.
Diệp Thâm vòng qua Mễ Lan, một cú đá Hoắc Minh Hách ngã nhào xuống đất, sau đó cưỡi ở trên người hắn, nắm đấm như mưa trút vào mặt hắn, thân hắn.
Hoắc Minh Hách không phản kháng, nhìn chằm chằm vào Diệp Khâm, dường như đến linh hồn cũng bị lấy đi. Nhìn Hoắc Minh Hách bị đấm đến thâm tím mặt mày, Mễ Lan mở to đôi mắt, trong lòng bất giác thắt lại.
Đây là đang đau lòng vì hắn sao?
Không, không, cô không nên đau lòng vì hắn!
Trước đây, hắn và người nhà hắn ức hiếp và dày vò cô còn nhiều hơn gấp mười lần, trăm lần!
Cô rất muốn dời mắt đi, nhưng không biết vì sao, bất luận như thế nào cô cũng không thể làm được!
Lúc này, vài giám đốc bộ phận rẽ đám người bước vào, lúc này mới lôi được Diệp Thâm ra.
Bọn họ đỡ Hoắc Minh Hách rời khỏi, Mễ Lan ngơ ngẩn nhìn thân ảnh hắn khập khiễng rời ra, trong lòng có một loại cảm xúc không thể nói ra thành tên.
Diệp Khâm bước đến bên cạnh Mễ Lan, nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai cô: “Mễ Lan, có anh ở đây, bất cứ ai cũng không dám ức hiếp em nữa! Người nhà họ Hoắc là kẻ thù của em thì cũng là kẻ thù của anh, anh sẽ vĩnh viễn ở bên em!”
Âm thanh của hắn vô cùng ôn nhu nhẹ nhàng như gió xuân thổi vào trái tim Mễ Lan.
Mễ Lan quay người nhìn hắn, gượng cười: “Cảm ơn anh!”
Diệp Khâm ngẩn người, khuôn mặt xẹt qua môt tia mất mát khó lòng nhìn ra được: “Về sau đừng khách sáo với anh như vậy được không? Chúng ta quen biết nhau không phải ngày một ngày hai, em vẫn coi anh là người ngoài sao?”
Mễ Lan cúi đầu, tóc che hết mắt, không nhìn rõ biểu cảm trên khôn mặt cô.
Một năm trước, cô bị người nhà họ Hoắc đuổi ra khỏi nhà, thân thể vô cùng suy nhược, nếu như không gặp được Diệp Khâm, cô đã sớm chết bất đắc kì tử ở đầu đường xó chợ rồi.
Diệp Khâm đưa cô đến bệnh viện, chăm sóc cô tỉ mỉ chu đáo. Bởi vì Mễ Lan không nhà để về, Diệp Khâm liền thu nhận cô, đưa cô về nhà hắn ở.
Sau đó Mễ Lan mới biết, Diệp Khâm là con nuôi của chủ tịch Diệp, chủ tịch Diệp sống thời gian dài ở Canada, có một lần về nước, Diệp Khâm dẫn Mễ Lan, thực ra là muốn sắp xếp cho Mễ Lan một công việc, không ngờ rằng chủ tịch Diệp vừa gặp liền nhận đinh Mễ Lan là con gái đã thất lạc lâu năm của ông...
Mễ Lan theo sự sắp xếp của chủ tịch Diệp đi Canada học kinh tế, cô không nghĩ rằng bản thân đối với chuyên ngàng này có khả năng thiên phú, hơn nửa năm đã hoàn thành khóa học hai năm, chủ tịch Diệp rất vui mừng, đem toàn bộ công việc đều cho Mễ Lan giải quyết. Đối với Diệp Khâm, Mễ Lan luôn thấy hổ thẹn trong lòng, như thể bản thân mình đã cướp đi toàn bộ những thứ thuộc về hắn,nhưng Diệp Khâm không hề tính toán, luôn toàn tâm toàn ý đối tốt với cô.
Thực ra tâm tư của hắn dành cho cô, cô luôn biết, chỉ là làm như không thấy mà thôi.
Lần này quay về Hoắc Thị, cô đã nói với Diệp Khâm giúp cô diễn một vở kịch, Diệp Thâm không chút do dự mà đồng ý, diễn xuất của hắn vô cùng tốt!
Hai người cùng đến nhà hàng ăn cơm, Diệp Khâm luôn vô cùng phấn khởi, nhưng nhìn Mễ Lan hình như không có vị khẩu, mất tập trung.
Diệp Khâm không nhịn được mà hỏi: “Em lo lắng cho vết thương của Hoắc Minh Hách sao?”
Mễ Lan ngây người, từ từ ngẩng đầu: “Anh nghĩ có thể sao? Hắn khiến em tổn thương sâu sắc như vậy, giết chết đứa con trong bụng em, em hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn. Anh cho rằng em có thể lo lắng cho hắn sao?”
Ngữ khí của cô tràn ngập tức giận và thù hận, đáy mắt hiện lên màu đỏ tươi.
Một năm nay cô cố gắng vượt qua như thế nào, bản thân cô biết rõ nhất.
Cô vì đứa con đã chết của mình, vì bản thân đã từng chịu uất ức và dày vò, cô sẽ đòi lại toàn bộ những gì nhà họ Hoắc đã nợ cô! Không cần biết phải trả giá như thế nào, cô muốn bọn họ nợ máu trả máu!
Người nhà họ Hoắc, một người cô cũng không tha!