Tô Diệp Tinh mở hộp quà ra.
Trong hộp quà, một chiếc vòng tay Cartier được đặt làm riêng nằm lặng lẽ phía bên trong, trên đó còn có một ngôi sao được thả xuống, trên mặt ngôi sao đó được khảm kim cương.
Cô cảm thấy kinh ngạc, nhìn sang Hứa Ninh An.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hứa Ninh An dùng một đôi mắt cười nhìn cô, bởi vì mí mắt của anh sâu, nên mỗi khi anh mỉm cười từ đuôi mắt kéo ra một đường mảnh nhẹ: "Làm sao vậy ?"
“Oa, thật không tệ nha,” Trình Mạt nghiêng người tán thưởng một câu, sau đó lại nhìn chính mình, “Ôi, lão Hứa, làm sao vậy trời, cậu mới ra nước ngoài có một chuyến thôi, sao lại trở nên lãng mạn đến vậy thế ?”
Hóa ra cô cũng có cả Cartier, nhưng đó không phải là một chiếc vòng tay mà là một chiếc vòng cổ được đặt làm riêng, mặt dây chuyền là một bông hoa nhài nhỏ.
"Mau, đeo lên giúp tớ đi !"
Trình Mạt không chút do dự tháo sợi dây chuyền đã cũ của cô xuống, ném nó lên bàn, vén tóc sau lưng lên hết, một hai bắt Hứa Ninh An phải đeo lên cho cô
Hứa Ninh An cau mày: "Mạt Mạt, sợi dây này phải để bạn trai của cậu đeo nó lên cho cậu chứ.”
Đôi mi giả phóng đại của Trình Mạt hơi thất vọng, ném sang cho anh một cái liếc mắt: "Lão lỗi thời."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Tinh Tinh, đeo lên giúp tớ đi."
Tô Diệp Tinh nói “Ừm" một tiếng, cô ngược lại cũng không từ chối, sau khi đeo nó cho cô ấy, khi đặt tay xuống, Trình Mạt “ấy” lên một tiếng: "Trong lòng bàn tay của cậu có gì vậy ?"
Tô Diệp Tinh lật lật hai tay, lúc này cô mới phát hiện mẫu giấy cuộn lại ban nãy ngay cả lúc ngồi ăn cô cũng vẫn ghì chặt nó, không vứt đi.
Lúc này nó đã không còn nhìn thấy hình dạng nữa.
Ngay cả những từ trên mặt giấy cũng đã có một chút mờ.
"Xem ánh mắt của cậu đi. . . .” Trình Mạt vây quanh cô một vòng, “Có vấn đề.”
"Có thể có vấn đề gì được chứ.”
Tô Diệp Tinh đẩy đầu Trình Mạt ra, tay kia đem chiếc vòng cất vào trong hộp, bỏ mẫu giấy bị cô vo tròn vào trong túi, khi ngước mắt lên liền đụng phải ánh mắt của Hứa Ninh An.
Đôi mắt anh ấm áp như ngọc đen.
Giọng nói đầy dịu dàng, hỏi: "Sao cậu không đeo lên ? Không thích sao ?"
Tô Diệp Tinh liên tục lắc tay phủ định.
Trên cổ tay trắng như tuyết và mảnh khảnh của cô đang đeo một chiếc vòng tay kim cương đơn của thương hiệu ., và những bông hoa trên chiếc vòng tay nhẹ nhàng đung đưa theo chuyển động của cô.
"Hợp tác với bên thương hiệu."
Cô lè lưỡi, lộ ra vẻ mặt áy náy, ngại ngùng, cất chiếc hộp đi, lắc lắc và nói "cám ơn cậu nhé".
Với lời "cảm ơn" đó, đôi mắt như mật ong ấy cũng hiện lên một độ cong, giống y như đút so với mọi lần trước.
Yết hầu của Hứa Ninh An trượt lên trượt xuống, tựa hồ như muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng cái gì cũng không nói, chỉ cầm ly rượu trên bàn lên uống một ngụm.
Trình Mạt lại hét lên, “Cậu và L— - -"
Tô Diệp Tinh vội vàng che miệng Trình Mạt alji: "Suỵt, còn chưa có thông báo chính thức, giữ bí mật, giữ bí mật."
