Yêu Không Chậm Trễ

chương 63

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Diệp Hân Nhiên trở về thị trấn, Johnson không muốn dừng lại một chỗ, không để ý đến lời mời ở lại của Lục Tinh, anh ta xách hành lý lên tiếp tục cuộc hành trình của mình.

Vào xế chiều hôm Giao thừa, Phó Cảnh Sâm dẫn Lục Tinh trở về nhà họ Phó, một ngày trước Lục Tinh đã bắt đầu chuẩn bị, lúc đi cô vừa khẩn trương vừa có chút mong đợi.

Trên đường đi cô đều nhìn ra ngoài cửa sổ, thời gian bảy tám năm trôi qua, có nhiều chỗ đã thay đổi rất lớn, vốn là đường phố quen thuộc nhưng trong phút chốc lại không nhận ra được nữa, cho đến khi lái vào con đường của khu biệt thự, cô mới phát hiện dường như chỗ đó không thay đổi nhiều lắm, vẫn giống như trước.

"Tại sao chỗ này vẫn không thay đổi vậy?" Cô hỏi.

Phó Cảnh Sâm nghiêng đầu nhìn cô một cái, chạy chậm lại: "Ừ, không có gì thay đổi."

Lục Tinh nhìn lá cây rơi xung quanh mấy cái cây ven đường, còn nhớ rõ khung cảnh ấm áp của con đường đầy cây xanh này, giống như có thể thấy hình ảnh bọn họ đi dưới cái bóng của tán cây lớn, trong ánh mặt trời năm đó, anh xách cặp xách của cô, cô đi phía sau lưng anh.

Tất cả nơi này đều là chốn quen thuộc của cô, là ký ức của cô. Không ngờ có ngày còn có thể trở về.

Không ngờ người đưa cô trở về là Phó Cảnh Sâm.

Cây đại thụ trong đại viện nhà họ Phó đã sớm rụng hết lá, còn lại cái gốc khô khan, Lục Tinh từ trên xe bước xuống, không nhịn được nhìn thêm vài lần.

Phó Cảnh Sâm nắm lấy eo cô, cúi đầu nhìn cô: "Vào trong nhà thôi." Lục Tinh hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu mỉm cười: "Được."

Cảnh Tâm nhanh chóng chạy ra cửa, vui vẻ cười: "Anh, Tinh Tinh, hai người về rồi!"

Phó Cảnh Sâm cong môi: "Ừ."

Lục Tinh nhìn thấy Cảnh Tâm thì trong lòng hơi thả lỏng một chút, cô mỉm cười với cô ấy.

Cảnh Tâm chỉ chỉ phòng khách, nhỏ giọng nói: "Cha mẹ đang ở phòng khách xem TV, mới vừa rồi cha còn hỏi sao hai người còn chưa trở về đó."

Từ trong ngăn kéo tủ, Phó Cảnh Sâm lấy dép ra cho Lục Tinh, nâng chân cô lên, giúp cô cởi đôi boots thấp cổ ra, Lục Tinh vội tránh né cúi người xuống tự làm, đang ở trong nhà anh mà, sao lại nuông chiều cô vậy được, ở chỗ này... cô không quen, lỡ như bị Cảnh Lam Chi thấy thì sẽ không hay lắm.

Cảnh Tâm dựa vào cái tủ bên cạnh, chớp chớp mắt nhìn bọn họ.

Một tay Phó Cảnh Sâm xách đồ, một tay dắt Lục Tinh đi tới phòng khách, anh gọi: "Cha, mẹ."

Tuy nhà họ Phó nhiều người, nhưng ông bà Phó Cảnh Sâm đã không còn, cho nên Giao thừa không giống như hồi trước, mọi người quay quần bên nhau, mà ai cũng đều có việc riêng, phải qua tết mới cùng nhau ăn cơm, cho nên tối nay chỉ có mấy người bọn họ ăn cơm với nhau.

Lục Tinh quy củ đứng đó, khéo léo gọi: "Chú Phó, dì Cảnh."

Có lẽ từ đáy lòng đã chấp nhận Lục Tinh, Phó Khải Minh càng nhìn Lục Tinh càng thấy vừa mắt, còn mỉm cười nhã nhặn với cô: "Về rồi à, ngồi xuống đi, đừng đứng đó."

Sắc mặt Cảnh Lam Chi vẫn rất lạnh nhạt, chỉ mỉm cười với Phó Cảnh Sâm: "Dì Trương có gói sủi cảo thịt bò con thích ăn đấy."

