Cạch – tiếng cách cửa gỗ nặng nề được kéo dài theo những tiếng giày gõ nhịp dưới sàn nhà để rồi chỉ còn tiếng bước chân trần lẻ loi bước vào,mỗi lúc một gần.
Căn phòng tối mịt dường như có chủ ý,ko cần quan sát chi tiết cũng cũng rõ đây là một cái phòng ngủ thượng hạng.Dĩ nhiên là có giường cái quan trọng ko thể thiếu.
Tách – âm thanh nhỏ khiến bước chân trần dừng lại đảo mắt tìm.Ánh đèn vàng hất hiu ngay đầu giường,sợi dây dài vẫn đang đung đưa phía dưới.Giờ thì đã rõ âm thanh vừa rồi chỉ là tiếng giật dây đèn.Ko rõ ràng nhưng có thể nhận biết sự có mặt của người thứ trong căn phòng rộng lớn này,ánh đèn hắt một đường dài xuống sàn nhà,đôi giày da màu nâu sang trọng khẽ đu đưa theo nhịp chân của vị chủ nhân của nó.Có lẽ chủ nhân của nó mặc bộ vest đen nên ngồi trong bóng tối hòan tòan ko thể nhận biết được.
“Xin…xin lỗi Ngài là Ngài Jung phải ko ạ?” – thật thận trọng,bước chân trân đứng yên vừa đủ tạo khỏang cách ko quá gần cho cả hai cũng ko quá xa để nhận thấy sự hiện diện nhau
“Uhm” – giọng nam trầm khẳng định,có được gọi là câu ko khi chỉ là âm tiết của cổ họng.
“Họ bảo tôi đến đây phục vụ Ngài”
“Vậy cậu cứ làm theo những gì họ bảo đi” – bây giờ thì có thể nghe rõ hơn về âm giọng trầm lúc nãy.Ko hẳn là khó chịu ngược lại nó có chút gì thách thứ và mỉa mai
“Trong phòng tối…tối thế này sao ạ?” – đảo mắt vòng,mịt mù ko thể thấy gì khác ngoài đôi giày da màu nâu cả
“Tối quá ko thấy đường à,vậy…để tôi giúp nhé” – cộc cộc – đôi giày da nâu đã chuyển động – cộc cộc – đôi giày da đang đối diện bước chân trần.
Lại im lặng…chỉ còn nghe mỗi hơi thở phà vào nhau.
“Mmm…” – tiếng đôi môi nhấp nháy,trơn ướt và hỏang sợ.Âm thanh lớn dần khi chiếc lưỡi đang họat động rất chuẩn xác ở một nơi cũng tối ko kém cái phòng này.Bước chân trần đã được định vị trên giường rất êm và ấm,đôi môi cố gắng mở rộng để hớp lấy ko khí một cách khó khăn.Đôi tay trần cũng nắm chặt hai bên ra giường,cả thân hình nặng trĩu vì sức nặng của người khác to hơn,khỏe hơn và mạnh hơn nhiều.
“Hộc…hộc…hộc….” – tiếng thở gấp gáp như vừa bị siết chặt cổ,ngộp ngạt.
“Hôn kém thế?” – giọng mỉa mai lại thì thào bên tai người phía dưới.Cơ thể bỗng nhẹ hẫn đi vì sức nặng bên trên đã tan biến,ngạc nhiên và thở phào.
“Rót cho tôi một ít rượu” – đôi giày da lại trở về vị trí lúc đầu của nó
“Vâng” – tiếng bước chân chạm vào sàn nhà lạnh lẽo cố gắng tìm đến cái bàn rượu – “Tôi mở đèn được ko,tôi ko thấy đường”
“Tùy cậu”
Tách tách tách – hàng lọat bóng đèn chùm trên trần nhà chiếu sáng khắp căn phòng.Nó sang trọng hơn trong bóng đen cả ngàn lần ấy chứ,mọi thứ trang trí lẫn màu sắc đều hòa nhã trang trọng dù cho là ai đi nữa khi đã bước vào căn phòng này đều bị chóang ngộp với lớp hào nhóang của nó.
“Ngài dùng rượu gì?” – bàn tay trần đang gõ vào các nấp chai rượu trên bàn,quay lưng với đôi giày da phía sau lưng
“Cậu có vẻ rành về rượu nhỉ”
“Lúc trước tôi thường xuyên uống nên biết thôi,ở đây chỉ tòan rượu vang Ngài thích chúng à?” – những giọng nước màu nâu đỏ sóng sánh chảy vào ly thủy tinh bóng lóang
“Phải,chúng rất ngon và đẹp.Ko phải vật nào cũng như vậy,đúng ko?”
“Ý Ngài là sao,ngon và đẹp?”
“Ko có gì hòan mỹ %,nhất là con người” – giọng trầm bỗng đục hẳn,chưa thấm rượu vào môi nhưng lại có chút vị chát trong đó.Có lẽ người dùng rượu đã nến nó quá lâu để quên đi sự ngọt ngào khác.
