Tô Diệp Tinh và Lục Dã lần lượt một trước một sau bước vào thang máy dành cho khách VIP.
Hai người họ, một người dựa vào lan can, còn người kia đứng ở góc đối diện, im lặng không nói câu nào cứ đứng nhìn nhau như thế.
Cứ như thể trong bóng tối có cái gì đó đang nảy sinh, nhưng lại bị mạnh mẽ kiềm chế lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Đinh-- -- --"
Trái tim của Tô Diệp Tinh như bị lỡ một nhịp.
Quay người lại, thang máy đã mở ra.
Cô quay lại nhìn Lục Dã, đôi mắt như quét một lớp mật ong của cô lúc này như bị câu dẫn, chỉ liếc mắt một cái đã bước ra ngoài.
Lục Dã cũng đi theo.
Viền áo khoác đen dường như cũng giống như họ, ẩn lên một tia gấp gáp, rì rào.
Tấm thảm rất mềm mại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bước đi trên tấm thảm một cách im lặng.
Tô Diệp Tinh đi tới trước cửa, lấy thẻ ra quẹt.
Cánh cửa mở ra.
Cô còn chưa kịp đứng vững, cả cơ thể đã bị một mùi hương của cỏ cây bao trùm, anh từ phía sau đi tới, trực tiếp ôm lấy khuôn mặt cô.
"bùm--"
Cánh cửa được đóng chặt lại.
Tô Diệp Tinh nghe thấy tiếng tấm lưng mình đập vào tấm ván cửa.
Mọi thứ đều trở nên lộn xộn và không theo thứ tự.
Lại là sự háo hức một lần nữa.
Dường như mọi thứ đều rối tung lên, và dường như một thứ gì đó đã bị kìm nén trong một thời gian dài đột nhiên bùng phát vào một thời điểm nhất định.
Tô Diệp Tinh nói "Ừm" một tiếng, nhưng từ khóe mắt của cô, cô chỉ có thể nhìn thấy chiếc áo khoác đen với mức giá trên trời của Lục Dã bị ném trên mặt đất, chúng chất thành đống bừa bãi cùng với quần áo bình thường của cô.
Ánh sáng và bóng tối cũng trở nên lộn xộn.
Cô cũng nhìn thấy góc áo sơ mi trắng của Lục Dã, và chiếc thắt lưng da cọ vào đôi chân thon thả sơn móng chân màu hoa anh đào.
Cảm giác va chạm hơi thô ráp của chiếc thắt lưng cọ vào da thịt khiến cô có hơi khó chịu..
Và nó còn ngứa nữa.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu xuống mặt đất, những đốm sáng hơi di chuyển, thay đổi hoàn toàn dáng vẻ của phòng nghỉ nơi cô vẫn luôn ở, mọi thứ trở nên kỳ dị.
Ngay cả người đàn ông trước mặt cô đây dường như cũng đã thay đổi.
Chiếc áo sơ mi trắng của Lục Dã vẫn còn đang nguyên vẹn trên người anh, chỉ có điều phần còn lại đã thoái hóa thành dã thú man rợ nhất trong rừng rậm nguyên thủy, vẻ kiêu ngạo và phóng túng ban ngày trên khuôn mặt đó đã phai nhạt, chỉ còn lại vọng| vọng. . .
Nhưng trong bóng tối, khuôn mặt đó vẫn đẹp trai đến khó tin.
Không, phải nói là đẹp trai hơn như vậy nữa.
Đó là một loại gợi cảm dồi dào sức sống, đặc biệt là anh còn có một cái miệng nhỏ.
Đối mặt với khuôn mặt đó, nó thực sự . . .
Tô Diệp Tinh giật giật khóe môi và thở ra một tiếng dài "ah",
Thắt lưng va vào thứ gì đó và phát ra tiếng “keng".
Anh đứng yên, nhếch miệng cười nhẹ, nói lí nhí vào tai cô: " Tô Diệp Tinh, như vậy. . . . .”
Âm thanh đó như con thủy triều.
Nóng rực.
