Ninh Hoắc Đông bước chậm đến chỗ của Mạc Ngọc Linh, hắn vừa tới, đàn em đang giữ chặt lấy Mạc Ngọc Linh liền tự giác buông bà ra.
“Hạ quản gia, à không, Mạc Ngọc Linh, bà giỏi thật đấy dám ở trước mặt tôi giở thủ đoạn này”.
Kế hoạch chạy trốn không chỉ thất bại mà còn bị Ninh Hoắc Đông bắt tại trận nhưng Mạc Ngọc Linh không hề sợ hãi. Bà cười lạnh, chế giễu nói.
“Nếu như tôi thật sự giỏi đã không bị cậu bắt lại!”
Mạc Ngọc Linh đã tính toán kỹ lưỡng thế nhưng bà vẫn bại trận trong tay của Ninh Hoắc Đông. Mạc Ngọc Linh dĩ nhiên là không can tâm. Bà quay đầu nhìn về phía Sơ Kiến Thành, không biết bao nhiêu năm nay Ninh Hoắc Đông đã làm gì ông mà ông cứ hôn mê suốt. Lòng Mạc Ngọc Linh nhói đau. Giờ đây cả gia đình bà đều rơi vào tay của Ninh Hoắc Đông – người đàn ông tàn nhẫn nhất!
“Mạc Ngọc Linh, Sơ Địch còn ở trong tay tôi, bà làm như vậy là không quan tâm đến an nguy của cô ấy sao? Hay bà thật sự muốn tôi giết chết Sơ Địch mới chịu an phận?”.
Ánh mắt Ninh Hoắc Đông vẫn lạnh buốt như thế. Hắn có thể buông bỏ thù hận với Sơ Địch, nhưng khi đối diện với Mạc Ngọc Linh và Sơ Kiến Thành, Ninh Hoắc Đông lại không thể nào quên nổi mối thù năm xưa.
Mạc Ngọc Linh bật cười, bà nói.
“Cậu sẽ không giết con bé. Ninh Hoắc Đông, cậu yêu Tiểu Địch rồi, yêu nó rồi!”.
Mạc Ngọc Linh bấy lâu nay vẫn luôn sống dưới thân phận Hạ quản gia mà theo dõi cuộc sống của Ninh Hoắc Đông và Sơ Địch. Kỳ thực, ban đầu Ninh Hoắc Đông để bà làm quản gia trong Ninh gia là vì muốn bà chứng kiến hắn hành hạ con gái bà một cách tàn nhẫn, nhưng Ninh Hoắc Đông ngàn vạn không ngờ tới hắn lại đem lòng yêu Sơ Địch.
“Thế ư? Mạc Ngọc Linh, bà đừng quên bà ngoài có một người con gái còn có một người con trai tên Sơ Kỳ Nhiên?”
Sơ Địch đã không thể uy hϊế͙p͙ Mạc Ngọc Linh vậy thì Ninh Hoắc Đông sẽ dùng Thẩm Kiệt. Thẩm Kiệt là đứa con trai duy nhất trong Sơ gia, người duy nhất đủ tư cách để kế thừa mọi thứ của nhà họ Sơ.
“Cậu cũng sẽ không động đến Tiểu Nhiên. Hiện tại, Tiểu Nhiên là người thân duy nhất của Tiểu Địch. Nếu cậu động đến nó, Tiểu Địch chắc chắn sẽ đau lòng. Mà Ninh Hoắc Đông cậu làm sao nỡ nhìn thấy con bé tổn thương chứ? Kể từ khi cậu đem lòng yêu con bé thì đã không còn thứ gì có thể uy hϊế͙p͙ tôi được nữa rồi”.
Mạc Ngọc Linh không nể nang mà vạch trần tất cả. Không sai, Ninh Hoắc Đông vì yêu Sơ Địch nên đã hứa với cô sẽ không động đến Thẩm Kiệt. Hắn nói những lời này là muốn cảnh cáo Mạc Ngọc Linh mà thôi. Không đạt được mục đích khiến lòng Ninh Hoắc Đông không vui. Hắn hừ lạnh.
“Mạc Ngọc Linh, bà đừng tưởng tôi sẽ không thể làm gì bà! Nếu như bà còn muốn Sơ Kiến Thành khỏi bệnh thì nên an phận một chút. Sắp tới là hôn lễ của tôi và Sơ Địch, bà tốt nhất đừng có hành động gì”.
Ninh Hoắc Đông nói xong liền rời đi ngay. Mạc Ngọc Linh nhìn theo bóng lưng của hắn, hai bàn tay bà âm thầm siết chặt lại. Bà đương nhiên sẽ không chịu thua Ninh Hoắc Đông, bà đương nhiên sẽ đưa nhà họ Sơ trở lại thành kỳ thịnh vượng vốn có.
