Hành động của Ninh Hoắc Đông cực kỳ cẩn thận và tỉ mỉ khiến Sơ Địch cứ ngẩn người, trong đầu cô lúc này chỉ toàn câu nói nói nhà họ Sơ có lỗi với Ninh Hoắc Đông. Sơ Địch luôn cho rằng là hắn có lỗi với cô, là hắn có lỗi với Sơ gia nhưng khi được Từ Thu Tuyết cho nghe đoạn ghi âm, Sơ Địch lại bắt đầu hoài nghi chính mình. Cô nghi ngờ bản thân đã chẳng còn tư cách để tiếp tục trả thù Ninh Hoắc Đông…
“Đợi tôi một chút, tôi vào làm nốt bữa trưa. Nếu như em ở nhà chán quá có thể gọi điện nói chuyện điện thoại với tôi, hoặc là đợi tôi về rồi ra ngoài chứ đừng tự mình, tôi rất lo lắng”.
Ninh Hoắc Đông chạm nhẹ lên vết thương trêи cánh tay cô, nhẹ nhàng nói. Ánh mắt hắn dành cho Sơ Địch ngày càng thay đổi nhiều, ngày càng trở nên ấm áp, cưng chiều hơn. Lần đầu tiên Sơ Địch lại chìm đắm trong ánh mắt ấy lâu như vậy. Mãi một lúc sau cô mới lên tiếng đáp lại lời của Ninh Hoắc Đông.
“Tôi biết rồi, lần sau sẽ chú ý”.
Ninh Hoắc Đông buông Sơ Địch ra, hắn lưu luyến cô xoay người vào bếp. Sơ Địch nhìn theo bóng lưng hắn, trong lòng cảm xúc cực kỳ hỗn tạp. Lúc này, cô vừa hận lại vừa cảm thấy có lỗi với Ninh Hoắc Đông. Sơ Địch không biết nếu như mọi thứ mà Từ Thu Tuyết nói với cô là sự thật thì cô nên đối diện với hắn như thế nào…
Sơ Địch bước vào nhà vệ sinh, khóa trái cửa rồi lấy điện thoại gọi cho Phó Tĩnh.
“Phó Tĩnh, tôi muốn dừng lại tất cả các kế hoạch trả thù”.
Phó Tĩnh vừa nghe Sơ Địch nói thế liền trở nên sửng sốt, trong đầu Phó Tĩnh xuất hiện ngay suy nghĩ là Sơ Địch đã bị Ninh Hoắc Đông phát hiện rồi liền lo lắng hỏi cô.
“Sơ tổng cô có sao không? Hắn ta có làm gì cô không?”.
Sơ Địch biết Phó Tĩnh đang lo lắng thứ gì liền nhẹ nhàng an ủi cô ấy.
“Tôi không sao. Không phải là vì Ninh Hoắc Đông biết mọi chuyện mà dừng lại, chỉ là tôi cảm thấy có những chuyện không phải như tôi nghĩ nữa…”.
Kể từ khi Sơ Địch phát hiện Ninh Hoắc Đông chính là anh trai nuôi của cô, mọi chuyện dường như đã bắt đầu đi lệch quỹ đạo. Có lẽ, mọi chuyện đích thực không như cô đã từng nghĩ. Có lẽ, trong chuyện này còn có một đáp án khác mà Sơ Địch chưa thể lý giải. Có lẽ, cô không nên đem tất cả mọi chuyện đổ lên đầu Ninh Hoắc Đông. Là hắn tàn nhẫn hay là người nhà họ Sơ cô tàn nhẫn, đến hiện tại chưa thể nào xác định nổi…
“Sơ tổng, cô nói như vậy là có ý gì?”.
Phó Tĩnh không hiểu ý của Sơ Địch. Cô bị Sơ Địch làm cho mơ hồ.
“Không có ý gì cả. Trước khi tôi làm rõ mọi chuyệ thì kế hoạch của chúng ta cứ dừng lại trước đã, hơn nữa bảo Chúc Hạ rút lút cẩn thận nếu không bị Ninh Hoắc Đông phát hiện thì phiền phức lắm đấy”.
“Tôi biết rồi. Tôi sẽ làm theo lời cô nói”.
[ … ]
Sơ Địch đương nhiên không thể chần chừ mà chạy đi kiểm chứng thông tin mà Từ Thu Tuyết đưa cho cô. Lần này là đích thân Sơ Địch tự mình kiểm chứng. Cô nhìn số bằng chứng được để trêи mặt bàn, nét mặt trắng bệch. Những gì mà Từ Thu Tuyết nói với cô, không sai nửa chính nào.
