Tay Khương Từ dừng lại trong phút chốc, sau đó lại sắp xếp xách như cũ.
"Cái người này thật giảo hoạt."
Một câu nói không đầu không đuôi, ngay cả giọng nói cũng cực kỳ bình thản, Khương Từ không hiểu cậu muốn biểu đạt cái gì, cười một tiếng, "Lời này là sao?"
"Vô duyên vô cớ chiếm bao nhiêu tiện nghi của tôi như vậy."
Khương Từ xoay người, "Không phải lần trước đã nói rõ với cậu rồi sao?"
"Nói rõ?" Trần Giác Phi buồn bực, ánh mắt dừng trên mặt cô, giống như chất, mang theo chút ý nghĩa khác.
Trong lòng Khương Từ lộp bộp một cái, đột nhiên cảm thấy dường như Trần Giác Phi có chút thay đổi, không còn là cái tên Trần Giác Phi ngốc nghếch lỗ mãng như trước kia nữa.
"Thật ra không cần nói rõ, trong lòng cậu cũng đã hiểu rồi."
Khương Từ ngừng thở, yên lặng trong phút chốc, nở một nụ cười rất nhạt, "Có một số việc nên nói rõ, có một số việc hãy cứ để nó đần độn u mê thôi."
Trần Giác Phi trầm mặc trong chốc lát, "Cậu và cậu của tôi quen biết từ lúc nào vậy."
"Ở lễ tang của ba tôi."
"Kể một chút đi."
Khương Từ liếc cậu một cái, "Thật ra thì tang lễ này tôi cũng không định làm, tan đàn xẻ nghé, người tới đều là để chế giễu, không có ý nghĩa. Nhưng ba tôi lại là người thích thể diện, thích náo nhiệt, tôi vẫn muốn tiễn ông đi một cách thuận lợi vui vẻ."
Cô lùi về phía sau một bước, dựa lưng vào giá sách, "Người mất đã lớn tuổi, có không ít bạn làm ăn của ba tôi đến dự. Nhiều người như vậy, duy chỉ có Lương Cảnh Hành, ánh mắt của anh nhìn tối hoàn toàn không giống với nhưng người khác, không phải là vui sướng khi người khác gặp họa, cũng không phải là đơn thuần thương hại... Dĩ nhiên, tôi cũng không nói được đến tột cùng đó là cảm xúc gì. Qua vài ngày, tài sản của ba tôi chính thức bị niêm phong, anh tới tìm tôi, cho tôi mượn mười vạn tệ, — cũng không nói cho mượn, chỉ nói là trả lại số tiền ba tôi từng cho anh ấy mượn. Không thể không nói, khi đó anh ấy đã giữ lại được lòng tự trọng buồn cười của tôi. Tôi cũng cần tiền, nhưng lại không chịu nổi người khác thương hại."
Mắt Khương Từ nhìn sang hướng khác, "Sau lại bởi vì liên quan đến cậu, tôi tiếp xúc nhiều hơn với anh ấy. Anh ấy rất quan tâm tôi, cậu biết đấy, dệt hoa trên gấm thì dễ, còn đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi thì lại rất khó..."
"Tôi không quan tâm cậu sao?" Trần Giác Phi chợt ngẩng đầu.
"Cậu..." Khương Từ hiếm khi cảm thấy khó xử, cân nhắc dùng từ, "Cậu cũng quan tâm ta, ngoại trừ một chút không vui lúc đầu. Thật ra thì tôi rất biết ơn cậu, tôi là người đôi khi không biết suy xét, còn thường xuyên chà đạp lên ý tốt của người khác." Cô nhìn Trần Giác Phi, ánh mắt chân thanh, "Nhưng tôi biết, với tư cách là bạn bè, cậu rất quan tâm tôi." Côi nói hai chữ "Bạn bè" rất rõ ràng.
Trần Giác Phi không lên tiếng, ánh mắt nhất thời vô cùng âm u, dường như có rất nhiều cảm xúc phức tạp chìm ở bên trong.
"Cậu biết tính tình tôi tương đối cô độc, không được nhiều người chào đón, nếu như trước kia tôi có làm điều gì xúc phạm tới cậu..."