Phả vào tai cô.
Tô Diệp Tinh ngẩng đầu lên và chỉ nhìn anh một cái, nhưng cô không biết điều gì đã chạm vào cô, sau đó anh lại cúi đầu hôn cô.
. . . . .
Ánh trăng cũng như đang uốn khúc suốt cả con đường vào bên trong.
Trong phòng không có đèn, mọi thứ đều rơi vào một mảng tối om.
Tô Diệp Tinh nửa mê nửa tỉnh giãy giụa, trong một khoảnh khắc cô cúi đầu, lại nhịn không được đỏ mặt nhắm mắt lại.
Ôi ông trời ơi.
Khoảng thời gian năm năm chia tay này.
Lục Dã rốt cuộc là đã đi đến trường huấn luyện nào để bồi dưỡng kỹ năng vậy trời.
Cứ như thế này. . . .
—
Tô Diệp Tinh bị đồng hồ báo thức đánh thức.
Tô Diệp Tinh nhắm mắt đi sờ điện thoại nhưng lại không thấy gì, mở mắt ra thì thấy một người đang nằm yên lặng bên cạnh, hai tay khoanh lại, nghiêm túc đặt trước lồng ngực.
Ánh nắng ấm áp xuyên qua những khe hở của rèm cửa chiếu vào mặt anh.
Anh như được tắm trong ánh sáng.
Thế nên mang đến một cảm giác than thuần và sạch sẽ.
Tô Diệp Tinh chống cằm, đột nhiên có cảm giác quay về thời gian quá khứ.
Người đàn ông trưởng thành trước mặt dường như đang hợp, hòa làm một với hình ảnh người con trai trẻ tuổi đến từ quá khứ.
Những ngày đầu tiên khi cô và anh yêu nhau, Lục Dã cũng ngủ như thế này.
Nghiêm túc, trầm ổn.
Dần dần về sau, dưới sự yêu cầu cưỡng chế của cô, Lục Dã đã học cách ôm cô ngủ, sau đó, xương cánh tay chồng lên nhau và ngủ trong một mớ hỗn độn.
Còn bây giờ, anh dường như đã trở lại bộ dạng ngủ say của những ngày đầu như anh đã từng.
Ai có thể nghĩ rằng Lục Dã, người bên ngoài kiêu ngạo và cao quý như thế này, khi ngủ lại trông ngoan ngoãn như vậy.
Tô Diệp Tinh không kiềm được mà nhích lại gần anh hơn một chút.
Làn da của anh thật đẹp.
Làn da anh có màu trắng lạnh, tạo nên một cảm giác sang trọng, mỏng manh, cô nhích lại đã rất gần rồi thế vậy mà vẫn không thể nhìn thấy sợi lông tơ nào trên khuôn mặt ấy.
Nhưng có lẽ vì mệt mỏi nên vùng da dưới mí mắt lộ ra một chút quầng thâm.
Nó không xấu, mà ngược lại nó còn làm cho anh trông chân thật hơn.
Cô vươn tay ve từng đường nét trên khuôn mặt anh.
Cái mũi, đôi mắt, đôi môi. . . . .
Anh không thay đổi, nhưng cũng dường như đã thay đổi một chút, góc hàm sắc đậm hơn, đường nét sắc sảo hơn, những đường gân màu xanh lục kia cũng biến mất, và tạo nên người đàn ông trước mặt cô đây.
Cuối cùng, đầu ngón tay của cô lại ve đôi mắt anh.
Đối mặt với hàng mi dày gần như hoàn hảo không còn chỗ chê, Tô Diệp Tinh không khỏi vươn tay ra, muốn chạm vào nó.
Đột nhiên, đôi mắt kia mở to ra, cứ nhắm thẳng không lệch phân nào mà nhìn cô.
Cái nhìn đó, như thể Tô Diệp Tinh là. . . màn sương sẽ biến mất khi anh thức dậy vào buổi sáng.
Tô Diệp Tinh không dám cử động dù chỉ một chút.