“Vậy à” – tuy ko thấy nhưng chắc người rót rượu khẽ vẽ nụ cười nhẹ trên khuông mặt – “Rượu của Ngài đây Ngài Ju….”
Xoảng – màu nâu đỏ đẹp…nhưng ko phải đỏ thẫm của máu.Nó lỏng hơn nhiều….lan tràn trên sàn nhà,vết rượu loang cùng những mảnh thủy tinh lấp lánh nhưng bầu trời đầu sao trong đêm mưa.Thật hoang đường bầu trời đỏ mây đen loang lổ lại có người nhìn thấy ngôi sao?
“Sao vậy,mặt tôi khó coi lắm à,sao cậu sợ thế?”
“Sh..i..m.….Yu..n..ho..” – lắp bắp,giọng lạc mất những âm điệu hình thành nên câu nói
“Xin lỗi! tôi là Jung Yunho” – ko cần dùng rượu cũng có thể làm người khác cảm thấy chóang và chát,rất chua chát.Ánh đèn giúp nhìn nhận mọi việc và mọi vật rõ ràng hơn.Chủ nhân của đôi giày da là một thanh niên lịch lãm trong bộ vest đen bóng lóang,nước da nâu thật mạnh mẽ,đôi môi dày nam tính,cặp chân mày đen thu hút các quý cô.Mái tóc màu nâu đỏ,đẹp và quyến rũ như lọai rượu vang thượng hạng.
“Tạ..i…sa..o…a..anh..ở..đ..ây..?”
“Sao mặt cậu xanh xao thế? Ko khỏe à?” – cộc cộc – đôi giày một lần nữa lại đối diện đôi chân trần.Ko như lần đầu đôi chân trần lùi ra sao. –
“SAO ANH LẠI Ở ĐÂY?” – giọng nói rất hùng hồ,hình như đó là cơn giận dữ
“Tôi ko nghĩ bỏ tiền ra để đến đây nghe mấy câu hỏi vớ vẩn” – cộc cộc – đôi giày da lại tiến đến sát,thật sát để thì thầm – “Phải! là tôi Shim Yunho nhưng đã chết từ năm trước rồi Kim Jaejoong ạ”
“Anh…anh….hahahaha” – tiếng cười lớn kéo dài
“Gặp lại tôi vui lắm à?” – hắn nhếch môi thích thú thái độ của cậu
“Anh…anh đến đây chỉ muốn thấy tôi tệ thế nào,thảm bại thế nào thôi chứ gì Kim Jaejoong cũng là một Kim Jaejoong đã chết của năm trước rồi.Giờ đây tôi chỉ là call boy ko hơn ko kém.Anh vừa lòng ko,anh còn chờ gì nữa,hôm nay anh ở đây chỉ chờ đợi giây phút này” – cậu cười,cười rất chát nhưng hòa vào hơi rượu vẫn cứ lan dưới sàn nhà
“Tôi rất vui Jaejoong à,cái ngày tôi chờ đợi cũng đã đến. năm qua tôi chưa bao giờ quên người đã làm tôi sống nhục nhã tồi tệ.Nhưng nhờ vậy tôi mới có ngày hôm nay,tôi đến để cám ớn cậu đấy Jaejoong”
“Thắng làm vua thua làm giặc,anh bỏ tiền cũng chỉ muốn làm nhục tôi,muốn tôi xấu hổ thôi.Anh cứ làm những gì đáng với số tiền của anh bỏ ra đi Ngài Jung Yunho à” – cậu cười,nụ cười bất cần
“Cậu ko cảm ơn trời khi tôi là người khách đầu tiền của cậu sao? Tôi tưởng cậu sẽ quỳ xuống khóc lóc van xin tôi tha thứ chứ tsk tsk” – hắn tặc lưỡi
“Một call boy thì chỉ lên giường ngủ với khách mắc gì phải van xin.Dù tôi có tệ hơn đống rác là con chuột qua đường cũng ko van xin anh” – cậu nhìn hắn một hồi rồi lại phá cười lên – “Anh vẫn còn mê tôi à,muốn có được tôi lắm phải ko.Cho nên lúc nãy anh mới hôn tôi đắm đuối như vậy.Còn chờ gì nữa,cả thân thể này là của anh nhưng chỉ đêm nay thôi.Ngày mai tôi còn phải tiếp nhiều khách lắm,anh làm gì thì làm nhanh lên dùm”
“Cậu nghĩ mình còn danh giá như ngày xưa sao? Cậu ko nhìn lại mình à,ốm và xấu quá… năm qua đòi hỏi của tôi tăng lên chứ ko có giảm” – hắn đung đưa đôi giày da đắt tiền
“Vậy anh bỏ tiền ra chỉ để nói mấy câu nhảm nhí vậy thôi sao,nếu ko làm gì thì tôi ngủ đây” – cậu nằm dài xuống giường
“Cở đồ ra” – hắn ra lệnh
“Đổi ý rồi à?” – cậu cười khẩy rồi ngồi thẳng dậy cởi sạch mọi thứ trên người ra nhìn hắn – “Ko còn đẹp như xưa cho lắm nhưng cũng ko đến nỗi nào tệ đâu” – Cơ thể trắng nõn như sữa tươi,hai đầu nhũ nhõ li ti màu hồng thật dễ thương.Cái cổ thanh mảnh để lộ rõ từng đốt xương,khuông mặt thanh tú đẹp hơn bất kỳ một cô gái nào,đôi môi tựa hoa anh đào,vòng bụng phẳng hơi cong vào thành vòng eo rất hấp dẫn,cặp mông tròn trĩnh và cái ấy của cậu trông thật xinh đẹp như chủ nhân nó.Với một cơ thể hoàn mỹ mà ngay cả từ đẹp cũng đáng để đặt dưới chân cậu.Nó khiến người nào lỡ nhìn thấy thì ko thể thoát ra vòng xoáy lẫn quẫn của suy nghĩ nhơ nhuốc,một khi lỡ chạm vào càng ko thể dừng lại nó thu hút con người vào vòng tội lỗi của xã hội.
