Chương : Động vật máu lạnh
Lục Xuyên Mạn khit mũi, anh ta chỉ cần câu đồng ý của Hoắc Trình Viễn là đủ rồi. Về phần những thứ khác…
“Vậy thì tốt rồi. Chỉ có điều trước đây tôi quên nói với ông, tôi không thèm cái họ Hoäc của ông một chút nào. Tôi làm những điều này chỉ để lấy lại những thứ mà người mẹ đáng thương của tôi xứng đáng được hưởng thôi, người đã bị ông chán ghét rồi ruồng bỏ.”
Hoắc Trình Viễn không cười, cũng không đáp lại những gì Lục Xuyên Mạn nói. Ông ta cảm thấy Lục Xuyên Mạn chỉ như một tên ngốc nhìn thấy phần nổi của tảng băng chìm và cảm thấy rằng mình đã biết toàn bộ câu chuyện.
Hoắc Trình Viễn nói: “Tôi cho cậu vào Tập đoàn Hoắc Huyễn không phải để cậu và Hoắc Anh Tuấn chém giết lẫn nhau. Cậu nên hiểu rõ chuyện này. Trong kinh doanh, tôi không bao giờ muốn dính dáng đến chuyện tình cảm”
Lục Xuyên Mạn rót một tách trà cho.
Hoäc Trình Viễn: “Tôi có mối thù riêng với anh ta. Tôi chỉ muốn anh ta nếm mùi thất bại thảm hại mà thôi. Nó sẽ không ảnh hưởng đến sự tồn tại của Tập đoàn Hoắc Huyễn đâu, ông có thể yên tâm. Hơn nữa, nếu tôi làm tốt, tương lai của Hoắc Huyễn không phải sẽ càng rộng mở hơn sao?”
Hoắc Trình Viễn không bưng tách trà lên: “Ồ? Sao tôi lại không biết hai người có tư thù gì?
“Không phải là vì phụ nữ…”
Nghe đến đây, ánh mắt thâm trâm của Lục Xuyên Mạn càng giống như rẳn độc: “Vì phụ nữ, đến những chuyện như giết người anh ta cũng làm được. Nếu như tôi đã tỉnh lại, đương nhiên phải trả gấp đôi cho anh ta rồi”
Hai người không phải là bố con danh chính ngôn thuận, vừa ngồi xuống đã tính kế lẫn nhau, vậy mà giờ đã nói chuyện với nhau như bạn bè.
Vẻ mặt vốn thản nhiên của Hoắc Trình Viễn sau khi nghe được câu trả lời của Lục Hoäc đây quả thực là có tư cách khoe khoang, nếu không thì trên đời này làm sao.
mà có tôi được? Ông nói xem có đúng không?”
Lục Xuyên Mạn nói xong, nghênh ngang bước đi. Sắc mặt của Hoäc Trình Viễn tối lại, ông ta ngồi lại đó một lúc lâu, sau đó chậm rãi lấy từ trong túi ra một tấm ảnh đã cũ .
Trên đó là hình một người phụ nữ dịu dàng, nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra bà ấy giống với Lục Xuyên Mạn đến năm sáu phần, hơn nữa lại có dáng vẻ lễ độ và tốt tính.
Nếu kiếp này bà ấy không gặp Hoắc Trình Viễn, có lẽ cuộc đời bà ấy đã đi đến một cái kết tốt hơn… Hai tay của Hoắc Trình Viễn nhẹ nhàng vuốt thẳng nếp nhăn ở mép ảnh.
Nhưng từ khi Hoắc Trình Viễn gặp bà ấy, bất luận thế nào ông ta cũng không thể buông tay, không thể chấp nhận số phận của mình, cho dù có phải thay đổi số mệnh, Hoắc Trình Viễn cũng nhất định phải giữ bà ấy lại bên mình.
Nhưng đáng tiếc, ông ta đã thất bại Hoäc Trình Viễn lại cười lớn, bàn tay thô ráp vuốt ve gò má người phụ nữ trong bức ảnh: “Em xem đi, đứa con trai mà em để lại cho tôi đã lớn như vậy rồi, còn biết gây phiền toái cho tôi nữa. Em có muốn tự mình gặp nó không?”
Lục Xuyên Mạn đã được đáp ứng yêu cầu gia nhập Tập đoàn Hắc Huyễn để đối phó với Hoắc Anh Tuấn. Từ Uyển Nhan, người bị Hoäc Anh Tuấn đuổi ra khỏi c cũng muốn đi tìm cho mình những cơ hội mới.
Lần trước Tân Dương đi đến khu nghỉ dưỡng suối nước nóng, kỳ thực Từ Uyển Nhan đã đến đó với ý nghĩ sẽ có chuyện gì đó phát sinh. Nhưng Từ Uyển Nhan không ngờ rằng vào hôm đó, Tân Dương không biết có chuyện gì xảy ra cả, vì vậy anh ấy đã bỏ mặc cô ta một mình ở nơi đó. Đây quả là chuyện mà cánh đàn ông không thể làm được!