Nhưng sau đó, đôi mắt kia chớp động, theo chớp mắt, sự mê mang trong đôi mắt kia dần dần biến mất, một nụ cười nhàn nhạt bắt đầu xuất hiện: "Làm sao, em nhìn đến ngẩn người luôn rồi ?"
Một người đàn ông điển trai thôi.
Sao cứ phải sinh ra thêm cái miệng này làm gì.
Tô Diệp Tinh tức giận nằm xuống gối.
Sau khi nằm xuống, cô lại phát ra tiếng "hự" một lần nữa.
Toàn bộ cơ thể nơi nào cũng cảm thấy đau.
"Em là loài chó Husky à ?"
Tiêu diệt cô một cách đặc biệt.
Lục Dã cười cười, lồng ngực phập phồng, Tô Diệp Tinh bởi vì cái đụng chạm này mà không nhịn được nhích sang phía bên kia.
Cái nhích sang bên kia này cô mới phát hiện ra ga giường cũng đã thay rồi..
"Anh tối hôm qua. . ." Cô nghi ngờ không dám chắc nhìn anh, "Anh làm không ít chuyện nhỉ, không mệt à ?”
Lục Dã thở ra một hơi thật dài: "Mệt mỏi, đương nhiên là mệt mỏi."
Anh quay đầu chỉ vào mắt mình, Tô Diệp Tinh nhìn anh, không nhịn được cười "phụt phụt” mấy tiếng.
Cũng không biết nụ cười này đã thích dây thần kinh nào của anh mà Lục Dã lại cúi xuống hôn cô lần nữa.
Tô Diệp Tinh từ chối, cô né tránh, rồi cười khúc khích “ha ha ha”.
"Không được, bẩn, bẩn, anh tối hôm qua hôn cái kia. . ."
Anh lại không nghe lời, một hai khăng khăng muốn hôn cô, thậm chí còn dùng râu mới mọc đâm vào cô, Tô Diệp Tinh ve hàm râu đó của anh, đột nhiên nói một câu: " Lục Dã, đã lâu không gặp."
Nói xong không ai nhúc nhích.
Tô Diệp Tinh nhận thấy rằng đôi mắt của Lục Dã dường như được bao phủ bởi một lớp sương mù.
Hai người cứ như thế nhìn nhau, cái nhìn ấy như cách biệt cả một thời gian xa xăm.
Khi Lục Dã chớp hàng mi, cô càng có cảm giác, màn sương mờ trong đôi mắt ấy sớm rời đi.
" Tô Diệp Tinh. . ."
Anh nhích qua và ôm lấy cô.
Tô Diệp Tinh nép vào trong ngực anh, người đàn ông ở trên đầu cô vuốt tóc cô, một lúc sau, giọng nói ấy đột nhiên trở nên khàn khàn: "Em có muốn lại. . ."
Tô Diệp Tinh ngay lập tức cảm nhận được sự thay đổi.
Nhanh chóng chống tay chống chân đứng dậy, còn không quên kéo cái chăn lên: "Không muốn."
Lục Dã bị ném vào ánh mặt trời ngay lập tức.
Cơ bắp của anh là vẻ ngoài yêu thích của cô, không quá cường điệu kiểu lố bịch, nhưng với những đường cong săn chắc, ánh nắng chiếu vào cơ thể trắng nõn lạnh lùng gần như gợi cảm đó.
rất đẹp.
Đôi mắt đó của anh cũng rất đẹp, ngây thơ cứ nhìn cô như vậy.
Nếu không phải cái gì đang bán đứng lời nói của anh.
"Tô ——" Anh vừa mới bắt đầu, Tô Diệp Tinh tựa hồ như nghĩ tới cái gì đó, cô ngay lập tức cắt ngang lời anh, "Trước hết anh trả lời em một câu hỏi đi."
"Em hỏi đi."
Lục Dã đứng dậy.
Ánh nắng chiếu vào vòng eo gầy gò của anh, dưới ánh mắt không chút che giấu của Tô Diệp Tinh, anh thậm chí còn không có trốn tránh, đi chân trần giẫm trên mặt đất, nhặt chiếc quần trên mặt đất lên mặc vào, sau đó cúi người đổ nước vào cái ly trên bàn.
