinh không muốn nói dối anh.
Khác với những bí mật được che che giấu giấu trong thế giới người lớn, Ôn Gia có một trái tim chân thành, trước mặt cô, anh không bao giờ che giấu tình cảm của mình dành cho cô, thẳng thắn và chân thành.
Đó là. . . thứ mà cô đã đánh mất từ lâu.
Vì vậy, cô mới càng không thể tiếp tục che giấu nó.
Tô Diệp Tinh khẽ cụp mi.
Khuôn mặt trắng như tuyết đó trong ánh sáng lờ mờ của căn phòng âm nhạc nó càng trở nên thanh tú như sứ trắng, cô gần như ngay lập tức nói ra câu khiến trái tim của Ôn Gia cảm thấy đau đớn: “Tôi và Lục lão sư không phải là một đôi yêu nhau, nhưng. . . chúng tôi có phải lòng nhau."
“Ôn lão sư, anh ở đây của tôi,” cô dừng lại, ngước mắt nhìn thẳng vào anh, “Không có cơ hội.”
Ôn Gia từ trước đến giờ đều biết Tô Diệp Tinh rất ngọt ngào.
Khi cô mỉm cười, đôi mắt luôn cong cong, như vầng trăng khuyết, như thể có thể dùng sự ngọt ngào lay động trái tim người khác, nhưng có lẽ cô sẽ không hề biết rằng khi từ chối người ta, cô lại sắc bén như vậy.
Nó dứt khoát và sắc bén không chừa bất cứ đường lui nào cho đối phương, nhưng nó cũng ẩn chứa một chút dịu dàng và chân thành.
Sự chân thành đó có thể nuốt chửng tất cả những thứ không mỹ miều.
Khiến người ta vừa khó chịu, lại vừa không nỡ.
Bản thân con người của cô chắc chắn phải là một cô gái ấm áp, cực kì ấm áp.
Ôn Gia gật đầu nói một tiếng: "Hiểu rồi".
Tô Diệp Tinh thấy anh đã biết, vì vậy cô quay lại và không quan tâm đến điều đó nữa.
VCR lặng lẽ chiều từ đầu đến cuối, và cuối cùng, vị khách nữ chỉ để lộ tấm lưng, mái tóc và chiếc vali của mình.
Cô ôm gối, nghe thấy Lâm Nghêu ngồi bên cạnh than thở: “Có vậy thôi ?”
"Cũng không nói cho chúng tôi biết là ai à ?”
“Cũng không biết người đến đây là người như thế nào nữa.” Cố Giảo nói
Sầm Xuân đứng dậy, lấy một chiếc đĩa nhỏ trên bàn cà phê, bày đầy trái cây đã cắt sẵn, một lúc sau miệng anh ấy phồng lên, Cố Giảo vỗ nhẹ vào người anh: “Này em Xuân, cậu hi vọng người nào sẽ đến đây ?”
Sầm Xuân quay lại: "Đến đây. . . “
Anh ấy dường như đang suy nghĩ một cách nghiêm túc: "Xinh đẹp đi.”
Lâm Nghêu trợn tròn mắt: "Người trong giới của chúng ta có người nào không xinh đẹp à.”
Lúc này, trên màn hình chiếu xuất hiện một hàng chữ: [ Vị khách mời nữ mới đến sễ có cơ hội trò chuyện ở khoảng cách gần với tất cả các khách mời nam, nhân cơ hội này lựa chọn đối tượng để minidate, bây giờ xin mời tất cả nam khách vào căn phòng tâm sự nhỏ. 】
“Căn phòng tâm sự nhỏ ?” Sầm Xuân ngạc nhiên thốt lên, “Tại sao tôi không biết còn có một nơi như vậy ?”
Dường như đã đoán trước được câu hỏi của anh.
Một hàng chữ chậm rãi gõ ra trên màn hình: [Căn phòng tâm sự nhỏ này sau khi rời khỏi ngôi nhà tình yêu, hãy rẽ phải, ra khỏi bãi cỏ, và đi theo con đường lát đá đến cuối đường.]
"Thật sự là chu đáo."
Sầm Xuân lẩm bẩm.
Giang Mộc phớt lờ mọi người và chỉ mở cửa và đi ra ngoài.
Sầm Xuân và Ôn Gia đi theo phía sau.
Lục Dã là người cuối cùng ra ngoài.
Khi anh đi ra ngoài, những vị khách mời nữ còn đang thất thần nhìn nhau.
Lúc này, trong phòng phát sóng trực tiếp, phần khung chat đã trở nên rạo rực, ồn ào.
[Aww aw tổ chương trình biết cách vẽ chuyện thật đấy ! ]
[Có ai nhận ra người đến rốt cuộc là ai không? ]
[Nó gọi là hiệu ứng cá da trơn*, nếu như tổ tiết mục không mời một con cá trê lớn nhảy vào, e rằng sẽ không quậy đục được dòng nước tù đọng coi như đã cố định như bây giờ đâu . . . ]
[Ôi, Cp cỏ hoang ngôi sao của tôi không thể bị chia rẽ được đâu !] . .. .
*Ban đầu, nó có nghĩa là trong khi cá da trơn làm xáo trộn môi trường sống của cá nhỏ, nó cũng kích hoạt khả năng sinh tồn của cá nhỏ. Sau đó, hiệu ứng cá da trơn là thực hiện các biện pháp hoặc biện pháp thích một số doanh nghiệp hoạt động tích cực và tham gia thị trường để tích cực tham gia cạnh tranh.