.
“Tôi biết em sẽ không tin tôi nữa, nhưng tôi vẫn phải nói, tôi thực sự yêu em, rất rất yêu em, chỉ đến khi tôi ý thức được điều này thì đã tất cả đã quá muộn rồi! Đồng ý với tôi, sau khi tôi chết, em nhất định phải đối xử tử tế với bản thân mình, không được làm khổ bản thân như vậy, không được...”
Lời chưa nói xong, Hoắc Minh Hách đưa dao lên cao, dùng lực đâm vào tim mình!
“Đừng mà! Minh Hách, đừng mà...”
Mễ Lan không ngờ rằng Hoắc Minh Hách lại làm thật, hơn nữa động tác lại nhanh như vậy!
Cô gào khóc chạy về phía hắn.
Máu tươi như trút, áo sơ mi của Hoắc Minh Hách lập tức bị máu đỏ bao trùm!
Mễ Lan sờ một tay đầy máu, cô kinh ngạc mà mở to hai mắt, ngay sau đó, trước mắt một màu đen bao phủ, từ từ rơi vào trong bóng tối vô tận...
Leng keng một tiếng là âm thanh Diệp Khâm vứt con dao xuống đất
Lúc con dao cắm vào da thịt chưa sâu, Diệp Khâm lập tức xuất hiện, tuy rằng chảy máu, nhưng chỉ là vết thương ngoài da, không đến nỗi tổn thương đến nội tạng!
“Hoắc Minh Hách, tôi không ngờ rằng anh thực sự muốn chết vậy! Anh làm tổn thương Mễ Lan còn chưa bồi đắp, có tư cách gì đòi chết?”
Hoắc Minh Hách không thèm để ý tới hắn, cúi người xuống bế Mễ Lan lên, âm thanh run rẩy nói: “Mễ Lan, em không sao chứ? Mau tỉnh lại, mau tỉnh lại...”
Hai mươi phút sau, hai người đàn ông đem Mễ Lan đến bệnh viện gần nhất, sau đó đứng ở cửa phòng cấp cứu chờ đợi, tình cờ không cận thận chạm mặt nhau, lạnh lùng nhìn nhau một cái rồi tự động tránh ra..
Y tá nhìn sơ mi Hoắc Minh Hách toàn máu, khuyên hắnđi xử lí vết thương, nhưng nói thế nào hắn cũng không chịu, mãi cho đến khi ánh đèn phòng cấp cứu tắt, ánh mắt u ám của hắn mới xẹt qua một vệt ánh sáng.
Bác sĩ vừa tháo khẩu trang vừa đi ra, Hoắc Minh Hách và Diệp Khâm đều xông đến trước mặt bác sĩ.
Cả hai người đều đồng thanh hỏi: “Bác sĩ,Mễ Lan sao rồi?”
“Ai là người nhà của cô ấy?” Bác sĩ hỏi.
“Là tôi.” Diệp Khâm không do dự mà trả lời.
“Tôi, tôi là chồng của bệnh nhân.” Hoắc Minh Hách cũng vội vàng mở miệng.
“Bệnh nhân gần đây làm việc lao lực, còn bị kinh sợ, cho nên mới bị hôn mê, thực ra không có chuyện gì lớn, trở về tĩnh dưỡng một thời gian là được!”
Nghe bác sĩ nói vậy, Diệp Khâm thở phào nhẹ nhõm.
Hoắc Minh Hách nhìn Diệp Khâm một cái, hơi nhíu mày.
Tại sao bác sĩ không nhắc đến việc Mễ Lan mang thai, hơn nữa Diệp Khâm cũng không nhắc tới, chuyện lớn như vậy không hỏi một câu, không phải là có chút kì quái sao? Hắ là cha đứa bé, quan tâm Mễ Lan là chuyện rất tự nhiên, vậy đứa bé…
Hoắc Minh Hách lập tức hỏi: “Mễ Lan mang thai, đứa bé trong bụng không sao chứ?”
Bác sĩ ngẩn ra một chút rồi nói: “Cô ấy không mang thai!”
Lại nhìn Diệp Khâm, sắc mặt trong nháy mắt liền biến đổi.
Tin tức Mễ Lan mang thai hắn sớm đã tung ra ngoài, không ngờ rằng cô vừa ngất liền bị bại lộ rồi! Nhưng sự tình đã vậy, đã không che đậy được thì phải chấp nhận đối mặt thôi.
Bác sĩ vừa rời đi, Hoắc Minh Hách liền tóm chặt lấy cổ áo của Diệp Khâm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh dám gạt tôi, nói Mễ Lan mang thai! Như vậy hủy hoại danh tiếng của cô ấy, anh có biết không?”
Thực ra lúc đầu Hoắc Minh Khách nghe chính miệng Diệp Khâm nói Mễ Lan có thai, sau đó chính Mễ Lan cũng nhắc chuyện này với hắn, hắn cơ bản không nên trách cứ Diệp Khâm! Nhưng hắn ghét tên đàn ông này, tên đàn ông đã vô tình cướp đi Mễ Lan của hắn, hắn chỉ muốn tìm cơ hội giáo huấn, muốn cạnh tranh công bằng với Diệp Khâm!
Diệp Khâm đẩy tay Hoắc Minh Hách ra, hung dữ nói: “Làm sao? Vẫn muốn đoạt lại Mễ Lan sao? Tôi nói cho anh biết, không thể nào! Anh làm tổn thương cô ấy sâu sắc như vậy, mang đến cho cô ấy vô vàn sự thống khổ. Nếu như anh vẫn còn chút lương tâm, vậy thì biến mất khỏi thế giới của cô ấy đi, đừng có ý đồ gì với cô ấy nữa.
Hoắc Minh Hách lạnh lùng nói: “Không nên có ý đồ gì với cô ấy là anh mới phải!”