Ngay khi nhìn thấy Cao Ca từ xa, Tả Thừa Nghiêu đã cảm thấy có điều gì không ổn. Dường như cô đang bị đả kích, hai hàng lông mày cứ nhíu chặt, mãi không thể giãn ra nhưng vẫn gắng gượng chịu đựng.
Khuôn mặt cô trắng bệch như bị rút cạn máu, đối lập với chiếc váy đuôi cá màu đỏ đầy tương phản. Màu đỏ thê lương như máu khiến màu trắng lại càng thêm nhợt nhạt, gợi đến hình ảnh nàng tiên cá bé nhỏ trong câu truyện cổ của Andersen. Chính là nàng thiếu nữ ngây thơ, chưa từng biết đến sự tuyệt vọng, tình nguyện đánh đổi chiếc đuôi, trở nên câm lặng để trở thành con người; dẫu không thể nói cười vẫn một lòng hướng về chàng hoàng tử; đến cuối cùng mới hoàn toàn mất đi mọi hy vọng, biến thành bọt biển tan biến giữa không trung.
Tả Thừa Nghiêu thầm đoán hẳn là trong quãng thời gian ngắn ngủi hai người tách ra đã xảy ra chuyện gì đó. Tuy nhiên, anh tạm thời không thể biết được tình huống cụ thể như thế nào. Anh cũng thừa hiểu, cho dù có hỏi Cao Ca chắc chắn cũng chẳng nhận được câu trả lời thỏa đáng. Thực ra muốn biết có chuyện gì rất đơn giản, chỉ cần điều tra hệ thống camera theo dõi gắn trên hành lang triển lãm là ra ngay. Huống chi mối quan hệ giao tế của Cao Ca vốn không mấy phức tạp, có thể khiến cô trở nên như vậy tính ra cũng chỉ vài người, chẳng có gì khó suy luận.
Nhưng bây giờ, đây không phải là điều quan trọng nhất. Trước khi kịp nhận ra, trái tim anh đã bị một sợi dây vô hình nhẹ nhàng quấn lấy. Nhìn thấy thần sắc bi thương của cô, sợi dây ấy lại càng thêm siết chặt khiến anh đau đớn không nguôi, chỉ muốn nhanh chóng đến gần khẽ vuốt ve lên vầng trán nhỏ.
Bước đến trước mặt Cao Ca, anh nói khẽ: “Đi thôi, chúng ta về nhà.”
Cao Ca ngây ngốc nhìn Tả Thừa Nghiêu. Rốt cuộc, anh vẫn luôn có cách đánh vào điểm yếu nhất của cô. Cô tự cho rằng mình là kẻ cứng rắn, ấy vậy mà trước mặt anh luôn phải cởi giáp quy hàng, không đỡ nổi một đòn. Cô bỗng nhớ đến một đêm của nhiều năm về trước, anh cũng từng ôm Mạnh Dao và nói như vậy: “Anh đưa em về nhà.”
Nhà ư?
Đâu mới là nhà đây?
Đối với Cao Ca, khi mẹ còn sống, Cao Thị vẫn là nhà của cô. Thực không ngờ, hiện giờ cô lại cùng Tả Thừa Nghiêu ở chung một chỗ. À, còn có căn hộ mà mẹ đã để lại cho cô hay nơi yên tĩnh không bị ai quấy rầy ở ở St. Andrew nữa chứ.
Còn đối với anh mà nói, nơi đâu mới được tính là nhà?
Là gian phòng nhỏ hẹp, cũ nát có Mạnh Dao kề bên khi ấy? Hay là chỗ ở hiện nay, nơi mà mùi hương của cô đã quẩn quanh khắp chốn?
Cô không biết. Nhưng anh nói “Chúng ta về nhà.” “Chúng ta”, vốn dĩ là hai người, cô và anh. Nhiều năm như vậy, cô đã tha hương hơn nửa vòng trái đất, bỏ đi rồi lại trở về, tìm kiếm, khao khát mà vẫn không thể đạt được, cũng chỉ là một chữ – “Nhà”, một nơi để yêu và được yêu.
Cô mủi lòng, không chống cự nổi sự mê hoặc từ chữ “Nhà” này.
Huống chi ánh mắt của anh lại trong suốt như thế, đến mức vừa nhìn vào đã thấy ngay hình bóng của cô. Hơn nữa, cô lại có thói quen tự lừa dối mình, có lẽ, anh không đến mức như vậy với cô, ít nhất thì sẽ không tồi tệ như lời của Cao Lạc Thi nói.