Trình Mạt liều lĩnh gật đầu.
Tô Diệp Tinh lúc này mới buông cô ấy ra.
"Chúc mừng."
Hứa Ninh An dường như cũng biết, gật đầu với cô, đưa ly rượu cho cô.
Nhân vật chính của buổi tiệc đưa ly đến trước mặt cô, cô đương nhiên phải uống rồi.
Tô Diệp Tinh lập tức uống cạn, ở trước mặt hai người trẻ bạn từ thuở nhỏ của mình cô đương nhiên cũng không cần phải giả vờ khiêm tốn, chỉ cười hì hì nói: "Là bọn họ có mắt nhìn đấy chứ.”
"Hóa ra đây là sự thật."
Trình Mạt cầm lấy chiếc iPad trên bàn, lướt lướt vài cái rồi đưa nó qua chỗ cô.
Tô Diệp Tinh cau mày, cầm lấy ipad rồi xem một bài viết nặc danh trên mạng,
[Cô Tô nào đó lợi dụng làn sóng này cùng với sự nổi tiếng của CP nóng hổi để chạm vào miếng bánh béo bở, còn là quảng cáo đôi, sẽ sớm có thông báo chính thức. 】
Bởi vì tính công kích thẳng là cực kỳ rõ ràng, vừa nhìn đã có thể đoán ra đang nói đến ai.
Vì vậy, chẳng mấy chốc, người hâm mộ từ khắp mọi nơi liền ùa vào, bao gồm cả fan của Tô Diệp Tinh, có fan của Lục Dã, có fan cp của hai người, còn có người qua đường là fan của những người khác.
Sau khi Phi Vũ, người phát ngôn đã được thương hiệu Lv thông báo gần như chính thức bị tung tin lật xe, nên sớm đã bị nhiều thương hiệu quay lưng. Vì thế miếng bánh lớn như vậy ai cũng muốn cắn một miếng, mỗi ngày đều âm thầm nhúng tay vào thử.
Người hâm mộ của khắp mọi nhà cũng đã chiến tranh ngầm trong nội bộ, nhưng ai biết rằng người được bàn tán thực sự là Tô Diệp Tinh.
Bên dưới rối như tơ vò.
Phần lớn là chế giễu người tung tin đi thả dưa lung tung, một số chế nhạo Tô Diệp Tinh bảo cô đến tư cách còn không có mà còn dám mơ cao. Thậm chí còn một số fan cuồng của Lục Dã cũng đang chửi bới, chế giễu Tô Diệp Tinh không chỉ vì bám lấy anh để cọ nhiệt trong chương trình mà bên ngoài chương trình cũng cọ nhiệt, bảo cô là kẻ khùng điên.
Bởi vì Lục Dã từ trước đến nay luôn là người phát ngôn ở khu vực châu Á của ., và anh cũng chưa bao giờ quay quảng cáo đôi trước đây.
Đây chỉ đơn giản là ý kiến của một bộ phận ít fan của Lục Dã.
[Không thể nào, không thể nào, thế vậy mà cũng có người coi là thật nữa ? ]
[Lầu trên số lượng fan Tinh ghê gớm thật đấy. ]
[Một bài vậy được nhiêu tiền vậy? ]
[Lục Dã, anh cũng quá bình thản rồi đó, một đồng nghiệp hợp tác bình thường mà bây giờ thiếu điều muốn cọ hẳn nhiệt vào anh để nổi tiếng rồi đấy, không thấy nói gì luôn sao ?]
[. bây giờ mục nát đến mức phải hùa theo độ hot của một chương trình hẹn hò luôn rồi ? ]
[Làm ơn đi trời, con người của Tô Diệp Tinh cũng không tệ lắm mà, phải không ? ]
[Thắng giải Giai điệu vàng thường niên hai năm liên tiếp, hơn 20 bài hát lọt vào các bảng xếp hạng âm nhạc lớn, năm nào vẻ của buổi hòa nhạc cũng bán sạch chỉ trong vài giây, thậm chí những người đầu cơ giá, còn đôn giá lên tới một vé. . .]
Có người mắng mỏ, cũng có người bảo vệ, có kẻ thừa nước đục thả câu thuê thủy quân, nhưng phần lớn cư dân mạng vẫn chọn không tin.