Cảnh Tâm lên tiếng: "Vậy tốt quá, Tinh Tinh cũng thích ăn sủi cảo thịt bò." Phải nói, Lục Tinh là người thích ăn sủi cảo thịt bò nhất.

Phó Cảnh Sâm khẽ cười, anh nhìn Lục Tinh: "Vậy lát nữa nhớ ăn nhiều một chút."

Lục Tinh ngẩng đầu nhìn Cảnh Lam Chi một cái, mặc dù biết bà sẽ không hòa nhã với cô nhưng vẫn có chút mất mát buồn phiền, thu hồi chút cảm xúc nhỏ trong lòng lại, cô ngẩng đầu mỉm cười: "Vâng."

Ngồi ở trong phòng khách một lát, Cảnh Lam Chi vẫn không nói gì, Phó Khải Minh thỉnh thoảng sẽ hỏi Lục Tinh vài chuyện ở nước ngoài, lại quan tâm công việc của cô, Lục Tinh đều ngoan ngoãn trả lời.

Không ngờ Phó Khải Minh sẽ hỏi cô: "Có muốn đến Phó thị làm việc không, giúp Cảnh Sâm một chút."

Lục Tinh sửng sốt, vẫn chưa nghĩ ra câu trả lời thỏa đáng thì Phó Cảnh Sâm đã nói thay: "Không cần, công việc hiện tại của cô ấy rất tốt."

Cô là vợ anh, không phải nhân viên của anh.

Lời này có chút quá trực tiếp, Lục Tinh vội nói: "Cháu cảm ơn ý tốt của của chú Phó ạ, công việc hiện tại của cháu cũng khá ổn rồi."

Phó Khải Minh không nói gì nữa.

Phó Cảnh Sâm cầm tay cô đứng lên, anh nhìn Phó Khải Minh và Cảnh Lam Chi: "Cha, me, đã nhiều năm Lục Tinh chưa quay về đây, con dẫn cô ấy đi xung quanh một chút."

Cảnh Tâm cũng đứng lên nói: "Đúng rồi, em cũng đi cùng hai người, Tinh Tinh, lát nữa cũng đến phòng em xem nhé."

Phó Khải Minh phất phất tay: "Đi đi."

Lục Tinh thở phào nhẹ nhõm, cùng anh em họ đi vào thư phòng lớn ở tầng một, bên trong giống như là thư viện nhỏ, loại sách nào cũng có, trong thư phòng còn có tấm bảng đen và bàn học, lúc nhỏ bọn họ làm bài, đọc sách trong này.

Những tấm hình Cảnh Tâm chụp trộm kia, có một nửa khung cảnh ở trong thư phòng này.

Lục Tinh nhìn cái bàn học dài, trước mắt thoáng qua một ảo ảnh, giống như thấy được hình ảnh của bọn họ vào năm đó, từng cái từng cái xuất hiện trước mắt, rõ ràng giống như vừa mới xảy ra hôm qua thôi.

Cảnh Tâm vừa đi vừa nói: "Ồ, em còn nhớ Tinh Tinh ngồi ở đó, dáng vẻ bị anh mắng té tát đến nỗi không ngẩng đầu lên được, còn có còn có..."

Cô ấy thực sự hưng phấn, chỉ cái này rồi lại chỉ cái kia, nói rất nhiều.

Thực ra không cần Cảnh Tâm nói, Lục Tinh vẫn có thể hồi tưởng lại được, cô ngẩng đầu nhìn Phó Cảnh Sâm, khẽ cong môi, Phó Cảnh Sâm cúi đầu nhìn cô, ánh mắt vừa dịu dàng vừa sâu sắc, hiển nhiên cũng giống như cô, nhớ lại rất nhiều chuyện tốt đẹp.

Cảnh Tâm ngây người hơn mười phút, dường như cuối cùng cũng ý thức được bản thân trở thành bóng đèn lớn, xoay người nháy nháy mắt với bọn họ, khẽ mỉm cười: "Em lên tầng trước đây, hai người cứ từ từ hồi tưởng."

Lục Tinh hơi đỏ mặt.

Cảnh Tâm ra ngoài còn giúp họ đóng cửa lại.

Gần như vừa nghe thấy tiếng cửa đóng, cơ thể cao lớn của Phó Cảnh Sâm liền đè cô lên giá sách, nhanh chóng cúi đầu hôn cô.