[ … ]
Thời gian thoáng cái đã gần tới ngày thành hôn của Ninh Hoắc Đông và Sơ Địch. Chỉ còn một ngày nữa thôi, Sơ Địch sẽ trở thành cô dâu của Ninh Hoắc Đông.
“Sơ tiểu thư, tình cảm của cô và thiếu gia gần đây càng ngày càng tốt…”.
Mạc Ngọc Linh đã trở về làm Hạ quản gia. Bà đứng bên cửa, nhìn Sơ Địch đang sắp xếp lại quần áo cho Ninh Hoắc Đông, bất thình lình lên tiếng. Sơ Địch nghe thấy giọng nói của bà thì giật mình, nhưng rất nhanh cô đã mỉm cười, xoay người nói.
“Tất nhiên rồi, chúng tôi sắp trở thành vợ chồng rồi mà”.
Mạc Ngọc Linh đương nhiên nhận ra trong giọng nói và cả nụ cười của Sơ Địch đều mang theo dáng vẻ hạnh phúc. Bà nhíu mày, tỏ ra không vui.
“Cô dường như yêu Ninh thiếu rồi, phải không?”.
“Phải”.
Sơ Địch không hề giấu diếm.
“Sơ tiểu thư, cô không cần suy nghĩ đã vội vã trả lời câu hỏi của tôi như vậy có phải đã quên thứ gì đó không? Ví dụ như mối thù giết cha giết mẹ… Hoặc là ví dụ như trong quá khứ cô đã từng bị đối xử tàn nhẫn ra sao…”
Mạc Ngọc Linh bước vào bên trong, bà từng bước từng bước tiến gần Sơ Địch, cất giọng nhẹ nhàng. Gương mặt của Mạc Ngọc Linh lúc này mang một vẻ hết sức ảm đạm, ảm đạm đến mức khiến người ta phát sợ.
Sơ Địch nghe thấy Mạc Ngọc Linh nói liền tức có phản ứng. Ánh mắt cô nhìn bà đang mang theo dáng vẻ cảnh giác. Dường như ngày hôm nay, Hạ quản gia đang đứng trước mặt cô đã không còn là Hạ quản gia thường ngày nữa…
“Bà là ai?”.
Rốt cuộc là ai mà có thể biết được chuyện của Sơ gia…
“Tiểu Địch, con thật sự không nhận ra mẹ nữa sao?”.
Mạc Ngọc Linh không có ý định che giấu thân phận của mình nữa. Mấy ngày gần đây bà luôn quan sát Sơ Địch, bà thật sự cảm thấy cô đã đem lòng yêu Ninh Hoắc Đông rồi. Nếu như Mạc Ngọc Linh còn không đem mọi chuyện nói với cô, bà sợ Sơ Địch sẽ vì thứ tình yêu mù quáng kia mà quên mất mối thù không đội trời chung.
“Hạ quản gia bà rốt cuộc là có ý gì?”.
Sắc mặt Sơ Địch dần dần trở nên trắng bệch. Toàn thân cô run lên. Sơ Địch tất nhiên không nghe sai, Hạ quản gia vừa xưng ‘mẹ’ với cô…
“Tiểu Địch, là mẹ đây, là mẹ của con đây!”.
“Mẹ của tôi đã mất từ mấy năm về trước rồi. Hạ quản gia bà rốt cuộc là ai, vì sao lại muốn mượn thân phận của mẹ tôi để lừa dối tôi?”
“Tiểu Địch, những gì con thấy vào ngày sinh nhật của con đều là giả dối. Ba con – Sơ Kiến Thành đã sớm có thỏa thuận với Ninh Hoắc Đông, chỉ cần ba con và mẹ làm theo ý hắn, Ninh Hoắc Đông mới chịu buông tha cho em con và con. Thế nên mới có một vở kịch ba mẹ giả chết. Sau khi Sơ gia suy sụp, ba con đổ bệnh nặng, Ninh Hoắc Đông liền đưa ba con đến một bệnh viện ở ngoại ô thành phố. Còn mẹ, thì bị hắn ép phẫu thuật chỉnh hình, sau đó biến mẹ thành Hạ quản gia. Tiểu Địch, mẹ là Mạc Ngọc Linh, là mẹ của con đây”.
Mạc Ngọc Linh lấy ra tờ giấy xét nghiệm, bà nhét vào tay Sơ Địch.
Sơ Địch run run nhận lấy tờ giấy mà Mạc Ngọc Linh vừa đưa. Theo như kết quả ghi bên trêи, bà chính là người mẹ đã mất bao nhiêu năm nay của cô. Sơ Địch không dám tin, mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ. Cô theo bản năng lùi về sau mấy bước, giữ khoảng cách với Mạc Ngọc Linh.