Cũng may, về sau Tân Dương đã chân thành tặng quà xin lỗi Từ Uyển Nhan, nếu không cô ta thật sự sẽ nghi ngờ Tân Dương là người trong ngoài bất nhất.
Lần này, chuyện ăn cấp ý tưởng nghiêm trọng đến mức Tân Dương còn chủ động quan tâm xem việc thay đổi nhân sự của Tập.
đoàn GS có ảnh hưởng đến cô ta hay không, Từ Uyển Nhan rất tự hào về điều đó.
Bây giờ Lục Hòa đã suy tàn, chỉ còn Tập đoàn GS chiếm độc quyền, cũng chỉ có Công ty Tân Á mới có thể cạnh tranh với nó. Dù về công hay tư, thì Từ Uyển Nhan vẫn là sự lựa chọn tốt nhất. Cô ta nhất định phải giành được cơ hội này.
Từ Uyển Nhan bôi chút phấn hồng lên chóp mũi, trang điểm theo kiểu điềm đạm và đáng yêu, sau đó cô ta vội vàng đến cuộc hẹn.
Cô ta đến sớm mười phút, nhưng Tân Dương đã đợi sẵn ở đây, thấy Từ Uyến Nhan vừa vào cửa, khóe miệng của Tân Dương khẽ nhếch lên, anh ấy đứng dậy đón cô ta, giúp cô treo áo khoác lên mắc áo.
Từ Uyển Nhan cười xấu hổ rồi ngồi xuống đối diện với Tân Dương, duỗi bàn chân nhỏ cọ cọ vào quần tây của anh.
Tần Dương dừng động tác lại, ngẩng mặt nhìn cô ta, mỉm cười nói: “Cô gầy đi rồi.”
Từ Uyến Nhan làm bộ sờ sờ khuôn mặt của mình: “Thật sao? Có lẽ là do gần đây tôi không ngủ được ngon giấc.”
Nói xong, cô ta miễn cưỡng nở nụ cười, rồi cúi đầu xuống.
“Cô làm sao vậy? Là do Tập đoàn GS sao?”
Từ Uyển Nhan cười thầm, Tân Dương này thật sự càng lúc càng tinh ý, cô ta mới chỉ thay đổi sắc mặt mà anh ấy đã hiểu được cô ta muốn cái gì.
Cô ta nhìn Tân Dương bằng đôi mắt ưu sầu, rồi ngập ngừng nói: “Anh Tân, kỳ thực tôi không muốn nói cho người khác biết những chuyện này, cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì, nhưng anh không phải là người ngoài, nói cho anh biết cũng không có gì mất mặt cả…
Quả thực lần này GS đã gặp phải rắc rối lớn, hơn nữa tôi lại chịu trách nhiệm về dự án game Linh Ngộ, lại có người dám làm rò rỉ thông tin mật cấp cao như vậy.
Dù không liên quan trực tiếp đến tôi nhưng tôi cũng không thể trốn tránh trách nhiệm của mình. Anh Tân, anh cũng biết tôi luôn có trách nhiệm với công việc mà mình làm, vì vậy lương tâm của tôi rất cắn rứt. Sau vài ngày suy nghĩ thì tôi đã đi nhận lỗi và xin từ chức rồi.”
Từ Uyển Nhan ăn nói rất khéo léo, biết tiến biết lùi, nếu những người gặp cô ta lần đầu tiên chắc hẳn sẽ khen cô ta là người có trách nhiệm Nhưng Tân Dương thì khác, khóe miệng anh ấy trong chốc lát cứng đờ lại, mặt của Từ Uyển Nhan thực sự dày hơn anh ấy tưởng…
Cô ta làm trò trước mặt Tân Dương như vậy, anh ấy thật sự không biết phải đáp lại thế nào: “Là như vậy sao? Theo lý mà nói, cô vốn là nhân vật nòng cốt của GS, chuyện này không liên quan đến cô, cô muốn từ chức mà Tổng Giám đốc Hoäắc cứ như vậy phê chuẩn sao?”
Từ Uyển Nhan nhìn xuống đất, che giấu cái nhìn hận thù, bày ra với người đối diện bộ dạng tủi thân.
Tần Dương đương nhiên hiểu ý cô ta, anh ấy rất phối hợp thở dài, nói: “Xem ra Tổng Giám đốc Hoắc thật sự giống như lời đồn đại, công tư phân minh. Hai người có tình cảm nhiều năm như vậy, thế mà anh ấy cũng không thiên vị cô”
Từ Uyển Nhan khẽ cắn môi, trong lòng thầm mắng chửi Hoắc Anh Tuấn, mảng anh hản thật sự không nể tình cũ! Là đồ động vật máu lạnh!