Tim Lục Tinh đập rất nhanh, nơi đây chính là những kỷ niệm đẹp đẽ nhất thời thanh xuân của cô, nụ hôn này giống như kéo cô trở về thời thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi vậy, cả trái tim đều rung động.

Phó Cảnh Sâm vừa cẩn thận không chạm vào tay cô, lại vừa muốn dính chặt vào người cô, anh chỉ có thể không ngừng hôn sâu, dùng sức hôn mãnh liệt, dường như muốn chiếm lấy từng tấc hô hấp của cô.

Dần dần, ngay cả thân thể của cô dựa vào giá sách cũng không chịu được, hai chân mềm nhũn chậm rãi trượt xuống.

Một cánh tay mạnh mẽ giữ lấy eo cô, đồng thời rời khỏi môi cô. Thư phòng lớn như thế nhưng chỉ nghe thấy tiếng thở dốc của nhau.

Gương mặt Lục Tinh đỏ bừng dựa vào ngực anh, cơ thể vẫn dựa vào giá sách, Phó Cảnh Sâm cúi đầu hôn lên tai cô, thanh âm trầm thấp vang lên: "Lúc em học cấp anh đã muốn hôn em ở đây, muốn như vừa rồi vậy."

Cô hơi run lên, mặt càng đỏ hơn, cắn cắn đôi môi sưng, giọng nói nhỏ như muỗi: "Thì ra anh sớm đã có mưu đồ không đứng đắn như vậy với em rồi..."

Phó Cảnh Sâm khẽ cười: "Không, sớm hơn." "Khi nào?"

"Không biết."

"... Không tin!"

Lục Tinh sợ ở thư phòng lâu sẽ không hay ho gì, đợi nhiệt độ trên mặt giảm đi thì kéo Phó Cảnh Sâm đi ra ngoài.

Căn phòng trước đây của cô bây giờ đã là chỗ ở của một người giúp việc, tầng một không còn chỗ nào có hồi ức nữa nên bọn họ đành lên tầng hai.

Năm ấy cô vội vã ra nước ngoài nên có rất nhiều đồ không mang đi, cô hỏi Phó Cảnh Sâm: "Trong phòng em vẫn còn nhiều đồ... có phải đều vứt đi hết rồi không?"

Thực ra vứt hết đi cũng không sao cả, đều là sách vở và vài thứ đồ chơi nho nhỏ thôi.

Phó Cảnh Sâm cúi đầu nhìn cô, khẽ cười một tiếng: "Trong nhà chúng ta ngoài phòng ngủ và thư phòng, còn có phòng chứa đồ nữa, có phải em chưa đi qua mấy phòng khác không?"

"Em có đi qua phòng tập thể thao mà." Lục Tinh phản bác, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, hơi kinh ngạc nhìn anh, "Lẽ nào đồ của em, anh đều chuyển hết qua đó?"

"Ừ, ở căn phòng cách bên cạnh thư phòng đó." Phó Cảnh Sâm bật cười. Lục Tinh cảm động nhìn anh, hơn nữa anh còn vừa nói "Nhà chúng ta".

Lúc trước chưa chuyển đến nhà anh, Lục Tinh có thời gian ở vài đêm trong phòng anh, mỗi ngày vào buổi tối... đa phần thời gian đều chơi đùa trên giường, phòng trong biệt thự cũng khá nhiều nhưng cô chưa đi xem hết.

Sau khi xuất viện dọn qua cũng chưa được mấy ngày, cô nghĩ những căn phòng khác đều là phòng trống nên cũng không để mắt đến.

Nếu cô để tâm nhiều hơn một chút, có phải đã phát hiện ra rồi không?

Lục Tinh đang muốn đi đến phòng của Cảnh Tâm thì bị Phó Cảnh Sâm kéo lên tầng ba, đến phòng của anh.

Mới vừa bước vào phòng, đột nhiên... có hơi khẩn trương... Nhớ lại kì nghỉ hè năm tuổi, có một lần cô ngủ ở phòng anh.

Lúc đó cô giúp dì quét dọn phòng anh, cô rất cẩn thận quét dọn đến mức không còn một hạt bụi, dọn dẹp xong mà anh vẫn chưa về, cô giống như mộng du trong phòng của anh, không muốn đi ra.

Ở trên đầu giường anh đặt một khung hình, bên trong là hình của cô và anh, vẫn là tấm hình Cảnh Tâm chụp.