Sơ Địch hồi lâu không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào tờ giấy trong tay. Mạc Ngọc Linh biết cô cần thời gian để tiếp nhận mọi thứ nên không hề thúc giục cô.
“Mẹ thật sự là mẹ của con sao? Những gì con thấy vào ngày sinh nhật, thật sự đều là giả dối sao?”
Nếu như những gì mà Mạc Ngọc Linh nói là thật vậy thì tro cốt trong tay Ninh Hoắc Đông chắc chắn sẽ là giả. Người còn chưa chết, vậy thì trong hộp tro cốt làm sao có tro cốt.
“Phải. Mẹ và ba con là phối hợp với Ninh Hoắc Đông diễn kịch”.
“Vậy con hỏi mẹ, năm xưa có phải ba con vì muốn chiếm đoạt Ninh thị mà đã giết chết ba mẹ Ninh Hoắc Đông không?”
Ánh mắt Mạc Ngọc Linh xẹt qua một tia u ám. Nhưng có lẽ vì Sơ Địch vẫn chìm đắm trong lời nói vừa rồi của bà nên không hề để ý. Mạc Ngọc Linh tỏ ra bất ngờ, nói.
“Tiểu Địch, là ai nói với con điều này? Ba con vốn dĩ không có động đến mạng người. Năm xưa, Ninh thị xảy ra chuyện, ba con là đường đường chính chính đấu giá thành công tập đoàn Ninh thị chứ không phải là mưu kế mà giành lấy. Tiểu Địch, có phải Ninh Hoắc Đông nói với con không? Hắn đang lừa con đấy!”.
Thân phận thật của Mạc Ngọc Linh, Sơ Địch đã tin. Chuyện Ninh Hoắc Đông cùng mẹ cô và ba cô diễn kịch, cô cũng đã tin rồi. Nhưng những lời bà vừa nói, Sơ Địch lại không thể tin nổi. Chuyện này Sơ Địch đã cho người đi điều tra rất nhiều lần, tất cả bằng chứng cô có được đều chứng minh nhà họ Sơ có lỗi với Ninh Hoắc Đông.
Trong đầu Sơ Địch chợt xẹt qua một suy nghĩ. Nếu như Ninh Hoắc Đông nhúng tay vào việc điều tra của cô thì mọi chuyện sẽ khác… Từ Thu Tuyết yêu Ninh Hoắc Đông như vậy, cô ta hoàn toàn có thể vì hắn mà làm mọi chuyện.
“Tiểu Địch, con không thể tin lời nói của Ninh Hoắc Đông. Là hắn có lỗi với nhà họ Sơ chúng ta. Sơ Địch, hôn lễ này không thể tổ chức…”
“Mẹ, con cần thời gian để bình tĩnh…”
[ … ]
Đến bây giờ lòng Sơ Địch vẫn rối bời, nhưng hôn lễ thì không thể nào hoãn lại.
Sơ Địch khoác lên chiếc váy cô dâu mà Ninh Hoắc Đông tự mình thiết kế cho cô. Cô ngồi trong phòng chờ, nhìn chính mình trong gương. Đại não Sơ Địch liên tục vang lên những lời nói của Mạc Ngọc Linh. Bà nói là Ninh Hoắc Đông có lỗi với nhà họ Sơ chứ không phải nhà họ Sơ có lỗi với hắn, bà nói là Ninh Hoắc Đông vì muốn có được cô nên đã sắp xếp mọi thứ.
Sơ Địch không biết lúc này cô phải làm gì nữa. Váy cưới đã khoác lên người, hôn lễ cũng đã tổ chức, cô còn có thể làm gì để cứu vãn? Nếu như lúc này Sơ Địch nói với Ninh Hoắc Đông cô không muốn kết hôn nữa, hắn chắc chắn sẽ tức giận…
Sơ Địch thất thần, hoàn toàn không biết trong phòng chờ dành cho cô dâu đã xuất hiện một kẻ lạ mặt. Kẻ lạ mặt từng bước từng bước bước đến chỗ cô, đến khi Sơ Địch định thần lại thì cô đã bị hắn ta đánh ngất, Sơ Địch được hắn cẩn thận bế trong lòng, hắn lén lút đưa cô rời khỏi đây.
Giờ cử hành hôn lễ đã đến, Ninh Hoắc Đông đã tìm Sơ Địch. Hôm nay hắn thật sự rất đẹp trai, cả gương mặt mang theo vẻ đẹp rạng rỡ, ấm áp. Ninh Hoắc Đông đặt tay lên tay nắm cửa, trong lòng đột nhiên hồi hộp. Hắn có thể tưởng tượng ra khi hắn đẩy cánh cửa này sẽ nhìn thấy Sơ Địch đang ngồi đợi hắn, thế nhưng…