Năm xưa, Sơ Kiến Thành và Mạc Ngọc Linh vì khó sinh con nên đã chạy vạy khắp nơi, được người ta mách bảo rằng chỉ cần nhận một đứa bé hợp mệnh mình về nuôi thì Mạc Ngọc Linh ắt sẽ có thai. Sơ Kiến Thành nhìn ra tiểu thiếu gia của Ninh gia hợp với mệnh mình nên đã tìm mọi cách để đưa Ninh Hoắc Đông vào cô nhi viện, sau khi thành công thì dùng danh nghĩa của bản thân đến đón Ninh Hoắc Đông về Sơ gia nhận làm con nuôi, đặt tên là Sơ Chủ Trình. Quả nhiên lời mách bảo kia đã có hiệu nghiệm, Ninh Hoắc Đông về Sơ gia được hai năm, Mạc Ngọc Linh liền mang bầu.
Nhưng Sơ Địch vẫn không thể nào tra ra nổi, vì sao năm cô năm tuổi Ninh Hoắc Đông lại rời khỏi Sơ gia và vì sao cô lại không nhớ ra được hắn đã từng là anh trai của cô… Điều này đến bây giờ vẫn là một dấu hỏi chấm rất lớn trong đầu của Sơ Địch.
Ninh Hoắc Đông nhận lại ba mẹ chưa lâu thì Sơ Kiến Thành vì lòng ham của mình đã cho người giết ba mẹ của Ninh Hoắc Đông để đoạt lấy Ninh thị. Vì có Ninh thị, tập đoàn Sơ thị khi ấy mới tiến được một bước lớn.
Sơ Địch nhìn số bằng chứng do chính tay cô đã tìm kiếm, trong lòng quặn đau. Người ba, người mẹ trước nay mà cô vẫn luôn lấy làm động lực trả thù hóa ra đã từng tàn ác như vậy. Hành động của Sơ Kiến Thành nếu như đem so với Ninh Hoắc Đông chỉ có hơn chứng không có kém…
Là nhà họ Sơ có lỗi với Ninh Hoắc Đông. Hắn đã rộng lượng mà tha cho cô và em trai một mạng, cô có tư cách gì trách hắn? Trong quá khứ Ninh Hoắc Đông tàn nhẫn với cô là cô xứng đáng, ai nói trong người cô chảy dòng máu của Sơ gia… Ngay từ đầu Sơ Địch không có tư cách hận hắn, phải là hắn hận cô mới đúng!
Sơ Địch không biết bản thân nên đối diện với Ninh Hoắc Đông như thế nào nữa…
Sơ Địch thu xếp lại mọi thứ, ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ đã thấy rất muộn, nhưng Ninh Hoắc Đông vẫn chưa trở về. Sơ Địch ngồi bên cửa sổ, vốn là muốn đợi hắn nhưng chẳng biết bản thân lại thϊế͙p͙ đi lúc nào.
Khi Ninh Hoắc Đông trở về đã là hơn hai giờ đêm. Hắn bước vào phòng ngủ, nhìn thấy Sơ Địch ngủ gà ngủ gật bên cửa sổ liền sững người. Trong lòng Ninh Hoắc Đông chợt có một cỗ ấm áp xuất hiện sưởi ấm trái tim hắn. Sơ Địch là đang đợi hắn trở về sao?
Ninh Hoắc Đông vứt áo vest sang một bên, vội vàng chạy tới bế cô lên giường. Ai ngờ hắn vừa động vào người Sơ Địch cô đã tỉnh dậy. Ninh Hoắc Đông bật cười.
“Tôi làm em tỉnh giấc rồi sao?”.
Ánh đèn vàng nhạt trong phòng rọi xuống gương mặt nhỏ nhắn của Sơ Địch. Cô ở trong lòng Ninh Hoắc Đông, vẫn còn hơi ngáy ngủ. Nhìn thấy hắn, Sơ Địch bất giác mỉm cười. Ninh Hoắc Đông lại một lần nữa ngẩn người vì nụ cười của cô. Chỉ trong một đêm, Sơ Địch hai lần khiến hắn bất ngờ…
“Sao lại về muộn thế? Đã ăn gì chưa?”.
“Có chút chuyện xảy ra nên phải mở cuộc họp cổ đông. Em yên tâm, đã giải quyết xong hết rồi”.
“Tôi hỏi anh đã ăn gì chưa?”.
“Chưa ăn gì”.
“Thả tôi xuống đi. Tôi xuống bếp nấu mì cho anh ăn”.
Nhìn nét mặt mệt mỏi của Ninh Hoắc Đông, Sơ Địch liền đoán được hắn chắc chắn vì bận công việc mà chưa nhét gì vào bụng.
“Không cần đâu. Không phải vẫn có em ở đây? Tôi ‘ăn’ em là được…”.
Ninh Hoắc Đông nở nụ cười tà mị. Hắn cẩn thận đặt Sơ Địch xuống giường lớn, bàn tay không an phận luồn vào bên trong áo ngủ của Sơ Địch, mơn trớn trêи từng tấc da thịt mịn màng của cô.