Hình là do Cảnh Tâm yêu cầu chụp, cô và Cảnh Tâm rửa hình ra, sau đó mua ba cái khung hình bỏ mấy tấm hình vào.

Cô ôm khung hình ngã nằm trên giường anh, lặng lẽ nhìn anh trong tấm hình nói: "Em thích anh."

Hương vị trên chăn thoáng mát lại thoải mái, giống như anh vậy, cô thỏa mãn ngửi ngửi, lặng lẽ lăn qua lăn lại trên giường anh, sau đó lại ngủ thiếp đi.

Buổi chiều ngày hôm đó, Lục Tinh bị nóng quá mà tỉnh, mở mắt ra nhìn thấy Phó Cảnh Sâm đang đứng dựa trên ban công, thân hình cao lớn thon dài, cô hơi ngẩn ngơ, một lúc sau mới hoảng hốt bò dậy.

Kéo tấm chăn trên người ra mới phát hiện, váy của cô lộn xộn đến nỗi bị cuốn lên tận eo, bởi vì ở trong nhà nên cô không mặc quần bó bên trong, thảo nào...trên người cô lại đắp chăn, cô xấu hổ muốn chết, không ngờ bản thân lại mê trai đến mức ngủ thiếp đi trên giường anh.

Điên quá đi, trời mùa hè không thể đắp một cái mỏng chút sao? Đúng là nóng chết cô mà!

Phó Cảnh Sâm nghe thấy tiếng động thì quay người lại nhìn cô, chậm rãi đi đến.

Cô nhanh chóng chỉnh trang lại bản thân, ngượng ngùng không dám nhìn mặt anh, nhỏ giọng giải thích: "Em, em dọn dẹp mệt quá, ngồi một chút, không cẩn thận ngủ thiếp đi..."

Phó Cảnh Sâm thấy trán cô ướt đẫm mồ hôi, đi đến trước mặt cô hỏi: "Nóng sao?"

Cô mơ mơ màng màng đáp: "Nóng... anh đắp cho em cái chăn như thế, có thể không nóng sao?"

Anh trầm giọng nói: "Sau này không nên tùy tiện vào phòng đàn ông ngủ, đặc biệt là ở bên ngoài, phòng của người khác."

Lúc đó cô không hiểu lắm, chỉ cảm thấy bản thân vô tình ngủ thiếp trên giường anh một lát mà thôi, không nghiêm trọng đến mức ấy chứ? Cô không suy nghĩ đã nói những lời trong lòng mình ra: "Nhưng anh không phải là người khác mà..."

Anh là người cô thích.

Lúc đó anh nhìn cô với ánh mắt phức tạp.

Bây giờ nghĩ lại, ánh mắt đó mang theo ý nghĩa kinh ngạc, sung sướng, nóng bỏng, kiềm chế.

Chiếc chăn dày trên người chắc chắn do anh cố ý đắp lên, bởi vì cô còn nhỏ nên anh chỉ có thể nhìn không thể ăn, bởi vì ham muốn của anh không được thỏa mãn...

Lục Tinh nhớ lại cảnh tượng năm đó, không nhịn được muốn chứng thực với anh.

Phó Cảnh Sâm cúi đầu nhìn cô, ôm cô ngã xuống giường rồi thấp giọng nói: "Em quyến rũ anh."

Khuôn mặt cô đỏ bừng bừng, cô trừng mắt nhìn anh: "Lúc đó em mới tuổi! Đứng có vu oan cho sự thuần khiết của em!"

Phó Cảnh Sâm khẽ cười, anh hôn lên má cô, lại nói tiếp: "Em tự nghĩ đi, lúc nhỏ rốt cuộc em trêu chọc anh thế nào, ngây thơ lại không hiểu chuyện."

Lục Tinh lúng túng, lúc nhỏ cô hay trêu chọc anh lắm sao?

Rõ ràng là anh trêu chọc cô mà! Anh đang quyến rũ cô! Cô chỉ là một thiếu nữ ngây thơ đơn thuần thôi!

Phó Cảnh Sâm bật cười thành tiếng, nhớ lại cô của năm tuổi, trong ánh mắt tràn ngập sự dịu dàng.

Anh nói: "Tối nay chúng ta ở lại đây, để em ngủ cả đêm luôn." Lục Tinh: "..."

Một lát sau, Lục Tinh mới hơi lo lắng hỏi: "Đêm nay ở lại đây sao? Chúng ta chưa kết hôn lại ở cùng phòng, dì Cảnh và chú Phó sẽ không cảm thấy em không tốt..."