Cô muốn cho anh một cơ hội. Có thể là để một lần nữa lại nghe anh lừa dối. Cũng có thể, anh sẽ tàn nhẫn nói cho cô biết sự thật để cô hoàn toàn từ bỏ mọi hy vọng.
Cô muốn hỏi anh, rốt cuộc, những điều Cao Lạc Thi nói có phải thật không? Nếu đúng vậy, cô sẽ cá chết lưới rách, quyết tâm rời khỏi. Cô có thể đi tự thú, chấp nhận ngồi tù, cũng có thể gánh chịu khả năng Mạnh Dao sẽ điên cuồng trả thù. Nếu như không phải, cô sẽ ở lại thêm một tháng. Nhiều nhất một tháng nữa, dự án phục chế các bức cổ họa ở bảo tàng sẽ hoàn thành. Khi đó, anh Zack sẽ rời khỏi Trung Quốc. Khi ấy, dự án thành phố hàng không của ba cô chắc đã dần đi vào quỹ đạo, nếu Tả Thừa Nghiêu phá vỡ cam kết hợp tác thì sẽ gây tổn thất cho cả hai bên. Theo như lời anh tư, dự án này hứa hẹn đem đến rất nhiều lợi ích, Tả Thừa Nghiêu chắc hẳn sẽ phải cân nhắc một chút chứ? Về phần anh tư, qua nhiều năm như vậy, cô vẫn luôn mang đến cho anh biết bao phiền phức, nếu như Tả Thừa Nghiêu thực sự giận cá chém thớt, cô sẽ bán hết sản nghiệp mà mẹ để lại rồi đưa cho anh. Dẫu sao, lần này ra đi cô cũng không có ý định quay trở lại.
Cô trốn chạy suốt bảy năm, đi một vòng lớn, không nghĩ tới lần nữa quay về lại lún thật sâu.
Dù thế nào đi nữa, đến một thời điểm nào đó, mọi chuyện đều phải kết thúc.
Cao Ca mở miệng chậm rãi hỏi, giọng cô có chút khàn khàn. “Tôi muốn hỏi anh hai vấn đề, xin hãy thành thực trả lời. Cầu xin anh, bởi vì chuyện này đối với tôi rất quan trọng. Anh không cần giải thích gì cả, chỉ cần nói cho tôi biết là có hay không. Chỉ cần anh nói, tôi lập tức tin tưởng, mặc kệ đáp án như thế nào. Chỉ là xin anh nhất định phải nói thật cho tôi biết, xin anh.”
Trong ấn tượng của Tả Thừa Nghiêu, số lần Cao Ca khẩn cầu anh như vậy có thể đếm trên đầu ngón tay. Lần trước vẫn là do anh cưỡng ép cô. Dường như chỉ có một lần cô khẩn cầu anh, nhưng lại khiến anh càng mất đi lý trí.
Lần này Tả Thừa Nghiêu gật đầu, chỉ đơn giản nói: “Em hỏi đi.”
“Có phải anh định dâng tôi cho Tạ Tề?”
Hỏi xong cô liền nhắm mắt lại, chậm rãi chờ anh tuyên án. Vì vậy, cô đã bỏ lỡ hình ảnh – vầng trán anh đột nhiên cau chặt, trong đôi mắt đen bỗng bừng lên ngọn lửa giận u ám.
Giọng anh căng như dây đàn: “Không có, chưa bao giờ.”
“Mấy tấm ảnh của chúng ta, cả đoạn clip kia nữa, là do anh tung lên mạng sao?”
“Không phải tôi.”
Cao Ca cúi đầu không để anh nhìn thấy, một giọt nước nơi hốc mắt của cô lăn xuống, rớt trên sàn nhà giá lạnh, tạo thành một chấm mờ nhỏ xíu.
Cô nói khẽ: “Cám ơn. Cám ơn anh đã cho tôi câu trả lời.”
Chỉ cần anh nói, em sẽ tin. Mặc kệ đó là lời thật lòng hay giả dối. Mặc kệ có bao nhiêu chứng cứ bày ra trước mặt đi chăng nữa, chỉ cần anh nói, em sẽ luôn tin anh.
Cô thầm cầu khẩn: Mạnh Dao, xin lỗi. Mẹ, hãy thứ lỗi cho con. Xin hãy tha thứ cho con được tùy hứng thêm một lần nữa thôi. Con biết mình nghiệp chướng nặng nề, không nên tham luyến khoảnh khắc ấm áp bên anh ấy. Nhưng thực tình con không biết phải làm thế nào. Xin cho con thêm một tháng nữa thôi. Sau đó, con sẽ ra đi. Suốt quãng đời còn lại, con sẽ cô độc để mà chuộc tội, chuộc lại lỗi lầm ngày ấy đã yêu anh.
