“A Địch, em nói cho tôi nghe, khi em tính kế giết con của tôi, em có từng hỏi qua nó cũng sẽ biết đau chưa? Nó của khi ấy chẳng qua chỉ là một giọt máu nhỏ, còn chưa thành hình người em đã nhẫn tâm tính kế giết nó, còn đổ tội danh này lên đầu ba nó. Sơ Địch, là tôi tàn nhẫn hay là em tàn nhẫn?”
Ninh Hoắc Đông cười nhạt, hắn buông Sơ Địch ra, bước chậm về phía của Sơ Kiến Thành. Sơ Địch nhìn hắn muốn tiến về phía ba mình liền có phản ứng. Cô một lần nữa chạy đến quỳ trước mặt hắn.
“Ninh Hoắc Đông, tôi xin anh, xin anh đấy! Tôi biết bản thân tôi sai rồi, tôi không nên làm thế! Tôi không nên khiến con của chúng ta đau khổ.”
Sơ Địch không ngừng van xin hắn, nhưng ánh mắt của Ninh Hoắc Đông quá đỗi lạnh nhạt. Cô biết hắn hoàn toàn không quan tâm đến lời cầu xin của cô. Nhưng ngoài việc cầu xin hắn, Sơ Địch không biết làm cách nào khác để ngăn hắn lại. Ninh Hoắc Đông đã đưa ba cô đến đây, Sơ Địch hiểu hắn muốn làm gì, vì thế cô rất sợ…
“A Địch, em có nghe đến một câu nói chính là nợ máu phải trả bằng máu không?”
Ninh Hoắc Đông hơi cúi người, hắn nâng cằm cô lên. Hắn nhìn thấy rất rõ sự sợ hãi hằn sâu trong đôi đồng tử của Sơ Địch. Ninh Hoắc Đông đột nhiên muốn hỏi, liệu giọt máu nhỏ của hắn khi ấy có biết sợ hay không? Ai cũng nói mẫu tử liền tâm, hắn đoán, đoán nó cũng biết sợ, biết đau.
“Ninh Hoắc Đông, đừng như thế, tôi xin anh đấy! Tôi đã trở về bên cạnh anh rồi, để tôi là người trả thay nó được không? Ba tôi vốn dĩ không có liên quan đến việc này. Ninh Hoắc Đông, hành hạ tôi, giết tôi đi.”
Sơ Địch thà rằng bản thân là người gánh chịu mọi lỗi lầm cũng không muốn để Ninh Hoắc Đông động đến ba cô. Ba cô hiện tại vẫn là một người thực vật, làm sao có thể chịu nổi sự phát tiết tàn nhẫn của hắn chứ?
“Sơ Địch, em biết rõ tôi không thể giết chết em. Tôi yêu em như thế, làm sa nỡ giết em được! Nếu như người khác động đến con của tôi, tôi đã sớm lột từng tấc da tấc thịt của hắn ra rồi. Nhưng vì người đó là em, tôi chỉ có thể tìm một kẻ khác để thế mạng thay. Sơ Kiến Thành chết cũng tốt, nó ở dưới có thể bầu bạn cùng ông ta.”
Ninh Hoắc Đông cười lạnh. Không cần hắn nói, bản thân cô chắc chắn cũng biết hắn sẽ không giết cô vì thế cô mới làm càn như vậy…
Ninh Hoắc Đông dứt lời, hắn liền đẩy Sơ Địch sang một bên, sau đó bước tiếp về phía của Sơ Kiến Thành. Ngụy Sinh đứng phía sau đưa cho hắn một con dao và một khẩu súng, hắn một lần nữa quay đầu nhìn người phụ nữ đang quỳ dưới đất khẽ nhếch môi. Ninh Hoắc Đông lựa chọn dao.
“Nếu như dùng súng bắn ông ta một nhát để ông ta chết luôn đi thì thật quá dễ dàng. A Địch, những dùng dao thì sẽ khác, đau đớn, thống khổ và chật vật đều có cả. Em nói xem, ông ta có vì đau quá mà đột nhiên có ý thức trở lại không?”
Ninh Hoắc Đông bỗng đâm một nhát xuyên qua lòng bàn tay của Sơ Kiến Thành, máu chảy ra, bắn cả lên gương mặt điển trai của hắn. Gò má bên trái của Ninh Hoắc Đông có một vệt máu lớn, càng khiến gương mặt ấy trở nên độc ác hơn. Sơ Địch không nhìn nổi liền lao về phía hắn, Ngụy Sinh nhận được ánh mắt của Ninh Hoắc Đông liền chạy đến ngăn cản cô.
