Chương : Hàn Nhạc nói ra chân tướng
Một hồi sau, sắc mặt của Hoặc Anh Tuấn cuối cùng cũng trở lại bình thường, nhưng trên mặt vẫn không giấu được nét thất bại.
Cảnh hoàng hôn rực rỡ tươi đẹp trên biển đã biến mất, sự lạnh lẽo và đìu hiu của buổi chạng vạng dần thay thế, Hoắc Anh Tuấn không thể không đánh một trận chiến tranh lạnh.
Các món ăn trên bàn đã nguội lạnh cả rồi, còn nổi lên cả những váng mỡ chán ngấy, Hoäc Anh Tuấn bàng hoàng suy nghĩ, bữa ăn này đã muộn biết bao nhiêu năm rồi, vả lại anh còn phải mất tận ba tiếng đồng hồ để nấu, vậy mà Đường Hoa Nguyệt không hề nếm thử dù chỉ là một miếng…
Cánh tay của Hoắc Anh Tuấn khẽ run lên, tự bức ép bản thân phải cầm đũa lên, gắp một miếng thức ăn ở đĩa gần nhất cho vào miệng, nhai trệu trạo mấy cái rồi nuốt xuống.
Đột nhiên anh giống như quỷ ma, đứng phắt dậy, sang ngồi ở chỗ ban nấy Đường.
Hoa Nguyệt vừa ngồi, liền cảm nhận được mùi thơm nhẹ nhàng thoang thoảng trên người Đường Hoa Nguyệt dường như vẫn còn lưu lại chưa kịp bay mất Bàn tay trắng bệch của Hoắc Anh Tuấn đặt lên bụng anh, căn bản không biết đau bụng lần này là do ăn đồ dầu mỡ nguội lạnh, hay là đau bụng đã trở thành phản xạ có điều kiện sau khi Đường Hoa Nguyệt làm anh thất vọng.
Hoắc Anh Tuấn tự hỏi bản thân, nếu anh là Đường Hoa Nguyệt, nếu hai người họ hoán đổi vị trí cho nhau… Năm đó, sau khi trải qua biết bao khó khăn và phải bắt đầu lại tất cả mọi thứ, anh tuyệt đối sẽ không bao giờ cho người khác cơ hội nhẫn nại và giải thích nhiều đến thế. Anh sẽ nhãn tâm trực tiếp ra tay trả thù gấp bội, để cho kẻ thù phải tạ tội bằng cái chết, chứ không phải như Đường Hoa Nguyệt bây giờ, tất cả thủ đoạn đều quang minh chính đại.
Hoắc Anh Tuấn phải thừa nhận rằng anh không làm được, anh không quang minh lỗi lạc được như Đường Hoa Nguyệt.
Vậy hồi đó lý do bọn họ phải chia tay đôi người đôi ngả là gì? Hoäc Anh Tuấn cau mày, đau lòng không ngừng suy nghĩ.
Là vì lúc anh đang ở trong tù với muôn vàn khó khăn hoạn nạn, Đường Hoa Nguyệt đã ở bên Lục Xuyên Mạn. Hoắc Anh Tuấn hận cô thay lòng đổi dạ, nịnh bợ người quyền cao, giảm đạp kẻ yếu thế, vì ham muốn của bản thân mà từ bỏ lời thề vĩnh viễn không chia lìa của hai người.
Cũng bởi vì Đường Hoa Nguyệt bịa ra bệnh nan y để lừa gạt sự không đành lòng của anh, bởi vì Lục Bạch Ngôn… Điều không thể tha thứ nhất là Đường Hoa Nguyệt đã dùng những thủ đoạn tàn bạo như vậy để đối xử với em trai của anh.
Nhưng sau khi Đường Hoa Nguyệt trở về, hầu như chân tướng của những việc này đều đã bị vạch trần.
Nếu như ngay từ đầu anh có thể có được ba phần lý trí của Đường Hoa Nguyệt, thì bây giờ có lẽ đã không đi tới bước đường này.
Trước đây Hoắc Anh Tuấn chưa từng biết, hóa ra hối hận là thứ cảm giác đau đớn đến như vậy, nó ảnh hưởng đến từng sợi dây thần kinh của con người, khiến người ta mỗi phút mỗi giây đều như sống không bằng chết.
Chín giờ tối, Đường Hoa Nguyệt mới vừa đi ra khỏi bồn tắm, liền nhận được điện thoại của Hoäc Anh Tuấn.