Phó Cảnh Sâm nói: "Bọn họ biết anh và em ở cùng nhau rồi." Lục Tinh mím môi, không nói gì nữa.

Cô nhìn lên cái tủ đầu giường, khung hình đã không còn đó nữa, Phó Cảnh Sâm nhìn theo tầm mắt của cô: "Khung hình đó ở trong ngăn kéo."

Bởi vì thời gian ăn cơm sắp đến cho nên bọn họ không ở lại trong phòng quá lâu.

Trên bàn ăn không khí coi như không tệ, Cảnh Lam Chi không thích cô nhưng cũng không làm khó cô.

Lục Tinh cảm thấy... có phải Cảnh Lam Chi đã coi cô như người vô hình không?

Ăn tối xong, mọi người cùng nhau ngồi ở phòng khách xem chương trình mừng xuân, điện thoại Cảnh Tâm vang lên, cô ấy cầm điện thoại lên tầng nói chuyện.

Một lúc lâu sau mới đi xuống.

Cảnh Tâm phàn nàn mấy chương trình mùa xuân năm nay không hay, ngược lại Lục Tinh thấy rất thú vị, bởi vì mấy năm ở nước ngoài không giống như bây giờ, mọi người trong nhà quây quần cùng nhau xem chương trình mừng xuân.

Cứ như hiện tại, cô cảm thấy rất hạnh phúc.

Lúc kết thúc chương trình mừng xuân có đoạn 'Đêm nay khó quên', Cảnh Tâm vui vẻ nhảy đến trước mặt Phó Khải Minh và Cảnh Lam Chi đòi lì xì: "Cha mẹ, chúc mừng năm mới, tiền vào như nước, mau mau cho con lì xì nào."

Phó Khải Minh và Cảnh Lam Chi đã sớm chuẩn bị bao lì xì, mỉm cười thả vào tay cô: "Con đó, vẫn như trẻ con vậy."

Cảnh Tâm mỉm cười: "Không phải hai người vẫn xem con là trẻ con sao?

Với lại mỗi năm hai người đều cho chúng con bao lì xì mà."

Cô lấy quà đã chuẩn bị ra đưa cho cha mẹ, cười híp mắt: "Hai người cho con bao lì xì, con tặng hai người quà nhé, mau mở ra xem đi."

Cảnh Tâm có bao lì xì, Phó Cảnh Sâm chắc chắn cũng có, mặc dù anh đã là người đàn ông trưởng thành tuổi rồi.

Nhưng, giống như Cảnh Tâm nói, cha mẹ lì xì cho con mình thì không liên quan gì đến tuổi tác cả.

Phó Khải Minh đưa bao lì xì cho Phó Cảnh Sâm, cũng đưa cho Lục Tinh bên cạnh anh, Lục Tinh không bất ngờ cho lắm, bởi vì hồi nhỏ, mỗi năm cô đều nhận bao lì xì của Phó Khải Minh, lúc đó ngay cả Cảnh Lam Chi cũng chuẩn bị bao lì xì cho cô nữa.

Mà năm nay, Cảnh Lam Chi không lì xì cô, Phó Khải Minh cười cười, giống như đã sớm chuẩn bị, lại đưa một bao lì xì khác cho cô: "Cái này là dì Cảnh cho cháu."

Lục Tinh biết ông đang muốn giải vây giúp mình, cảm kích cười cười, nhận bao lì xì, lại nhìn Cảnh Lam Chi: "Cảm ơn dì Cảnh ạ."

Phó Cảnh Sâm đặt bao lì xì của mình vào tay cô, thấp giọng nói: "Cho em luôn."

Trong tay Lục Tinh có tận bốn bao lì xì, cô hơi đỏ mặt.

Cảnh Tâm nhìn vào tay anh, cô cười tủm tỉm: "Anh, em cũng muốn được lì xì."

Phó Cảnh Sâm nhìn cô ấy một cái, lấy điện thoại ra, gửi mười bao lì xì cho cô ấy qua WeChat, Cảnh Tâm vui vẻ nhận bao lì xì rồi rời đi.

Một lúc sau, Lục Tinh cảm giác điện thoại của mình rung lên.

Trong lòng khẽ rung động, nghiêng đầu nhìn điện thoại của anh, quả nhiên là... đang gửi lì xì cho cô.

Truyện Chữ Hay