“A Địch, mở to mắt ra, mở to mắt để nhìn tôi hành hạ ông ấy ra sao!”
Ninh Hoắc Đông rút con dao ra khỏi mu bàn tay của Sơ Kiến Thành. Nhát dao thứ hai của hắn dừng trêи bà vai của ông ta. Không biết có phải là cảm nhận được sự đau đớn hay không mà cơ thể Sơ Kiến Thành bỗng run lên một cách kịch liệt. Ninh Hoắc Đông nhíu mày, hắn một tay giữ chặt lấy ông ta, sau đó dùng dao liên tục đâm vào người Sơ Kiến Thành.
“Ba! Ba! Ba.”
Sơ Địch hét nhiều đến mức giọng cô lạc hẳn đi, nhưng Ninh Hoắc Đông dường như vẫn không có ý định dừng lại. Hắn vẫn giống như một kẻ điên, dùng dao phát tiết trêи người của một kẻ thực vật. Khắp cơ thể Sơ Kiến Thành đều là máu tươi, trong phòng khách của Ninh gia đều bị một mùi tanh nồng nặc của máu bao phủ.
Giọng Sơ Địch ngày một nhỏ đi, cuối cùng là biến mất hẳn. Ninh Hoắc Đông không nghe thấy tiếng cầu xin của cô liền xoay người lại. Sơ Địch đã ngất mất rồi. Hắn vứt con dao dính máu tươi xuống đất, bế Sơ Địch trở về phòng ngủ.
[ … ]
Sơ Địch hôn mê tận hai ngày. Khi cô tỉnh lại không thấy Ninh Hoắc Đông ở trong phòng, ngược lại nhìn thấy Phó Tĩnh.
“Cổ đông bất ngờ triệu tập cuộc họp, có lẽ là vì không đồng lòng với việc Ninh Hoắc Đông cho xây dựng lại chi nhánh mới từ đầu. Hiện tại hắn đang ở Ninh thị giải quyết việc này, thế nên mới bảo tôi đến chăm sóc cô. Sơ Địch, bản thân cô vẫn ở trong thời gian ở cữ…”
Phó Tĩnh nói đến đây liền phát giác bản thân đã lỡ lời. Cô ấy liền đưa tay lên che miệng. Sắc mặt Sơ Địch vô cùng không tốt. Phó Tĩnh đã khuyên cô để một thời gian nữa hãy trở về bên cạnh Ninh Hoắc Đông, nhưng Sơ Địch không nghe. Nhìn cô như thế này, trong lòng Phó Tĩnh càng trở nên lo lắng.
“Phó Tĩnh, Ninh Hoắc Đông biết chuyện chúng ta dàn xếp để hắn trở thành người giết con của chính mình rồi.”
Sơ Địch yếu ớt nói. Trong thời gian cô hôn mê, cô luôn mơ thấy những chuyện của quá khứ. Giấc mơ bắt đầu từ khi Ninh Hoắc Đông xuất hiện trong cuộc sống của cô cho đến hiện tại, từng hình ảnh dù là vụn vặt nhất để ùa về khiến Sơ Địch cảm thấy sợ hãi.
“Hắn biết mọi chuyện rồi? Sơ Địch, cô có sao không? Hắn có làm gì cô không?”
“Tôi không sao. Hắn không động đến tôi nhưng lại động đến người nhà của tôi. Hắn giết ba tôi, hắn đem một người thực vật thế mạng cho con của hắn. Nhưng Phó Tĩnh, cô nói cho tôi nghe hắn có đủ tư cách ấy sao? Tôi bị Trang Mã Chính bắt cóc còn không phải do hắn ư? Dù khi ấy tôi không đổi người của Trang Mã Chính thành người của mình, ông ta sẽ buông tha cho tôi sao?”
Chỉ cần nhớ lại những chuyện Ninh Hoắc Đông đã làm, Sơ Địch lại thêm hận hắn.
“Sơ Địch, kỳ thực cô không nên trở về đây.”
“Không! Tôi phải trở về, không trở về làm sao có thể giết chết hắn?”
“Phó Tĩnh, tôi muốn ra ngoài hít thở không khí.”
Phó Tĩnh đưa Sơ Địch ra bên ngoài, vừa hay nhìn thấy xe của Ninh Hoắc Đông trở về. Ngụy Sinh mở cửa xe cho hắn. Vừa nhìn thấy hắn, Sơ Địch theo bản năng liền quay đầu ra nơi khác. Lúc này, chóp mũi cô vẫn phảng phất mùi tanh của máu, là mùi máu của ba cô.
“Lên xe, tôi đưa em đi đến một nơi.”