Chỉ có một bài đăng nặc danh ngắn ngọn như thế nhưng lại có hàng chục ngàn bình luận.
“Lúc đầu tớ còn tưởng là giả, cho nên đã đi vào mắng vài câu.” Trình Mạt dùng cằm cọ cọ vào đầu Tô Diệp Tinh, Tô Diệp Tinh bị cô cọ đến ngứa ngáy, nhẹ giọng mắng một câu “Cậu nhích ra đi”.
Trình Mạt lại không chịu dừng, khăng khăng muốn chơi với cô, còn nói với Hứa Ninh An: "Lão Hứa cậu chắc chắn là không biết đâu, Tinh Tinh bây giờ rất nổi tiếng, là nhân vật có lưu lượng đó."
Hứa Ninh An chậm rãi xoay ly rượu trong tay, trong mắt mang theo ý cười, yên lặng, bình tĩnh ngồi xem một màn này.
Một lúc sau, anh đột nhiên lên tiếng nói:
"Tinh Tinh, cậu có hứng thú trở thành người phát ngôn của tập đoàn của tớ không ?"
Tô Diệp Tinh cảm thấy hơi sửng sốt, ban đầu lúc cô mới chân ướt chân ráo bước vào giới giải trí Hứa An Ninh đã từng đề nghị chuyện này.
Nhưng lúc đó đã bị cô từ chối.
Cô chống cằm chớp chớp đôi mắt: "Lần này không phải là dựa vào mối quan hệ sao ?"
Hứa Ninh An cười: "Cậu cảm thấy như thế nào ?"
“Tớ cảm thấy không phải như vậy.” Tô Diệp Tinh cũng cười, lần này cô cười một cách rất đắc ý, thể hiện ra một vẻ đáng yêu lại nhí nhảnh, “Được thôi, tớ cho cậu mượn độ hot của tớ đấy/”
"Vậy về phía mẹ của cậu. . . . “
Trình Mạt ngập ngừng muốn nói nhưng lại thôi.
Sắc mặt của Tô Diệp Tinh liền trầm xuống: "Đừng nhắc tới bà ấy.”
"Được được được, không nhắc tớ không nhắc nữa.”
Trình Mạt đưa tay lên làm động tác kéo khóa môi lại, lúc này có một người giống như thư ký từ phía sau đi tới, thì thầm gì đó vào tai Hứa Ninh An, Hứa Ninh An liền đứng dậy, cài cúc áo rồi nói một câu "Tớ đi ra ngoài một lát", rồi cứ thế đi theo người đó rời đi.
Trình Mạt chế giễu: "Người thành công thường bận rộn."
Tô Diệp Tinh ngồi dọc tới dọc lui những viên đá trong ly rượu, Hứa Ninh An vừa rời đi, những cảm xúc mà Tô Diệp Tinh đang cố kiềm nén liền bộc phát ra, cô lại gục đầu vào vai Trình Mạt.
Trình Mạt người luôn luôn luyên thuyên mồm miệng không ngớt, giờ phút này lại chọn cách im lặng, và Tô Diệp Tinh phiền não gục đầu vào vai cô: "Mạt Mạt."
Giọng cô vang lên một cách nhẹ nhàng.
Trình Mạt sờ đầu cô: "Hửm?"
“Tớ đang nghĩ về một sự kiện lớn trong cuộc đời”.
"Có chuyện gì lớn vậy ?"
Tô Diệp Tinh dừng lại một lúc lâu mà không trả lời, ngay khi Trình Mạt nghĩ rằng cô đã không có ý định tiếp tục nói thì cô lại đột nhiên hỏi: "Cậu có muốn đi vệ sinh không ?"
Giọng cô vang lên một cách yếu ớt: “Dù sao tiểu tiên nữ cũng không dùng nhà vệ sinh.”
Trình Mạt: . . .
"Ha ha, dì của tiểu tiên nữ đã từng nói với tớ, tiểu tiên tử khi còn bé vậy mà lại có thể đi ra một cục to bằng cả nắm tay cơ đấy. . . . . .”
"Được rồi, cậu câm miệng."
Tô Diệp Tinh che miệng Trình Mạt lại.
Trình Mạt liều lĩnh gật đầu.