Tô Diệp Tinh nhìn nó, trong lòng cô thầm nghĩ, cô thực sự thực sự rất thích khuôn mặt này và dáng người này.
Và mới đêm qua thôi, cô đã đột nhiên nghĩ thông suốt một chuyện.
" Lục Dã, anh. . . . là muốn làm cún con sao ?"
cô hỏi, tim đập thình thịch.
Đây là mật mã giao tiếp chỉ thuộc về riêng hai người họ.
Tô Diệp Tinh biết, anh có thể hiểu.
Động tác uống nước của Lục Dã bỗng khựng lại, sau đó anh lại tiếp tục, nhưng miễn vẫn không quên nói một câu: "Ừ."
Anh không nhìn lại.
Tô Diệp Tinh cảm thấy hoang mang.
Lại có một ảo tưởng khác mang tên quả nhiên là như vậy.
"Nhưng em không muốn."
Tô Diệp Tinh nói chậm rãi.
Tô Diệp Tinh gần như ngay lập tức có thể cảm nhận được sự căng thẳng trong cơ thể mình, mãi sau một lúc, cô mới có thể thả lỏng.
Khóe môi Lục Dã cong lên, trên khuôn mặt lộ ra một tia ngạo mạn, nhưng lời anh hỏi ra lại vô cùng không biết xấu hổ:
"Là bởi vì tối hôm qua anh làm việc chưa đủ năng suất sao ?"
"Hay là biểu hiện chỗ nào chưa tốt à ?"
"Em cứ nói, anh sửa."
". . . . ."
Kể từ khi tái hợp, Tô Diệp Tinh thường xuyên bị anh làm cho câm nín, không thể phản bác.
Nhưng vào lúc này, mới lúc lúc không nói nên lời nhất.
Cô mấp máy môi: “Khó trách tối qua anh. . .”
Sẵn sàng làm bất cứ điều gì.
"Ừm" Lục Dã uống một ngụm nước, Tô Diệp Tinh phát hiện ra tư thế của anh trở nên thoải mái hơn, "Có biết của anh như thế này đắt đến cỡ nào không hả ? Ít nhất một đêm. . . ."
Anh nhướng mày: "Một triệu ? Hai triệu ? Em dùng một thời gian dài, không phải là rất kinh tế sao ?"
". . . . ."
"Quên đi, " Tô Diệp Tinh phất phất tay, "Em cũng đâu có kém anh, để em nói suy nghĩ của em đã rồi anh xem có thể hay không."
"Em rất thích anh," Tô Diệp Tinh nói, "nhưng em không muốn . . ."
"Anh hiểu không, chúng ta chỉ làm bạn tình thôi, có được không?"
Người đàn ông trước mặt anh khựng lại.
Anh đứng nguyên tại chỗ một lúc lâu, một lúc sau mới khịt mũi, liếc nhìn cô: " Tô Diệp Tinh, năm năm không gặp, em cũng hoang dã quá nhỉ."
"Anh nói xem có được hay không ?"
Lục Dã đặt chiếc cốc trong tay lên bàn, đôi chân dài dựa vào bàn, anh nhìn cô một lúc lâu, khi Tô Diệp Tinh còn đang nghĩ rằng anh sẽ không đồng ý, liền nói: "Được."
"Nhưng anh có một điều kiện."
Lục Dã nói chậm rãi.
"Điều kiện gì ?"
Lục Dã nheo mắt nhìn cô.
Không biết vì sao, Tô Diệp Tinh lại bị cái ánh mắt kia nhìn đến mức cả khuôn mặt có chút nóng lên, cô không nhịn được kéo chăn nhích lên lên, suýt chút nữa là trùm qua cả phần cổ,
Lục Dã phun ra hai chữ: "Anh muốn một đối một."
"Ah ?"
