"Phương đại ca!"
Phương Tử Vũ mở mắt, khẽ thở dài nói:"Ta đang luyện công."
Ngoài cửa vang lên giọng nói của Lăng Nguyệt:"Phương đạ ca, nhưng mà huynh đã vài ngày không ăn gì rồi."
Phương Tử Vũ lắc đầu, nói:"Đi vào đi."
Lăng Nguyệt vén màn cửa lên, bưng chén cháo đi vào.
Nơi này điều kiện sống sơ sài, mọi người ở đây đều giống Phương Tử Vũ dùng tấm vải làm rèm cửa. Trong phòng cũng vô cùng đơn giản, chỉ có một cái giường gỗ nhỏ đã rách nát đến không chịu nổi, Phương Tử Vũ lúc này đang ngồi xếp bằng trên giường.
Lăng Nguyệt đem chén cháo đặt xuống cái giường Phương Tử Vũ đang ngồi, đứng ở một bên.
Phương Tử Vũ nhắm mắt hỏi:"Còn chuyện gì không?"
Lăng Nguyệt lắc đầu.
Phương Tử Vũ trầm giọng nói:"Không việc gì thì đi ra đi, đừng cản trở ta luyện công."
Lăng Nguyệt muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ cúi đầu đi ra. Lúc này, một bóng người cao lớn vén màn cửa đi vào, Lăng Nguyệt thiếu chút nữa đâm vào người hắn.
Ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy đó là Từ Ngạo Thiên, Lăng Nguyệt khẽ nói:"Từ đại ca."
Từ Ngạo Thiên gật đầu, mỉm cười nói:"Lại mang đồ ăn đến cho Tử Vũ à?"
Lăng Nguyệt khẽ gật đầu, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Phương Tử Vũ vẫn đang nhắm mắt dưỡng thần.
Từ Ngạo Thiên vỗ nhẹ bả vai Lăng Nguyệt, cười nói:"Không có gì, tính cách nó là vậy, muội đừng để ý."
Lăng Nguyệt nhỏ giọng nói:"Nguyệt nhi không dám."
Từ Ngạo Thiên mỉm cười, nói:"Tiểu Nguyệt, huynh có việc muốn thương lượng với Tử Vũ, muội có thể lánh đi một lát được không?"
Lăng Nguyệt gật đầu, khẽ nói:"Vậy Nguyệt nhi đi trước."
Nhìn Lăng Nguyệt đi xa, Từ Ngạo Thiên buông rèm xuống, ngồi bên cạnh Phương Tử Vũ than thở:"Đó là cô gái tốt."
Phương Tử Vũ mở mắt nói:"Nếu tốt, vậy huynh cưới nàng ta đi."
Từ Ngạo Thiên đẩy Phương Tử Vũ một cái, cười mắng:"Tiểu tử đừng lấy ta ra làm trò đùa, mọi người đều nhìn ra được, nàng ta chỉ quan tâm đến mỗi mình ngươi thôi."
Phương Tử Vũ lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ nói:"Đệ không cần quan tâm."
Từ Ngạo Thiên thở dài nói:"Đệ vẫn không buông bỏ được."
Phương Tử Vũ khẽ cười, thay đổi chủ đề hỏi:"Lương thảo thế nào rồi?"
"Phóng mồi lửa đem nó thiêu rụi rồi."
Phương Tử Vũ giả bộ kinh ngạc nói:"Huynh không phải là rất thiếu lương sao?"
Từ Ngạo Thiên cười khổ:"Tiểu tử, ngươi đừng lừa gạt ta nữa, ngươi sớm đã đoán được lương thảo là giả rồi đúng không."
Phương Tử Vũ khẽ cười, nói:"Sau khi huynh xuất phát mới nghĩ ra."
Từ Ngạo Thiên cười nói:"Huynh sau khi xuất phát cũng mới nghĩ đến. Ài, đội vận lương bình thường đều lén lén lút lút, sẽ không giống như bọn chúng to gan lớn mật đem lương thảo chất đống ở xung quanh chúng ta, rõ ràng là bọn chúng muốn chúng ta đến cướp, không phải vậy sao."
Phương Tử Vũ nhếch môi cười nói:"May mắn huynh chỉ thiêu rụi mà không có cướp, nếu không bọn chúng sẽ biết chúng ta hiện tại thiếu lương trầm trọng."
Từ Ngạo Thiên lắc đầu cười khổ:"Huynh biết bọn chúng là đang thăm dò, sau đó lựa chọn chắc hẳn phải là chiến đấu lâu dài. Ài, nhưng bất luận là đánh hay không đánh lâu dài, chúng ta đều kiên trì không được lâu nữa. Thời tiết hiện nay vật săn bắn đều rất khó tìm, mà thực vật còn dư lại cũng chỉ có thể ăn trong sáu, bảy ngày." Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Phương Tử Vũ vỗ vỗ bả vai Từ Ngạo Thiên nói:"Giao Thiết Huyết kỵ của huynh cho đệ."
Từ Ngạo Thiên sửng sốt nói:"Đệ muốn dựa vào Thiết Huyết kỵ cướp lương?"
Phương Tử Vũ gật đầu.
Từ Ngạo Thiên nhíu mày nói:"Hong chỉ dựa vào hơn một trăm người……."
"Hơn một trăm người là đủ rồi." Phương Tử Vũ ngắt lời nói:"Nhân số ít không dễ bị phát hiện, hơn nữa Thiết Huyết kỵ đều là tinh duệ do huynh tự tay huấn luyện ra, tin tưởng bọn họ đều có phần năng lực này."
Từ Ngạo Thiên vò vò đầu, rốt cuộc bất đắc dĩ nói:"Được rồi, nhưng đệ phải cẩn thận một chút."