Tô Diệp Tinh lúc này mới buông cô ra, vuốt phẳng nếp nhăn trên quần áo, ưu nhã đứng lên.
Cô đi vào nhà vệ sinh.
Khi đi ra, mới phát hiện ra ánh đèn của toàn bộ khu quán bar đã thay đổi, biến thành ánh đèn hơi tối của màu blues, ca sĩ trên sân khấu đã bắt đầu chơi một bài hát rock chậm, những người đàn ông và những người phụ nữ ở giữa sàn nhảy ôm chặt lấy nhau và lắc lư.
Khung cảnh bỗng trở nên vô cùng mơ hồ.
Cô muốn quay lại chỗ ngồi trước đó, nhưng lại thấy cánh cửa vừa đóng đã mở ra, và một người từ bên ngoài đi vào——
Chính xác mà nói thì phải là hai người.
Lục Dã, và một người phụ nữ.
Lục Dã đi ở phía trước, vẫn mặc bộ quần áo mà anh đã mặc lúc hai người họ tạm biệt, áo sơ mi trắng và áo khoác len đen, dáng vẻ yêu kiều đứng ở cửa.
Người phụ nữ đi sau anh một bước, khí chất tuyệt trần, nét mặt mềm mại.
Mặc một chiếc váy dài màu xanh da trời, Tô Diệp Tinh nhìn thoáng qua đã nhận ra, chiếc vòng cổ trên cổ cô ấy là món cuối cùng có giá trị lên tới 120 triệu tại Buổi đấu giá từ thiện Nha Âu vào năm ngoái: Tinh Vân.
Một viên kim cương xanh 13 cara là phần chính, được bổ sung thêm vào từ bởi vô số viên kim cương nhỏ màu xanh lam, dưới ánh sáng không thể phân biệt được, giống như một tinh vân, xinh đẹp và nhẹ nhàng.
Lúc đó chiếc vòng cổ này đã khiến Tô Diệp Tinh cảm thấy cực kì yêu thích.
Thật đáng tiếc là cô lại không nỡ xuống tay chi tiền mua nên đã bỏ lỡ sợi dây đó.
Hai người họ đứng cùng nhau, sự phù hợp đến mức phải thốt lên là trai tài gái sắc, như quần anh hội tụ.
Mọi người trong khu ghế vip đều nhìn về phía đó, ngay cả ca sĩ đang hát trên sân khấu cũng lơ đễnh lỡ nhịp, sau đó âm nhạc tiếp tục vang lên.
Có tiếng bàn tán xì xầm ra vào, xôn xao:
"Là Lục Dã hả ? Anh ấy sao lại đến chỗ này vậy ?"
"Người phụ nữ bên cạnh anh ta là ai ?"
"Không phải nói là cùng Tô. . . .”
. . . . . .
"Còn đứng đây làm gì ?"
Một giọng nói từ phía sau truyền đến, Tô Diệp Tinh quay đầu nhìn lại, thế vậy mà lại là Hứa Ninh An
Anh quay lại lúc nào cô cũng không hay, đang đứng sau lưng cô, đến khi ánh mắt nhìn lướt qua bên đó anh mới ý thức được điều gì đang diễn ra, vỗ vỗ vai cô: “Đi thôi, em không đi Trình Mạt sẽ lại cuốn hết cả lên đấy.”
"Ừm."
Tô Diệp Tinh đi theo Hứa An Ninh qua đó.
Địa điểm này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng nơi Lục Dã đang đứng lại là con đường duy nhất để cô có thể đi đến chỗ khu ngồi của Trình Mạt.
Cô dám khẳng định anh chắc chắn đã nhìn thấy cô.
Ánh mắt hai người gặp nhau xuyên qua ánh đèn xanh nhạt của quán pub, Tô Diệp Tinh lại hơi cụp mắt xuống, lúc cô đang định đi ngang qua, một giọng nói đã ngăn cô lại: " Tô Diệp Tinh, bạn của em à ? Cũng không định giới thiệu một chút sao ?"
Giọng nói đó cũng mang theo sự lười biếng, uể oải, mang theo vẻ thản nhiên, chậm rãi như thường ngày.
Tô Diệp Tinh dừng bước chân, quay đầu, hướng về phía đối phương cười một cách ngọt ngào: "Liên quan cái mông gì đến anh.”