"Cậu không có xúc phạm đến tôi," Trần Giác Phi ngắt lời cô, "Là do tôi ngốc, rất nhiều việc không suy nghĩ được thấu đáo. Cô là kiểu người đặc biệt, mỗi khi ra quyết định gì thì không ai có thể sửa đổi. Cậu tôi tương đối chững chạc, nhưng cũng khá cố chấp. Hai người rất xứng..."
Cậu đột nhiên nghẹn lại, nhất thời cũng không biết nói thêm cái gì nữa, hít thở mấy lần, cuối cùng nhìn Khương Từ một cái, chợt xoay người ra cửa.
Vừa vặn Lương Tĩnh Tư đi vào, thiếu chút nữa đụng vào, "Ai da, con đi đâu vậy?"
Trần Giác Phi mím chặt môit, không nói gì, vòng qua người Lương Tĩnh Tư "Rầm rầm rầm" xuống lầu.
Lương Tĩnh Tư liếc cậu một cái, đi vào thư phòng, hỏi Khương Từ, "Giác Phi lại cãi nhau với em hả?"
"Không có." Khương Từ vội vàng trả lời.
Lương Tĩnh Tư cười cười, đi tới bên cạnh Khương Từ, bắt đầu sửa sang lại giá sách, "Giác Phi chính là bị làm hư rồi, từ nhỏ tới lớn không phải chịu khổ bao giờ, muốn gì được nấy." Cô yên lặng chốc lát, "... Nhưng trên thế giới, luôn luôn có một số chuyện, không thể nào xuôn sẻ như ý."
Khương Từ dừng lại, cảm giác lời này của Lương Tĩnh Tư có thâm ý khác, nhưng lại không dám ngẫm nghĩ nhiều.
Trần Giác Phi lao ra cửa, chạy đến sân mới dừng lại.
Mạt trời buổi chiều rất gay gắt, nhanh chóng làm cả người cậu đổ mồ hôi. Cậu đứng yên không nhúc nhích, trên đường đá, dưới lòng bàn chân là một cái bóng ngắn ngủn.
Có một số việc, ngay từ đầu đã không nhìn rõ, sau này cũng không còn cơ hội nào để nhìn rõ nữa.
Buổi tối, Lương Cảnh Hành tới đây như đã hẹn trước. Ăn cơm xong, Lương Tĩnh Tư tiễn hai người ra đến cửa, "Cảnh Hành, em đi lái xe đến đây trước đi, chị muốn nói vài câu với A Từ."
Nhìn bóng dáng Lương Cảnh Hành đi vào bóng đêm, Lương Tĩnh Tư kéo tay Khương Từ, đi tới dưới cầu thang.
Trong lòng Khương Từ có chút thấp thỏm, cúi mắt, hô hấp cũng không tự giác chậm lại.
"A Từ, chị hỏi em một câu thật lòng."
Khương Từ giương mắt, "Chị cứ nói."
Lương Tĩnh Tư nhìn cô, "Em thật sự muốn trải qua một đời với Cảnh Hành sao?"
Khương Từ sững sờ, không chút do dự gật đầu, "Em từ trước đến giờ chưa từng thay đổi nguyện vọng của bản thân, chỉ cần Lương Cảnh Hành không hối hận, em chắc chắn sẽ không hối hận."
"Cậu ấy lớn hơn em mười hai tuổi, có thể bây giờ còn chưa nhìn ra cái gì, nhưng sau này lúc em đã , cậu ấy ... Chênh lệch này vô cùng tàn khốc."
"Em biết," Khương Từ ngẩng đầu nhìn Lương Tĩnh Tư, "Nhưng nếu đã thích một người, ngay cả việc anh già yếu cũng không thể tiếp nhận, từ thích này còn có ý nghĩa gì nữa đây? Ba năm trước, nếu chị hỏi em lời này, có lẽ em sẽ do dự, sẽ sợ hãi, nhưng bây thì không. Hiện tại, không còn có cái gì có thể phá huỷ em, chia lìa cũng không, tử vong cũng sẽ không."
Lương Tĩnh Tư cười, "Khó được hai người trên điểm này có một thái độ nhất trí như vậy, chính là Cảnh Hành, cảm giác mắc nợ em, bởi vì sau này cậu ấy luôn luôn ở phía trước, chuyện này đối với em thật sự không công bằng."
"Ít nhất cũng còn năm nữa, như vậy là đủ rồi."