Mà cái tiếng "à" này của cô, tựa hồ như đã kích động dây thần kinh của người đàn ông trước mặt, anh nhe răng cười: “Tô Diệp Tinh, anh đắt như vậy, tặng cho anh một chút đồ đặc biệt cũng không có gì quá đáng chứ ?"
"Trong thời gian tồn tại mối quan hệ giữa anh và em, em bắt buộc phải tuân thủ quan hệ một một thôi. Em không thể tán tỉnh người khác, lên giường, thậm chí là ngoại tình trong tư tưởng. Tương tự thế, đương nhiên anh cũnng sẽ tuân theo yêu cầu này."
Vừa nói, anh vừa đứng thẳng dậy, còn chưa đợi Tô Diệp Tinh định thần lại, anh lại tặng cho cô một nụ hôn, ve môi cô: "Tinh Tinh, có được không ?"
Giọng nói đó nghe rất hay, có chút khàn khàn, có chút thân thiết, vang lên bên tai, tựa hồ như có thứ gì đó đang mê hoặc.
Tô Diệp Tinh theo bản năng gật đầu rồi nói một câu: "Được."
Nó khiến Lục Dã phải bật cười.
Nụ cười đó được tắm trong ánh sáng, rất tươi sáng.
Tô Diệp Tinh nhìn nó thầm nghĩ trong lòng, điều kiện này thực sự rất tốt.
Cô không muốn hẹn hò yêu đương với anh nhưng cô cũng không muốn anh yêu người khác.
Cô muốn anh ôm cô, nhưng lại không muốn anh ôm người khác.
Vì thế,
Như thế này cũng rất tốt.
Cô chìa tay về phía anh: "Được rồi, bây giờ chúng ta đã đi đến mối quan hợp tác."
"ôm."
Giọng cô dịu đi, và đôi mắt màu mật ong đó dường như trở nên mềm mại, dịu dàng.
Nhưng Lục Dã chỉ liếc nhìn cô một cái: "Bạn tình không cung cấp dịch vụ này.”
Dù miệng nói thì nói vậy nhưng anh vẫn ôm cả người cô vào lòng, rồi lây lây.
Tô Diệp Tinh đắm mình trong vòng tay anh và hít một hơi thật sâu.
Mùi hương cỏ cây thoang thoảng lại tràn vào chóp mũi cô, sau một khắc, cô như bị bỏng nhảy dựng lên: "Không kịp rồi, không kịp rồi, phải đi quay chương trình thôi !"
"Đi thôi, đi thôi !"
Cô vội vàng, luống cuống tay chân mặc quần áo vào, còn không quên nói với Lục Dã một câu: "Mà này, bên phía tổ chương trình “Chúng ta ở bên nhau”, chúng ta phải giữ bí mật đấy nhé, bình thường anh tránh xa em một chút."
Lục Dã lại không trả lời cô, chỉ lười biếng dựa vào bên giường.
Đôi mắt ấy vẫn cứ nhìn cô như thế.
Tô Diệp Tinh cúi đầu liếc nhìn anh, sau đó tùy ý nhặt cái gối bên cạnh lên: "Đang nhìn cái gì vậy hả, tiểu lưu manh !"
Lục Dã tiện tay nhặt nó lên, trong lúc cả hai đang tranh cãi thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
Tô Diệp Tinh bị làm cho giật mình.
Đến cả quần áo cũng mặc ngược.
Lục Dã cười lạnh một tiếng: "Là Minh Minh nhà anh rõ cửa mà, em khẩn trương làm gì ?"
"Tôn Minh ? Người đại diện của anh đó à ?"
Tô Diệp Tinh kéo lê chiếc giày, Lục Dã lại túm lấy cô, rồi kéo mớ tóc đang bị mắc kẹt trong quần áo ra cho cô, Tô Diệp Tinh hỏi: "Làm sao anh ta biết nơi này ?"
Lục Dã dường như vẫn còn buồn bực, giọng nói kéo dài, uể oải, từ tốn nói "Còn có ai vào đây nữa ?"
"Là người bạn tình của nhà em thông báo đấy."
Lục Dã nói: , , .