Bị nói như vậy, biểu cảm trên mặt Lục Dã không có chút nào thay đổi, anh chỉ cười cười.
Lông mày của anh rất đẹp, và nụ cười này cũng giống như một cái bóng ngạc nhiên.
Anh chỉ cười: "Vậy để anh giới thiệu cho em."
"Bạn của anh, Mộ Lê.”
Lục Dã lại nhìn Tô Diệp Tinh: " Tô Diệp Tinh."
Khi giới thiệu cho cô, ngay cả tiền tố cũng biến mất.
Trong lòng Tô Diệp Tinh khẽ hừ một tiếng, cũng không thèm để ý tới, chỉ cười với người phụ nữ đang tò mò nhìn mình, sau đó quay sang phía Hứa Ninh An rồi dịu dàng nói: “Anh Hứa ơi, chúng ta đi thôi.”
Hứa Ninh An hiển nhiên cũng bị cô gọi đến giật mình, nhưng sau một khắc, trong mắt lộ ra ý cười, nhìn về phía người đối diện rồi gật đầu một cái: "Hứa Ninh An, rất hân hạnh được gặp anh."
Nói xong, anh đi theo Tô Diệp Tinh rời đi.
Lục Dã đứng yên tại chỗ, mặt không chút biểu cảm.
Lăng Kiêu đứng ở bên cạnh xem kịch một hồi lâu, lúc này mới vui vẻ đi tới: "Con trai nè, xem ra đối phương tính tình hung ác, lần này xem ra là ba thấy con phải gặp bất lợi, sóng to gió lớn rồi.”
Anh bóp chặt cổ họng mình để cố bắt chước giọng của Tô Diệp Tinh rồi gọi một tiếng “Anh Hứa ơi".
Lục Dã liền thẳng thừng tung cú đá anh một cước: "Khốn nạn."
"Con trai, sao con dám đá ba con hả, quả là một tên nghịch tử bất hiệu ! Con sẽ bị sét đánh đấy." Lăng Kiêu né tránh, vẻ mặt ác độc.
Nhưng cái nhìn xấu xa của anh biến mất ngay sau khi Lục Dã ném cho anh một cái liếc nhìn mắt.
Nhanh chóng đứng thẳng dậy, vỗ vỗ dấu giày không tồn tại, Lục Dã hất cằm, chỉ vào phía chỗ ngồi bên cạnh Tô Diệp Tinh: "Đi, tìm cách kê một cái bàn đi.”
"Này !" Lăng Kiêu nói: "Mắc gì bảo ông đây tìm cách, một vị đại minh tinh như cậu, chẳng lẽ không tự nghĩ —— "
Lục Dã liếc anh một cái: "Có đi không ?"
"Được, được, được, tớ sợ cậu rồi đấy, ông đây đi liền còn không được sao . . .”
Lăng Kiêu mồm miệng vẫn còn đang lẩm bẩm, sau đó anh thật sự đi tới bàn của Tô Diệp Tinh, cũng không biết anh nói cái gì, một lúc sau ngân nga một bài hát đi lại.
Lăng Kiêu vừa định mở miệng khen ngợi năng lực của chính mình một lần, Lục Dã liền vỗ vai anh một cái thật mạnh rồi thẳng thừng đi qua đó.
Lăng Kiêu: ". . ."
"Mộ Mộ ? Có đi không ?”
Anh hỏi Mộ Lệ đứng ở bên cạnh mình.
Ánh mắt của Mộ Lê đầy vẻ nhu hòa nhìn sang hướng mà Lục Dã đang đi tới, lắc lắc túi xách: "Tớ đi."
—
Tô Diệp Tinh vừa ngồi xuống đã nhìn thấy người đàn ông đi cùng Lục Dã cũng đi tới, mà cái tên phản đồ Trình Mạt này vừa nghe thấy câu nói "Có muốn ghép bàn với Lục Dã không", cô ấy liền lập tức nói lia nói lịa "Được chứ, được chứ." ——
Nó kéo dài chưa đầy ba giây.
Cô thậm chí còn không kịp để ngăn cô lại.
Vì vậy, hai nhóm người ngồi lại với nhau.
Cái bàn này có hình bán nguyệt. Hứa Ninh An, Tô Diệp Tinh và Trình Mạt, đi qua tiếp là lục Dã, Mộ Lê rồi đến Lăng Kiêu.