Lương Tĩnh Tư đưa mắt nhìn cô chốc lát, cười nói: "Nhìn em, làm chị làm nhớ đến bản thân mình năm trước."
Khương Từ cười nhạt, "Lương phu nhân từng nói với em, bà cảm thấy em với chị và Lương Cảnh Hành là người một đường..." Cô chợt ngẩn ra, nhớ tới một câu nói của Lương phu nhân: Nó à, khẳng định nó thích người cùng một đường với nó.
... Thì ra là bà đã sớm nhìn ra.
Khương Từ không khỏi thầm than, nhà họ Lương thật là một nhà đều là nhân tinh.
Lương Tĩnh Tư dường như rất hưởng thụ những lời này, cười nói: "Đây cũng là sự thật. A Từ, về sau đừng cảm thấy bản thân cô đơn lẻ loi. Lương Cảnh Hành chính là người nhà của em, tất cả chúng ta đều là người nhà của em."
Cổ họng Khương Từ nghẹn lại, một lúc lâu sau mới "Dạ" một tiếng.
Trên xe, Lương Cảnh Hành đã đợi hồi lâu, chờ cô lên xe, trước tiên xoa nhẹ đấu cô một cái, "Mấy câu của hai người lây thật đấy."
"Sự tình liên quan trọng đại, không thể qua loa, đương nhiên phải nói thật lâu."
"Nói những gì vậy?"
"Nói anh đối với em tình sâu nghĩa nặng, không dứt bỏ được."
Lương Cảnh Hành cười, "Nói bậy."
Cả người Khương Từ buông lỏng, dựa vào ghế ngồi, chờ sau khi xe khởi động, mới chậm rãi nói: "Lương Cảnh Hành, Phật tổ đã nói, người có tám cái khổ: sinh, lão, bệnh, tử, oán tăng hội, ái biệt ly, ngũ âm sí thịnh, cầu bất đắc. Hai người chúng ta đều chỉ còn dư lại lão cùng tử là chưa từng trải qua, anh nói xem, có phải rất công bằng hay không?"
Chân lí thứ nhất - Khổ đế - của Tứ diệu đế nói về tính chất của khổ: Sinh là khổ; già là khổ; bệnh là khổ; chết là khổ; lo lắng, than thở, buồn rầu, tuyệt vọng là khổ; không đạt gì mình ưa thích là khổ; nói tóm lại: mọi thứ dính líu đến Ngũ uẩn là khổ
Lương Cảnh Hành liếc nhìn cô một cái, "Sao đột nhiên lại nói đến cái này?"
Khương Từ nghiêm túc nhìn anh, "Lúc em ở Đại Lý dã có một người bạn nói với em, mọi người đều sẽ già đi. Bởi vì câu này, đột nhiên em không còn sựo sự chênh lệch giữa em và anh nữa. Lúc anh già đi, em cũng chuẩn bị già. Có một ngày anh sẽ chết, không lâu sau, em cũng sẽ đi theo anh; cho nên, không tồn tại vấn đề ai mắc nợ ai."
Lương Cảnh Hành nhất thời không nói được gì, thật lâu sau, bật cười một tiếng.
Khương Từ ở thành phố Sùng khoảng hai tuần, Trần Tây Tử gọi điện thoại tới giục cô nhanh trở về. Buổi tối trước khi đi một ngày, Khương Từ đưa ra yêu cầu đình chiến — hai tuần này cô ở trong biệt thự của Lương Cảnh Hành, hơn nữa còn ngủ cùng một giường với anh, kết quả có thể nghĩ. Cô quả thật không biết con người sau khi cấm dục một thời gian dài lại có thể tràn đầy tinh lực như vậy, mỗi ngày đều dùng các biẹn pháp khác nhau giày vò cô.
Bởi vì hôm sau phải ngồi máy bay, Khương Từ tắm xong liền che phủ mình vô cùng chặt chẽ, bày ra hiên bộ dáng ngang lẫm liệt, không có ý định cho Lương Cảnh Hành một chút cơ hội xâm phạm lãnh thổ.
Lương Cảnh Hành đang ngồi ở trên giường xem tạp chí, nhìn thoáng qua cô, cảm thấy buồn cười, "Em đây là muốn đi hy sinh?"