Ninh Hoắc Đông không bước về phía cô, hắn dựa lưng vào cửa xe dõi theo bóng lưng nhỏ bé của Sơ Địch. Hắn làm sao không nhìn ra cô đang né tránh hắn…
Sơ Địch vẫn không có phản ứng.
“Sơ Kiến Thành đã bị tôi đưa đi hỏa thiêu rồi. Hôm nay sẽ lấy tro cốt. Em chắc là bản thân em không muốn đi cùng tôi chứ?”
Chỉ cần nhắc đến Sơ Kiến Thành, Sơ Địch liền có thay đổi. Cô xoay người lại, bước lên xe của hắn, chiếc xe liền nhanh chóng rời đi. Phó Tĩnh nhìn theo bóng lưng cô chỉ biết lắc đầu. Lúc này, điện thoại của Phó Tĩnh đổ chuông. Ánh mắt Phó Tĩnh không còn tối sầm như trước nữa mà trở nên ngọt ngào, cô nhận máy.
“Em nghe đây.”
[ … ]
“Không phải nói là muốn đưa tôi đi nhận tro cốt sao? Vì sao lại đi vào trong rừng rồi?”
Con đường này không phải là đến lò hỏa thiêu mà đây là con đường dẫn ra một khu rừng phía ngoài ngoại ô thành phố. Sơ Địch trong lòng bỗng cảm thấy hoang mang. Ninh Hoắc Đông không nói gì, hắn đưa tay ấn khóa trái cửa, đợi đến khi chiếc xe dừng hẳn mới mở cửa cho Sơ Địch xuống.
Lúc này, trêи tay Ngụy Sinh đã cầm hộp tro cốt. Ninh Hoắc Đông giữ lấy Sơ Địch, hắn nhìn về phía của Ngụy Sinh, nói.
“Tiến hành đi.”
Ngụy Sinh gật đầu một cái, như thể tỏ ý đã nhận được lệnh của Ninh Hoắc Đông. Hắn mở hộp tro cốt ra, rắc khắp nơi. Sơ Địch bị Ninh Hoắc Đông giữ chặt nên không thể làm gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn theo từng động tác của Ngụy Sinh. Ninh Hoắc Đông vẫn muốn khiến cô phải hối hận một cách triệt để.
“A Địch, lần này tôi không lừa em, bên trong hộp tro cốt đích thực là có tro cốt, hơn nữa còn chính là tro cốt của Sơ Kiến Thành. Tôi đã tha mạng cho ông ta một lần, lần này ông ta chết là tại em, em nhớ cho kỹ!”
Ninh Hoắc Đông giữ chặt lấy cơ thể của Sơ Địch. Hắn ép cô phải nhìn thẳng vào người hắn. Ninh Hoắc Đông nói ra từng chữ, tốc độ rất chậm. Hắn muốn cô phải ghi nhớ cảnh tượng ngày hôm nay, ghi nhớ Sơ Kiến Thành chết là vì sự tàn nhẫn của cô. Mọi sự tàn nhẫn đều sẽ phải trả giá, dù là sớm hay muộn. Cái giá mà Ninh Hoắc Đông đã phải trả chính là sự dày vò từ cô.
Hộp tro cốt đã trống rỗng, Ngụy Sinh vứt lăn lóc ở dưới đất. Lúc này, Ninh Hoắc Đông mới buông cô ra. Sơ Địch liền lao đến những chỗ Ngụy Sinh rắc tro cốt, cô dùng tay đào đất lên. Nhưng Sơ Địch làm chưa được bao lâu thì trời đột nhiên đổ mưa. Mưa rất lớn, cuốn trôi cả số tro cốt rơi trêи nền đất. Sơ Địch bị mưa làm cho ướt sũng.
Cô đột nhiên đứng dậy, đi đến trước mặt Ninh Hoắc Đông, Sơ Địch không nói không rằng vung tay đánh mạnh vào gương mặt của hắn.
“Khốn nạn!”
Sơ Địch muốn tiếp tục đánh hắn nhưng cổ tay lại bị Ninh Hoắc Đông giữ chặt.
‘Không phải em đã nói tôi với em là cùng một loại người sao? Hiện tại em nói tôi khốn nạn thì cũng chính là nói em khốn nạn.”
Ninh Hoắc Đông mỉm cười. Cái bạt tai này của cô lực rất mạnh, gò má của Ninh Hoắc Đông đỏ ửng. Nhưng hắn không hề tức giận.
“Phải, chúng ta đều khốn nạn như nhau, nếu như tôi không khốn nạn anh làm sao có thể để tôi lọt vào tầm mắt của anh chứ?”