Tả Thừa Nghiêu bước đến nắm tay cô: “Hỏi xong rồi? Vậy theo tôi về nhà!”
Cao Ca hít thật sâu rồi xoay lại nắm chặt tay anh. “Vâng.”
Đi thôi, cùng với anh về nhà. Ít nhất thì trong một tháng cuối cùng này, chỗ của anh sẽ chính là nhà của cô.
Hai người nắm tay nhau ra khỏi hành lang triển lãm tranh. Phía sau, cô bé cầm dao găm và chú heo nhỏ vẫn đang trơ mắt nhìn nhau.
Dường như, mỗi một người khi yêu đều giấu trong mình một lưỡi dao sắc bén. Bởi vì chỉ khi được tiếp thêm dũng khí, họ mới không sợ bị tổn thương, mới có thể dốc lòng để mà yêu đương hết mực. Mà mỗi người khi yêu cũng chẳng khác nào chú heo đang chờ làm thịt. Bởi vì yêu chân thành nên mới cam tâm tình nguyện buông tay chịu trói, mặc cho đối phương tổn thương chính mình.
Hai người cùng bước đến thang máy dẫn xuống lầu. Không ngờ trước thang máy đặt một tấm bảng thông báo: Thang máy đang kiểm tra, vui lòng đi cầu thang.
Thực ra trung tâm đấu giá và hành lang triển lãm tranh đều ở tầng năm, xuống đến tầng trệt cũng không xa lắm. Có điều Cao Ca đi giày cao gót nên có chút trầy trật mà thôi.
Bước đến trước cầu thang, Cao Ca bèn cởi giày cao gót, chân trần như vậy xuống lầu thoải mái hơn nhiều.
Tả Thừa Nghiêu kéo cô: “Tôi cõng em xuống dưới.”
“Cái gì?” Cao Ca nhất thời không nghe rõ.
Tả Thừa Nghiêu hơi cúi xuống, đưa lưng về phía Cao Ca rồi lặp lại. “Lên đi, tôi cõng em xuống dưới”
Lần này thì nghe rất rõ khiến cô giật mình không thôi. “Tả Thừa Nghiêu, anh…”
“Chẳng lẽ IQ của em kém đến mức chuyện gì tôi cũng phải nói đi nói lại em mới hiểu hay sao? Nhanh lên, không nên nán lại nữa!”
Do dự một hồi, cuối cùng Cao Ca vẫn leo lên lưng của Tả Thừa Nghiêu.
Anh đứng lên, bước từng bước một xuống dưới.
Đêm mùa hè năm ấy, sau buổi tiệc chia tay ngày tốt nghiệp, cô uống say khướt, cũng là anh đã cõng cô về nhà như thế này. Đêm ấy, bầu trời đầy sao còn cô lại chẳng kiêng kỵ điều gì mà đề nghị. “Anh sẽ cõng em cả đời này nhé!”
Khi ấy anh nói gì nhỉ?
Anh nói: “Được, nhưng mà em phải giảm cân đi!”
Bây giờ cô đã gầy đi nhiều nhưng có thực là anh sẽ cõng cô cả đời không?
Đây là lần thứ hai Tả Thừa Nghiêu cõng cô. Chỉ là, giờ khắc này, cả cầu thang tĩnh lặng không một bóng người khiến Cao Ca bất chợt nảy sinh ảo giác. Cảnh tượng thật giống như bảy năm về trước, anh vẫn luôn cõng cô, giữa họ chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì.
Cô muốn đem toàn bộ chi tiết hiện tại khắc thật sâu trong lòng. Tiếng thở dốc của anh, nốt ruồi nhỏ sau vành tai anh, từng tiếng bước chân vang vọng khi anh vững bước xuống lầu…
Cao Ca không kềm lòng được, khẽ gọi tên anh. “Tả Thừa Nghiêu, Tả Thừa Nghiêu…” , một lần rồi lại một lần, dường như muốn làm cho khoảnh khắc này thêm phần sống động vậy.
Giọng cô rất nhỏ, ngỡ chừng sẽ bị hòa lẫn bởi tiếng bước chân của anh. Ấy vậy mà Tả Thừa Nghiêu lại nghe thấy, anh đáp lời. “Anh đây, Cao Ca, anh ở đây.”