Cô cầm điện thoại lên nhìn, vừa nấy lúc cô đang tắm thì Hoäc Anh Tuấn đã liên tục gọi cho cô bốn cuộc điện thoại.
Nét mặt nghiêm lại, Đường Hoa Nguyệt biết chắc hẳn đã xảy ra chuyện gì khẩn cấp rồi.
“Này, có chuyện gì vậy?”, Đường Hoa Nguyệt trả lời điện thoại với giọng điệu nghiêm trọng.
Hoäc Anh Tuấn ở đầu dây bên kia, thẳng thắn nói: “Anh đang ở dưới lầu nhà em. Hàn Nhạc xảy ra chuyện rồi”
Tóc còn chưa kịp khô, Đường Hoa Nguyệt vội vàng mặc quần áo đi ra ngoài, gấp gáp bước vào trong xe, hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy? Phiên tòa sắp khai mạc rồi, hẳn bị tạm giam trong tù thì có thể xảy ra chuyện gì được?”
Hoäc Anh Tuấn nghiêm túc nói: “Mới một giờ trước, Hàn Nhạc gây gổ xích mích với người khác trong trại giam, người đó là một kẻ rất liều mạng, người đó đã bẻ gãy bàn chải đánh răng và đâm vào cổ họng Hàn Nhạc, Hàn Nhạc rất có thể lành ít dữ nhiều rồi. Bây giờ anh đưa em đến bệnh viện. Nếu như hắn thật sự không qua khỏi, chúng ta tranh thủ trước khi hắn tắt thở thì khiến hắn khai ra những điều hữu ích”
Trước cửa phòng cấp cứu của bệnh viện, người của Hoắc Anh Tuấn đã đợi sẵn từ lâu, vừa thấy hai người đi vào, liền mở cửa mời họ vào bên trong.
Tình hình trên giường phẫu thuật rất nguy kịch, chỉ mới một khoảng thời gian không gặp, Hàn Nhạc đã sụt cân gầy đi trông thấy, xem ra cuộc sống trong tù quả thật rất vất vả Giờ phút này, toàn thân hắn nhuốm đầy một màu máu đỏ tươi, đủ để thấy người đâm vào cổ họng hẳn đã dùng lực mạnh đến mức nào. Hắn chắc chắn phải bị xử tử.
Các bác sĩ bận luôn chân luôn tay, nỗ lực hết sức, nhưng mà nhịp tim của hắn trên điện tâm đồ vẫn càng lúc càng tệ đi, tất cả y bác sĩ đang có mặt ở đây đều là những người giàu kinh nghiệm chuyên môn, trong lòng bọn họ đều biết rõ, bệnh nhân này không thể qua khỏi.
Bác sĩ ngẩng đầu nhìn Hoäc Anh Tuấn, Hoäc Anh Tuấn lập tức ôm Đường Hoa Nguyệt đi về phía trước, cúi người tới gần tên tội nhân đang hấp hối kia.
Hàn Nhạc đảo mắt, rồi đột nhiên bừng tỉnh sau một lượt hít vào thật dài. Là sự minh mẫn cuối cùng trước khi chết! Đây hẳn là những phút giây cuối cùng mà Hàn Nhạc ở lại thế gian này.
Hoắc Anh Tuấn lập tức ấn vào bàn tay đang muốn giơ lên của Hàn Nhạc, hét lớn: “Hàn Nhạc, nhìn tôi này! Bây giờ mau nói ra ai là người đứng sau anh đi! Tôi sẽ đảm bảo cuộc sống sau này cho vợ con anh!”
Trong nháy mắt Hàn Nhạc trợn to hai mắt, cổ họng đầy máu của hắn vẫn liên tục ọc ra chất lỏng bốc mùi hôi thối.
Đường Hoa Nguyệt cũng vội vàng bước đến phía trước, lo sợ mình sẽ bỏ lỡ một lời nói nào của hắn. Chỉ nhìn thấy cả khuôn mặt của Hàn Nhạc đang gồng lên dữ dội, hẳn há miệng thật to, đầu lưỡi hơi cuộn lại, nhưng chút sức lực ít ỏi đó cũng không thể khiến hản ta nói thêm gì được nữa. Hàn Nhạc há hốc miệng, chỉ có thể vô ích lặp lại một âm tiết duy nhất: “Hoa… Lãng… Hoa…