Phương Tử Vũ gật đầu nói:"Chỉ cần huynh có thể giữ chân đại quân chủ lực của bọn chúng."
Từ Ngạo Thiên vỗ mạnh lên bả vai Tử Vũ, cười nói:"Yên tâm đi, huynh đang chuẩn bị phục kích bọn chúng giữa đường."
Phương Tử Vũ khẽ gật đầu nói:"Huynh tự mình cẩn thận."
Từ Ngạo Thiên siết mạnh bả vai Phương Tử Vũ, trầm giọng nói:"Đệ cũng vậy."
Trong mảnh rừng cách con sông không xa, một đám người lặng lẽ hiện ra.
"Nhị đương gia, bọn chúng thật sẽ đem lương thảo vận chuyển qua nơi này?"
Phương Tử Vũ đối với cái danh xưng"Nhị đương gia" này hình như không quá quen thuộc, đợi sau khi hiểu ra thành viên Thiết Huyết kỵ là gọi nó thì mới nói:"Chỗ nguy hiểm nhất cũng là chỗ an toàn nhất."
Tên thành viên này là kẻ lỗ mãng, nghe xong gãi đầu nói:"Tôi không hiểu."
Một tên thành viên khác gõ đầu hắn một cái, khẽ chửi:"Thằng đần, ý của nhị đương gia là nói bọn chúng khẳng định cũng sẽ nghĩ giống ngươi, chúng ta đến đánh một lần sẽ không tới đánh một lần nữa, cho nên nơi này là chỗ an toàn nhất, hiểu chưa?"
Tên thành viên lúc trước nhíu mày nói:"Tôi vẫn không hiểu rõ lắm."
Tên thành viên phía sau tức giận không thèm nói lại.
Lúc này, Phương Tử Vũ thản nhiên nói:"Đến rồi."
Tất cả thành viên của Thiết Huyết kỵ nghe xong đều vui sướng nhìn chằm chằm về phía mặt sông. Bọn họ đều biết rằng trong khe núi hiện tại vô cùng thiếu lương thực, nếu tiếp tục không tìm được lương thảo trở về, vậy thì trận chiến này cũng không cần đánh nữa.
Qua một lúc lâu, trên mặt sông quả nhiên xuất hiện mười chiếc thuyền lớn. Quan sát những chiếc thuyền này thì thấy thân thuyền đều ăn sâu vào nước, rõ ràng là chở đầy hàng hóa.
Rất nhanh, mười chiếc thuyền lớn bỏ neo xuống bến, binh sĩ trên bờ và binh sĩ trên thuyền công việc bận bịu tấp nập cả lên, đem từng bao từng bao hoặc từng xe lương thảo vận chuyển xuống thuyền sau đó xếp đống lại.
Đợi sau khi lương thảo toàn bộ vận chuyển xuống xong, binh sĩ bắt đầu khẩn trương phòng vệ.
Tên thành viên lỗ mãng nọ khẽ hô:"Nhị đương gia, chúng ta động thủ thôi?!"
Phương Tử Vũ lắc đầu thở dài:"Đi thôi."
"Đi?" Dường như tất cả thành viên của Thiết Huyết kỵ đều sửng sốt.
Phương Tử Vũ nhìn về phía doanh trại một lượt, bình thản nói:"Lương thảo đó là giả."
Tên thành viên lỗ mãng không hiểu hỏi:"Nhị đương gia, ngài làm sao biết được?"
Phương Tử Vũ không trả lời hắn, lầm bẩm tự nói:"Men theo sông kiểm tra, lương thảo thật sự khẳng định đã được chuyển đến từ sớm, len lén giấu ở nơi nào đó." Nói xong cũng không để ý đến đám người, một mình thong dong rời đi.
Thiết Huyết kỵ thành viên đưa mắt nhìn nhau, mỗi người đều mang theo vô số nghi vấn theo sau Phương Tử Vũ rời đi.
Phương Tử Vũ đứng ở một góc kín đáo bên ngoài sơn cốc, thành viên thủ hạ đang báo cáo lại tin tức về sơn cốc này.
"Nhị đương gia, sơn cốc này gọi là tử cốc, bên trong có một khu đất trống, mà đường ra thì chỉ có một cái." Tên thành viên báo cáo là một thợ săn ở vùng này, đối với địa hình nơi đây vô cùng quen thuộc.
Phương Tử Vũ vận dụng tầm mắt nhìn lên, phía trên khe núi có vài tên binh sĩ đang tuần tra.
Phương Tử Vũ cười lạnh nói:"Kẻ nghĩ ra kế hoạch này thật lợi hại, thiếu chút nữa mắc mưu hắn rồi. Truyền xuống dưới, trời tối ra tay, người bên trong đó một tên cũng không được bỏ sót."
Đám người sốt ruột chờ đợi, rốt cuộc sắc trời dần dần chuyển tối.
Đêm nay không trăng, thời tiết tốt cho việc giết người phóng hỏa.
Phương Tử Vũ men theo mấy ụ đất đá len lén đi lên, vách đá mặc dù dốc, nhưng đối với Phương Tử Vũ mà nói giống như đang dẫm trên đất bằng.
Sau khi mau chóng giải quyết bốn tên binh sĩ tuần tra, Phương Tử Vũ quan sát tình hình trong cốc một lượt. Trên mặt đất có ba doanh trại, xếp thành hình tam giác, phía sau chủ doanh không xa rất nhiều xe chở hàng được xếp chật cứng, trên mỗi một xe đều bị một tấm vải dầu không thầm nước che phủ, nhìn không ra bên trong có gì.
Phương Tử Vũ khẽ cười, theo đường cũ leo xuống sườn núi, gọi đám thành viên sau đó chầm chậm lẻn vào trong cốc.