Gương mặt Sơ Địch đỏ lên, nhưng vẫn đón nhận sự khiêu khích của Ninh Hoắc Đông.
“Đồ đáng ghét!”.
[ … ]
Ninh Hoắc Đông sáng nay không đến tập đoàn. Sơ Địch thức dậy hắn đã chui vào thư phòng làm việc, không thấy bóng dáng đâu. Sơ Địch ăn xong bữa sáng của mình liền tự tay pha cho Ninh Hoắc Đông một cốc cafe, đích thân mang vào thư phòng cho hắn.
Ninh Hoắc Đông ngẩng đầu nhìn thấy người bước vào là Sơ Địch liền mỉm cười. Hắn dừng công việc đang dang dở trong tay, không kìm được mà vội vã chạy đến chỗ cô. Ninh Hoắc Đông giúp cô đặt cốc café vẫn còn nóng hổi lên mặt bàn, sau đó liền kéo Sơ Địch vào lòng, để cô ngồi trêи đùi hắn.
“Những chuyện như thế này để Hạ quản gia làm là được”.
“Sáng nay anh không cần đến Ninh thị sao?”.
“Cả hôm nay tôi đều ở nhà với em. Không phải em nói ở trong nhà bí bách sao? Đợi tôi xong việc sẽ đưa em ra ngoài đi dạo”.
“Được rồi. Mau uống thử cafe tôi pha cho anh đi”.
Ninh Hoắc Đông chợt im lặng không nói gì, dường như hắn đã bất ngờ vì lời nói của Sơ Địch. Ninh Hoắc Đôn vốn tưởng rằng café là Hạ quản gia pha cho hắn chứ không ngờ tới là Sơ Địch đích thân pha mà cũng là đích thân mang vào. Nghĩ đến Sơ Địch vì hắn mà đã cất công pha café, Ninh Hoắc Đông dĩ nhiên là phải uống thử ngay.
“Rất ngon”.
“Ngon? Không phải trước nay anh đều không thích uống ngọt sao? Café này tôi đã cho thêm đường và sữa, hoàn toàn không hợp với khẩu vị của anh. Ninh Hoắc Đông, anh đang nói dối”.
“Em có từng nghe tới một câu chưa? Yêu một người sẽ vì người đã mà thay đổi, kể cả là sở thích lâu năm…”.
Ninh Hoắc Đông mim cười. Hắn đan tay mình vào bàn tay nhỏ nhắn của Sơ Địch, ngắm nghía hồi lâu. Ninh Hoắc Đông nhìn thế nào cũng cảm thấy hắn và cô vô cùng hợp nhau.
Sơ Địch đột nhiên trở nên nghiêm túc nhìn hắn, ánh mắt tĩnh lặng thường ngày chợt vì thứ gì đó mà trở nên xao động. Có lẽ là vì lời nói của Ninh Hoắc Đông.
“Ninh Hoắc Đông, anh yêu tôi sao?”.
Sơ Địch biết hắn có tình cảm với cô. Nhưng từ trước đến giờ Sơ Địch chỉ nghĩ tình cảm ấy dừng lại ở một chữ ‘hứng thú’ chứ chưa từng nghĩ nói sẽ dừng lại ở một chữ ‘yêu’. Sơ gia đã làm nhiều chuyện có lỗi với hắn như vậy, Ninh Hoắc Đông làm sao có thể yêu cô?
Ninh Hoắc Đông đưa tay bắt lấy cằm cô, hắn ép cô phải đối diện với hắn.
“A Địch, tôi yêu em. A Địch, em nghe cho rõ đây, tôi nói là tôi yêu em”.
Ninh Hoắc Đông đã yêu cô từ rất lâu, chỉ là bây giờ hắn mới có dũng khí thừa nhận với cô: Hắn động lòng rồi!
Ánh mắt Sơ Địch lóe lên một tia kinh ngạc. Bàn tay cô chợt run rẩy. Sơ Địch lắp bắp hỏi hắn.
“Anh thật sự yêu tôi sao?”.
Thật sự vì yêu tôi mà chấp nhận buông bỏ mọi hận thù…
Câu hỏi thứ hai này Sơ Địch chỉ dám để trong lòng, cô sợ hỏi rồi câu trả lời của Ninh Hoắc Đông sẽ khiến cô thất vọng. Chẳng biết từ bao giờ Sơ Địch đã bắt đầu sợ hãi cái cảm giác thất vọng mà người đàn ông này mang lại.
Ninh Hoắc Đông kiên nhẫn lặp lại lời nói của mình một lần nữa. Giọng nói trầm thấp của hắn vẫn rất kiên định, vững vàng.
“Tôi yêu em, chỉ yêu một mình em”.