Vương gia và Cố gia từ lâu đã có quan hệ thân thiết.
Cha cô và cha Lam Duật còn là bạn thân, luôn giúp đỡ nhau trong công việc.
Họ còn hẹn ước với nhau rằng nếu sinh con là nam nữ, họ sẽ để chúng kết hôn với nhau.
Vì thế mức quan hệ của học không thể gọi là bạn bè gì nữa, mà có thể chính thức gọi nhau là thông gia.
Về vấn đề tài chính, quả thật Cố gia có hơn Vương gia nhưng mối quan hệ hợp tác với họ rất tốt, chưa lần nào tốn giấy mực của báo chí.
Vậy thì sao trên báo lại đăng tải tin tức Vương thị bị Cố thị rút vốn đầu tư tư, hiện đang đứng trên bờ vực khủng khoảng.
Trinh Hy như chịu mội cú sốc mạnh.
Từ sau việc của Lâm Linh, cứ nghĩ đến việc sẽ không được gặp anh, không thể nói chuyện với anh cô chẳng còn tâm trí làm việc gì nữa.
Cô suốt ngày trốn biệt trong phòng, mãi đến khi anh nhắn tin muốn nói chuyện với cô, Trinh Hy mới có thể bình tĩnh trở lại được.
Cô không thể ngờ rằng, chỉ trong tuần lại có thể xảy ra sự việc lớn đến như vậy.
Anh tựa lưng vào ghế, bộ điệu nhàn nhã mang đầy ý châm biếm Hai chữ kết hôn cuối anh cố nhấn mạnh.
Trái tim của cô dường như bị bóp chặt.
Gương mặt anh tối sầm lại.
Thật sự anh không ngờ lại có loại phụ nữ mặt dày đến vậy.
Đã tìm mọi cách, mọi thủ đoạn khi nghevphari làm cho người khác phải kinh tởm , tại sao cứ luôn luôn nói rằng mình là người lương thiện.
Đã làm bạn với nhau từ bé, anh chưa từng nghĩ cô lại là hạng phụ nữ như vậy Trịnh Hy cảm thấy đâu đớn từ cánh tay truyền đến.bg-ssp-{height:px}
Đây là chỗ đông người, anh không muốn gây chuyện nên mới bỏ tay cô ra.
Thật sự ngay bây giờ anh muốn xông đến bóp chết cô.
Anh chẳng nói chẳng rằng vội vùng vằng bỏ đi.
Trinh Hy ngồi lại trên ghế, gương mặt cúi gằm xuống.
Cô không muốn để người ta thấy, vừa nãy cô vừa khóc Về đến nhà, Trinh Hy ngay lập tức lên phòng tìm cha cô.
Dường như ông cũng đã đoán trước là cô sẽ đến đây, ông đã ngồi sẵn trong phòng vừa đọc báo vừa hút thuốc Trịnh Hy đặt tờ báo xuống nhận ra đây chính là tờ báo bố cô đang đọc, cô tức giận .
Cố lão gia nhả khói thuốc, nhàn nhã nóiCố lão gia ngay lập tức dí điếu xì gà vào gạt tàn, đầy tức giận Trinh Hy đầy bối rối.
Biết Bác Vương không chịu để cô gả sang nhà bên ấy, lúc đầu cô cũng cảm thấy rất ấm ức nhưng đối với người cha thương con như bác, bác ấy bác làm vậy cũng không có gì là sai cả.
Trinh Hy muốn khuyên nhủ cha mình.
Trước sự tức giận của cha, cô chỉ biết ấp a ấp úng:"Nhưng...
Lâm Duật...
anh ấy...
thật sự yêu..
Nói xong ông xoay người đi ra ngoài.