Phần đầu bị bỏ trống của chiếc bàn đối diện với sân khấu ở giữa sàn nhảy, trên đó một anh ca sĩ có râu đang nheo mắt và hát một bài hát jazz nhịp điệu chậm rãi.
Tô Diệp Tinh và Lục Dã bị ngăn cách bởi Trình Mạt ngồi ở giữa họ.
Cũng không biết rốt cuộc là Trình Mạt đang nghĩ gì, nhưng cô ấy đột nhiên đứng dậy và một hai cố chấp chen vào giữa Lục Dã và Mộ Lê, cứ như thế, Lục Dã đã có thể ngồi ngay bên cạnh Tô Diệp Tinh.
Khi Lục Dã ngồi xuống, cô ngay lập tức cảm thấy góc áo của anh đã chạm vào đầu ngón tay cô.
"Tô lão sư, " Giọng nói của Lục Dã có chút ú ám quái gỡ, "Chúng ta có nơi nào không thể gặp nhau hả ?"
". . . . . ."
"Nói tiếng người đi."
Lục Dã mỉm cười anh hơi nghiêng đầu, Tô Diệp Tinh đột nhiên nhìn thấy đôi mắt tạo nên độ cong của anh: "Hai chúng ta thực sự có duyên."
Tô Diệp Tinh: ". . . . . ."
Lăng Kiêu bên kia đang ngồi uống rượu, đột nhiên bị sặc phun ra, anh ấy làm một trận cười ha ha.
Trình Mạt ngay lập tức chế giễu anh: "Anh có biết uống rượu không đấy ?"
Cô vội vàng lấy khăn giấy đưa cho Mộ Lê, Mộ Lê lau tà váy bị dính nước rượu rồi nói: "Không sao, không sao."
Một loạt câu nói liên tục.
Hứa Ninh An vẫy tay, ra hiệu cho người phục vụ đến dọn dẹp rồi lại bưng đồ uống lên.
Trình Mạt đứng dậy và tự mình rót một ly rượu cho Lục Dã, người phụ nữ từ trước giờ luôn hung hăng với tất cả mọi thứ trên đời, thế vậy mà đứng trước mặt Lục Dã lại đột nhiên lại đỏ mặt đến mức không thể nói thành lời, cô cứ “tôi tôi tôi” lắp bắp một lúc lâu, ngẩng cổ lên nói: “Em cạn rồi ! Anh cứ tùy ý đi !”
Lục Diệp cười nhẹ lắc đầu.
Đối mặt với cô, anh cũng uống cạn phần rượu trong ly.
"Trình Mạt có phải không ?"
"Anh biết em sao ?"
Trình Mạt cảm thấy vui mừng khôn xiết.
Trong những năm bị ném ra nước ngoài, Trình Mạt đã có thể vượt qua sự cô đơn của mình bằng cách xem hết tần tật những bộ phim mà Lục Dã đóng.
Cô trân trọng mỗi một bộ phim của anh, cô gần như có thể chứng kiến quá trình anh từ một thiếu niên biến thành thành một người đàn ông trưởng thành, chín chắn như bây giờ.
Trên màn ảnh rộng, Lục Dã có thể là một kẻ ăn xin nghèo khó, có thể một quý tộc trong bộ quần áo mới và những con ngựa hùng hổ, cũng có thể là một kiếm sĩ có thể di chuyển thế giới chỉ bằng một thanh kiếm, hay cũng sẽ một kẻ giết người tàn nhẫn không ghê tay. . .
Không có vai nào mà anh không thể đóng, và cũng không có vai nào mà anh đóng không tới cả.
Cơ thể của anh ấy dường như chứa đựng một tâm hồn phong phú, một tâm hồn khiến người ta phải không ngừng khám phá – tâm hồn đó là một tâm hôn có bề dày, thú vị, nhẹ nhàng và đầy màu sắc.
Và khi người này đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, Trình Mạt chỉ cảm thấy người có hàng ngàn khuôn mặt không ngừng biến hóa trên màn hình đột nhiên hòa vào người trước mặt cô.
Đẹp trai.
Sống động.