"Chú Lương, chú dám cả gan đụng vào một đầu ngón tay của tôi, tôi nhất định sẽ lấy cái chết chống cự."
Lương Cảnh Hành nhíu mày, cũng không nói gì , tiếp tục lật tạp chí.
Khương Từ vén chăn lên, nằm xuống bên cạnh Lương Cảnh Hành, nghịch điện thoại di động một lát, quay đầu nhìn anh một cái. Ánh mắt của anh dính ở trên tạp chí, vẻ mặt chuyên chú.
Khương Từ chống người lên một chút, nhìn lướt qua tờ tạp chí, tất cả đều là biểu đồ cùng thuật ngữ khó hiểu, cũng không biết tại sao anh có thể đọc say sưa ngon lành như vậy.
Cô đưa tay chọc chọc hông của Lương Cảnh Hành, "Còn sách gì khác không?"
Lương Cảnh Hành vươn tay lục một chồng sách trong ngăn tủ, đưa quyển Fashion Magazine cho cô.
Khương Từ đối với xu thế thời trang không cảm thấy hứng thú lắm, từ trước đến giờ mặc quần áo đều hết sức tùy hứng. Dù sao da cô cũng trắng, lại gầy, mặc cái gì cũng không xảy ra lỗi. Về phần trang điểm, dưới sự bức bách của Trần Tây Tử thì có tiếp xúc một chút, nhưng chỉ là vào những trường hợp quan trọng mói bỏ chút tâm tư, còn bình thường trước sau như một đều để mặt mộc không trang điểm.
Vì vậy lúc này tờ tạp chí thời trang bị cô soạt soạt soạt lật vài tờ, lại cảm thấy hào hứng, hỏi Lương Cảnh Hành, "Còn có quyển khác không?"
Lương Cảnh Hành lại quăng cho cô một quyển sách báo văn nghệ.
Khương Từ lật hai tờ, không phải đau đớn thì là chán chường, hoặc là lẫm liệt hoặc là long trọng, hoặc là tươi tốt hoặc là trống trải...
"Còn nữa không?"
Đổi một quyển thời sự chính trị, bên trong là thế cục quốc tế, rung chuyển ở Trung Đông, mâu thuẫn trên vùng biển Đài Loan... Nhìn liền thấy đau đầu nhức óc.
"Lại đổi một quyển khác."
Lương Cảnh Hành dừng lại, ánh mắt chậm rãi di động đến bàn tay cô, "Em thật sự muốn đọc sách sao?"
"Thật sự mà, chỉ là mấy quyển này em đều không có hứng thú."
"Vậy em cảm thấy hứng thú với cái gì?"
Khương Từ suy nghĩ một chút, "Anh còn có sách gì nữa?"
"Đầu tư cổ phiếu, văn học, sản xuất..."
Anh thấy Khương Từ đều lắc đầu bác bỏ, chợt gấp tờ tạp chí trong tay lại, chắc chắn nói: "Có một thứ, nhất định em cảm thấy vô cùng hứng thú?"
"Cái gì?"
Lương Cảnh Hành ném tạp chí đi, lật người một cái, đè cô ở dưới thân, "Vệ sinh sinh lý."
Mặt Khương Từ nóng lên, lập tức đẩy anh ra, "Không dám!"
"Ai cho em quấy rầy anh đọc sách, hả?"
"Không phải do em cảm thấy nhàm chán sao!"
Một cái tay từ từ đưa vào trong vạt áo ngủ của cô, vô cùng có kỹ xảo bóp nhẹ mấy cái, "Còn nhàm chán không?"
Cả người Khương Từ mềm nhũn, cong lên giống như con tôm khô, "Đừng... Ngày mai em phải ngồi máy bay, sợ nghỉ ngơi không tốt."
Lương Cảnh Hành không chút cử động.
Hô hấp của Khương Từ nhanh chóng trở nên dồn dập, bắt lấy tay Lương Cảnh Hành, nhưng không biết là mình muốn cho anh dừng lại, hay là tiếp tục, "Chú Lương..."
"Khương Từ, cho em một lời khuyên, " Lương Cảnh Hành nhìn cô chằm chằm, "Về sau, đùng tùy tiện gọi anh như vậy..." Cúi người hôn đôi môi phát run của cô, "Nếu không tự gánh lấy hậu quả."