.
Hắn chưa từng nghĩ rằng bên cạnh Mễ Lan còn có...người đàn ông khác!
Không, không thể nào!
Mễ Lan yêu hắn như vậy, chỉ xa cách có một năm cô liền yêu người khác rồi sao?
Hoắc Minh Hách đưa tay muốn giật lấy chiếc điện thoại của cô, Mễ Lan lùi về sau vài bước, tắt điện thoại rồi bỏ lại vào túi áo.
“Mễ Lan, người đàn ông đó...là ai?”
“Chồng sắp cưới của tôi – Diệp Khâm, bọn tôi rất yêu nhau, hơn nữa chuẩn bị kết hôn rồi! Chuyện vừa nãy tôi có thể xem như chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng tôi hy vọng sẽ không có lần sau, anh đừng nuôi hy vọng chúng ta có thể hợp lại, không thể nào!
“Không thể sao? Tôi không tin, tôi không tin, tại sao em có thể yêu người đàn ông khác, em đã từng rất yêu tôi...”
Cả người hắn như điên lên, viền mắt đỏ hồng.
“Anh cũng nói là đã từng, tôi sớm đã không còn yêu anh nữa rồi!
Hoắc Minh Hách ngây ngốc nhìn Mễ Lan, lẩm bẩm nói: Mễ Lan, em đừng đối xử với tôi như vậy được không, tôi thực sự...rất yêu em!”
Mễ Lan cười lạnh vài tiếng, ‘bộp’ một tiếng nặng nề đóng cửa, mặc kệ Hoắc Minh Hách gõ cửa thế nào đi chăng nữa, Mễ Lan ở bên trong cũng không đáp lại.
Hoắc Minh Hách ảo não rời khỏi khách sạn, trời bắt đầu mưa lâm thâm.
Hắn không lái xe, lảo đảo bước trên đường tiến về phía trước như một cái xác không hồn. Cả người ướt đẫm mà không hề hay biết.
Đêm dài, hắn tùy ý chọn một khách sạn rồi bắt đầu điên cuồng uống rượu, trong miệng lẩm lẩm tên Mễ Lan. Mãi cho đến lúc trời sáng, Vệ sĩ của Hoắc Văn Sơn mới tìm được hắn, đưa hắn về biệt thự
Nhìn con trai say tới nông nỗi này, đến ánh mắt cũng không có tiêu cự, Bạch Mỹ Phụng đau lòng rơi nước mắt, vội vàng đến đỡ lấy hắn.
“Tránh ra, không cần mẹ lo!’
Hoắc Minh Hách hất tay ra, bà Hoắc liền ngã xuống, đau đến mức kêu thành tiếng.
Lúc này, ông Hoắc và Hoắc Băng Băng nghe thấy động tĩnh liền lập tức xuống lầu, đến trước mặt Hoắc Minh Hách.
“Minh Hách, con làm sao vậy? Vì một người phụ nữ mà sa sút đến như vậy, con vẫn còn là người đàn ddang của Hoắc gia nữa không?
Nghe đến câu này, Hoắc Minh Hách ngước mắt lên nhìn cha mình, khóe miệng miễn cưỡng nở nụ cười lạnh: “Nếu như cho con một cơ hội, con nhất định sẽ không sinh ở nhà họ Hoắc, đánh chết con cũng không làm con cha, con vì sự tàn độc máu lạnh của người nhà này mà cảm thấy hổ thẹn.
Hoắc Văn Sơn không ngờ rằng con trai có thể nói những lời đại nghịch bất đạo như vậy, đưa tay cao cao định đánh hắn, nhưng cuối cùng lại không nỡ mà hạ tay xuống, nghĩ lại thái độ ông đối với Mễ Lan trước đây, còn cả hai đứa cháu vô tội đã chết, mũi ông cay xè, không nhịn được mà nước mắt lưng tròng.
Nhìn cha trầm mặc, Hoắc Băng Băng bước đến bên cạnh, nhẹ nhàng nắm lấy vai ông: “Con thấy trước đây chúng ta đối với Mễ Lan con tiện nhân…đôi với cô ta không quá ác, là cô ta quá thù dai. Rõ ràng cô ta chưa từng coi chúng ta là người nhà…”
Hoắc Minh Hách không ngờ rằng đến giờ phút này rồi em hắn hắn vẫn còn mặt mũi nói những lời đó, đem tất cả những lỗi lầm đổ lên đầu Mễ Lan! Con người này tại sao lại có thể là em gái hắn cơ chứ?
Hăn trừng mắt nhìn cô ta, ánh mắt lạnh lùng xa cách như người lạ.
“Hoắc Băng Băng, những lời này mày cũng có thể nói được ra sao? Mày có cảm thấy xấu hổ không?”
Hoắc Băng Băng đờ người ra, tập tức tỏ vẻ oan ức mà khóc, cô ta xông lên tranh luận với hắn, vừa nói vừa dùng lực lôi kéo hắn, Hoắc Minh Hách vốn đầy một bụng nộ khí bị em gái ầm ĩ càng không cách nào khống chế được, hai người liền gây lộn với nhau, ông bà Hoắc cuống cuồng, vội vàng chạy lại can ngăn, biệt thự nhà họ Hoắc lập tức trở nên hỗn loạn, mãi cho đến cánh cửa phòng khách mở ra, Diệp Diệc Thu xuất hiện trước mặt bọn họ.