“Nằm xuống ngủ đi,để y nguyên như vậy” – hắn nhìn từ trên xuống dưới cơ thể cậu
“Anh bị điên à?”
“Tôi bỏ tiền ra thì muốn làm gì thì làm”
“…” – cậu bím môi tức giận rồi nằm xuống cố nhắm mắt ngủ,hi vọng sáng mai mở mắt ra hắn sẽ biến mất
“Ngủ đi,đợi cậu ngủ mê tôi sẽ cho mấy tên đàn em vào thay nhau phục vụ cậu” – giọng hắn nói cứ như đùa
“ANH….” – cậu ngồi phặc dậy nhìn hắn trân trân,đôi mắt vốn đã to đen lại còn có chút ánh lửa
“Đừng chửi, tôi mà mắng vốn với họ thì sáng mai cậu ko xong đâu” – hắn nháy mắt đôi môi dày khẽ cong lên một chút hình thành nụ cười nửa môi đặt trưng của riêng hắn.
“Tôi mong trời sáng cho mau để cái mặt anh cút khỏi nơi đây.Tại sao lần đầu tiếp khách lại gặp tên bệnh họan như vậy chứ” – cậu hậm hực đạp gối trên giường
“Vậy sao,tôi e là khó đấy” – hắn lại nở nụ cười khiến phái nữ có thể chết vì quyến rũ còn phái nam phải nhúng nhường
——————————Flash back————————————-
năm trước
Shim Yunho học sinh nghèo dưới tỉnh lên Seoul để học lúc ấy anh tròn tuổi là sinh viên năm nhất,vừa đi làm vừa đi học.Mọi thứ anh đều cố gắng hi vọng sẽ thi được tấm bằng hạng ưu để có thể kiếm việc làm tốt,lo cho đứa em dưới quê sống nương theo cô cậu.Cha anh là công nhân đào hầm qua đời trong tại nạn nghề nghiệp,mẹ anh sanh ra em trai anh cũng qua đời,anh hưởng số tiền bảo hiểm nhỏ nhoi.Dù nó đưa cho cô cậu nhờ lo cho thằng em nhỏ vài tháng tuổi.
Do trường đại học sửa chữa nên một nữa sinh viên phải qua trường cấp bên cạnh để học.Anh là một sinh viên nhà quê lại khờ khạo,chưa bao giờ biết ai ngòai đứa em nhỏ.Cho đến khi anh bước vào trường cấp thì tim anh đã lỡ nhịp khi bắt gặp nụ cười ấy.
Một thanh niên nhỏ con hơn anh nhưng lại có nước da trắng,đôi môi hồng cứ luôn cười dứơi sân trường như thế.Anh ko biết tại sao tim anh đập mạnh như thế,cảm giác thật kỳ lạ.Anh tự hỏi mình có bị đau tim khi cứ nhìn nụ cười ấy mãi ko.
“Jaejoong mày thấy thằng đeo mắt kiếng to sụ đằng kia ko?” – thằng con trai khoát vai cậu hỏi
“Uhm thằng cha đó mấy bữa nay cứ nhìn tao quài,xấu quắc nhìn tao mà ko biết xấu hổ à?” – cậu cười khinh bỉ
“Làm vụ cá cược đi” – thằng co trai siết chặt tay vào người cậu hơn
“Cá gì?” – cậu nhướng mày hỏi
“Nếu mày làm thằng khùng đó la lớn giữa sân yêu mày rồi mày tát vô mặt nó chửi nó giữa sân.Làm được thì mày thắng”
“Tao được gì với trò vô bổ đó”
“Tao bao mày đến bar chơi cả tháng”
“Là mày muốn bao chứ tao ko ép,lúc đó mày có quỳ xuống tao cũng ko bớt môt ngày đâu”