Đặc biệt là khi đôi mắt đó của anh đối mặt với bạn - -- - - --
Trình Mạt phải thừa nhận rằng, là một người hâm mộ, cô thế vậy mà vẫn có thể rung động với chính chủ.
Đáng tiếc thật đấy.
Một nhan sắc trời cho như thế này, Trình Mạt bực bội liếc nhìn sang Tô Diệp Tinh, là bạn thân cô đó.
"Tôi biết chứ," Lục Dã trả lời câu hỏi cuối cùng của cô, và ánh mắt anh rơi xuống cô gái ngọt ngào như hoa ở kế bân, cô cụp mắt xuống, cũng không biết đang nghĩ gì, khuôn mặt nghiêng trầm tĩnh và mềm mại trước ánh đèn xanh, anh nói, "Tô lão sư trước đây đã từng nói với tôi rằng cô ấy có một người bạn thân."
Trình Mạt liều mạng gật đầu và vỗ ngực tự hào nói: "Là em, là em đây ạ, em với Tinh Tinh chơi từ nhỏ, từ lúc còn mặc chung một cái váy nữa !”
Tô Diệp Tinh: ". . . . . ."
Cô muốn che mặt.
Trước mặt người ta, người thục nữ này cứ nói cái gì vậy trời?
Nghe thấy bên cạnh có tiếng cười trầm thấp, mặt cô có chút nóng lên.
Hai nhóm người bắt đầu giới thiệu qua lại.
Sau đó, Tô Diệp Tinh mới biết rằng Mộ Lê này là hàng xóm thời thơ ấu của Lục Dã. Hai người đã biết nhau từ khi còn nhỏ. Cô ấy là một nghệ sĩ piano rất có tài năng. Thậm chí còn từng là nghệ sĩ piano chính trong Dàn nhạc Giao hưởng của Berlin, cô ấy cũng vừa trở về Trung Quốc gần đây.
"Dàn giao hưởng của Berlin ? Rất khó mới có thể thi vào đó phải không?" Trình Mạt kinh ngạc nói.
“Cực kì khó luôn.” Lăng Kiêu uống có hơi nhiều, “Cho nên đó. . . xông ra thế giới ngoài kia phát triển tốt như vậy, cậu trở về làm gì thế ?
“Sức khỏe mẹ tớ không tốt,” Mộ Lê nói, “Tớ cũng không thể cứ tiếp tục trôi nổi ở nước ngoài như thế, vì vậy tớ quyết định trở về.”
Tất nhiên Tô Diệp Tinh cũng biết điều đó là khó khăn với cô ấy như thế nào.
Tiêu chuẩn tuyển chọn dàn nhạc giao hưởng luôn rất cao, đặc biệt là chọn một người phương Đông làm trưởng dàn nhạc toàn những người phương Tây thì càng khó hơn.
Tô Diệp Tinh cảm thấy ngưỡng mộ, nhưng cũng có chút . . .
Được rồi.
cô thừa nhận.
cô có một chút ghen.
Từ trực giác của một người phụ nữ, cô có thể nhìn ra được ánh mắt đó của Mộ Lê khi nhìn Lục Dã, nhìn ra được sự yêu thích được che giấu một cách kĩ lưỡng.
Đó là một sự yêu thích được đặt trên đầu trái tim cô ấy một cách cẩn thận và dè dặt.
Vừa định uống một ly, Hứa Ninh An nói: "Uống ít thôi, cậu muốn say à."
Tô Diệp Tinh nhìn anh mỉm cười: "Không có, tửu lượng của tớ tốt lắm đấy."
Sau khi nói xong, cô có thể cảm nhận được ánh mắt của Lục Dã đang nhìn về phía này.
—
Sau một lượt uống, Tô Diệp Tinh có hơi ngà ngà say.
Lúc trước Lục Dã còn chưa nói nhiều, dựa vào lưng ghế sô pha, bộ dáng có chút mệt mỏi, Trình Mạt đang lè lưỡi định kéo Lăng Kiêu đi lên hát, đột nhiên nói: “Có chút nhàm chán. "
Vừa nói, Lục Dã vừa nhìn Tô Diệp Tinh, khuôn mặt chìm trong bóng tối khẽ mỉm cười, trong mắt mang theo một tia khiêu khích: "Em dám chơi trò nói thật hay mạo hiểm không ?"