.
Sáng sớm tinh mơ hai ngày sau, Mễ Lan đang lau người cho Hoắc Minh Hách, đắp chăn cho hắn, Hoắc Băng Băng liền tiến vào.
“Anh trai em hôm nay sao rồi” Cô đặt chiếc hộp giữ nhiệt xuống, âm thanh ôn nhu: “Em nấu cho chị chút canh gà, chị uống đi cho nóng đi.”
Mễ Lan cười khổ: “Anh ấy vẫn như vậy, ngươi ta hiện tại đang là người đẹp ngủ trong rừng, lười không muốn tỉnh dậy.”
Cô thâm tình nhìn Hoắc Minh Hách đang nằm trên giường, nhận lấy bát canh gà trong tay Hoắc Băng Băng, uống từng ngụm.
“Chị đừng lo, anh trai em nhất định sẽ tỉnh lại!”
Hoắc Băng Băng tuy rằng an ủi Mễ Lan, nhưng thực tâm cùng vô cùng lo lắng.
“Đúng rồi chị dâu, nữa nãy đang đến bệnh viện, em đã gặp Diệp Khâm trong hầm xe, anh ấy an mặc vô cùng đẹp trai, còn cầm một bó hoa hồng lớn, chắc sắp đến đây rồi! Anh ấy không thể…thực sự cầu hôn với chị chứ?”
Mễ Lan nhìn Hoắc Minh Hách, cố ý cất cao giọng: “Vậy chị đi chuẩn bị một chút còn đi đón tiếp anh ấy!”
Hoắc Băng Băng lập tức hiểu được suy nghĩ của Mễ Lan, tinh nghịch nháy mắt.
Phép khích tướng không chừng có ích, không thử sao biết chứ?”
“Chị dâu, chị và Diệp Khâm ở bên nhau đúng là xứng đôi vừa lứa, ở lập trường khách quan, em hy vọng chị có thể cho anh ấy một cơ hội! Chị đi đi, anh trai có em chăm sóc được rồi!”
Khuôn mặt Mễ Lan nở ý cười nhàn nhàn, thực sự đi về hướng cửa.
Nhưng lúc cô định mở cửa thì một giọng khàn khàn đầy suy nhược truyền đến: “Không…được…đi!”
Cơ thể Mễ Lan có chút cứng đờ, cô suýt chút nữa cho rằng mình xuất hiện ảo giác, mạnh mẽ quay người, đúng lúc đối diện với ánh mắt đầy kích động của Hoắc Minh Hách.
“Mễ Lan, em…em là..của anh…không cho phép…lấy Diệp Khâm!”
Hoắc Băng Băng nhìn anh trai mở mắt, không nhịn được mà khóc: “Anh, cuối cùng anh đã tỉnh rồi! Anh đừng kích động, bọn em chỉ cố ý kích anh, muốn anh mau chóng tỉnh lại thôi. Nếu như biết chiêu này có ích như vậy sớm đã dùng rồi!”
Mễ Lan lập tức xông đến bên cạnh Hoắc Minh Hách, nước mắt từng giọt từng giọt lăn xuống: “Băng Băng, mau gọi bác sĩ đến đây! Còn nữa, đem tin mừng này thông báo đến tất cả mọi người!”
“Em thực sự không phải lấy Diệp Khâm sao?”
“Nếu như anh không cần em, em chỉ đành…”
Lời còn chưa dứt liền bị Hoắc Minh Hách ngắt lời, hắn nắm chặt tay Mễ Lan, ánh mắt vô cùng hoang mang: “Không, anh đương nhiên cần em! Anh yêu em, sống không thể thiếu em được!”
Lúc đó viên đạn găm vào đầu, hắn cho rằng mình không bao giờ có thể gặp lại Mễ Lan được nữa, không nghĩ rằng khi tỉnh lại liền nhìn thấy cô ở bên. Cảm giác này thật đẹp, hắn có chút nghi ngờ bản thân đang nằm mơ!”
Hắn gượng người ngồi dậy, kéo Mễ Lan vào lòng: “Lần này, anh sẽ không bao giờ buông tay em ra nữa! Kiếp nạn này cuối cùng anh cũng vượt qua! Tin anh, hạnh phúc vui vẻ mà em cần anh đều cho em, chỉ anh mới có thể cho em!”
Mễ Lan ôm chặt em Hoắc Minh Hách, cằm cô dựa trên vai hắn, ôn nhu nói: “Em tin anh, bởi vì em yêu anh!”
Tình yêu phải ly ly hợp hợp mới trở nên quý giá đến vậy, hai người cứ như vậy ôm chặt lấy nhau, lệ rơi đầy mặt, quên đi thời gian, quên đi không gian, quên đi tất cả.
Bọn họ chỉ hy vọng, sau này nắm chặt trong tay tình yêu này, cùng nhau bước đi. Cả đời này không bao giờ phân ly…