“Chúng ta kết hôn đi! A Địch, tôi muốn cùng em xây dựng một gia đình nhỏ”.
Gió đột nhiên nổi rất lớn, Ninh Hoắc Đông sợ Sơ Địch không nghe rõ liền lặp lại một lần nữa. Giọng điệu của hắn vừa cao vừa chậm để Sơ Địch có thể nghe rõ ràng từng chữ một.
Sơ Địch đương nhiên là nghe thấy, dù lời nói trước hay lời nói vừa rồi của Ninh Hoắc Đông cô đều nghe thấy rất rõ. Toàn thân Sơ Địch nhất thời căng cứng, sắc mặt rất nhanh cũng đã thay đổi. Nếu như Ninh Hoắc Đông chỉ nói một lần, cô sẽ nghĩ rằng hắn đang có ý trêu đùa cô. Nhưng chuyện này Ninh Hoắc Đông đã nói đến lần thứ hai, So Địch cũng hiểu ra hắn đối với chuyện này hoàn toàn nghiêm túc.
Thật lòng mà nói Sơ Địch chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ cùng Ninh Hoắc Đông kết hôn. Khi hắn đứng trước mặt mọi người nói cô là vị hôn thê của hắn, Sơ Địch chỉ đơn thuần coi đó là một cách giữ chân cô của Ninh Hoắc Đông chứ chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày Ninh Hoắc Đông sẽ cầu hôn với cô.
Chuyện đến quá đột ngột, Sơ Địch nhất thời không phản ứng. Cô không nói gì hết, chỉ im lặng nhìn Ninh Hoắc Đông. Lúc này, hắn cũng đang im lặng đợi kết quả từ cô.Sơ Địch nhìn thấy một tia hy vọng xuất hiện trong đôi đồng tử màu hổ phách của hắn. Ninh Hoắc Đông là đang mong đợi cô sẽ đồng ý sao? Dù hắn có mong đợi Sơ Địch cũng không thể nào đồng ý!
“Ninh Hoắc Đông, anh nói thật sao? Anh muốn cùng tôi kết hôn?”.
Sơ Địch nghiêm túc hỏi lại hắn. Hôn lễ không phải chuyện đùa. Hơn nữa quan hệ của cô và Ninh Hoắc Đông đâu đơn giản. Cô và hắn sống cùng nhau, có những hành động hết sức thân mật nhưng lại không phải là một cặp tình nhân chân chính. Sơ Địch nghĩ Ninh Hoắc Đông cũng phải biết được điều này…
“Phải. Những lời tôi nói hoàn toàn là sự thật! A Địch, tôi muốn cùng em kết hôn”.
Ninh Hoắc Đông nắm lấy tay của Sơ Địch. Nhưng không biết Sơ Địch là vô ý hay là cố tình mà lại gạt tay hắn ra. Nhìn bàn tay lơ lửng trêи không trung, trong lòng Ninh Hoắc Đông xuất hiện cảm giác trống rỗng.
“Ninh Hoắc Đông, anh có biết anh đang nói gì không?”.
Sơ Địch bật dậy. Cô ngồi thẳng người, sắc mặt vô cùng nặng nề. Hắn muốn cùng cô kết hôn, Ninh Hoắc Đông thật sự nghĩ hắn có tư cách ấy ư? Hắn cho rằng cô vui vẻ sống bên cạnh hắn thì đã là can tâm tình nguyện ở bên cạnh hắn rồi? Sơ Địch muốn nói với Ninh Hoắc Đông tất cả những chuyện hắn thấy là giả, cô là đang diễn kịch với hắn!
“Tôi biết. A Địch, tôi không phải kẻ ngốc mà không biết bản thân mình đang nói gì. Em chỉ cần cho tôi biết em có đồng ý lấy tôi không?”.
Ninh Hoắc Đông cũng nghiêm túc không kém Sơ Địch. Kể từ khi hắn xác định cảm xúc của mình với cô thì những chuyện liên quan đến cô, Ninh Hoắc Đông chưa bao giờ có ý muốn đùa giỡn. Hắn nói hắn yêu cô thì chính là yêu cô. Hắn nói muốn kết hôn với cô thì cũng có nghĩa là chỉ muốn kết hôn với một mình cô.
Sơ Địch phản ứng rất nhanh. Cô đáp.
“Không! Tôi không thể kết hôn với anh được!”.
Lời cầu hôn đường đột của Ninh Hoắc Đông đã khiến lòng Sơ Địch trở nên hoảng loạn. Cô không hề để tâm đến Ninh Hoắc Đông mà thẳng thắn cự tuyệt hắn. Đến khi Sơ Đich nhận ra cảm xúc của mình có phần thái quá thì gương mặt Ninh Hoắc Đông đã chuyển thành một màu u ám.
“Vì sao?”.
Giọng nói Ninh Hoắc Đông hoàn toàn giá lạnh. Tia hi vọng yếu ớt nơi đồng tử của hắn mà trước đó Sơ Địch nhìn thấy cũng đã biến mất. Hiện tại đôi đồng tử kia sâu như đáy biển, sâu đến mức khiến Sơ Địch không dám nhìn vào. Cô cúi đầu, né tránh ánh mắt của Ninh Hoắc Đông.
“Không vì sao cả. Tôi cảm thấy chúng ta hiện tại không thích hợp để nói đến chuyện kết hôn”.
Ninh Hoắc Đông đưa tay bắt lấy cằm cô. Hắn ép Sơ Địch phải ngẩng đầu lên nhìn hắn. Lực tay của Ninh Hoắc Đông rất mạnh, Sơ Địch đau đến mức biến dạng. Nhưng lúc này Ninh Hoắc Đông dường như đã bị lửa giận che lấy lý trí, hắn hoàn toàn không phát hiện hành động của hắn sẽ làm đau cô.
“Vậy em nói cho tôi nghe, A Địch, đến khi nào chúng ta mới thích hợp để kết hôn?”.
“Ninh Hoắc Đông, anh có hiểu hai chữ ‘kết hôn’ là gì không? Hai người muốn kết hôn với nhau thì điều kiện tiên quyết nhất phải có tình cảm với nhau. Hôn nhân không có tình cảm sẽ không đi được đến đâu…”.
Sơ Địch còn chưa nói hết câu Ninh Hoắc Đông đã lên tiếng ngắt lời cô. Hắn lớn giọng nói ra từng chữ.
“Tôi yêu em. A Địch, tôi yêu em… Nhưng vậy đã đủ để kết hôn chưa?”.
Sơ Địch sững sờ, cô không ngờ hắn sẽ nói với cô những lời này. Kỳ thực Sơ Địch đã chắc chắn Ninh Hoắc Đông đã động lòng với cô nên cô mới dựa vào sự cưng chiều của hắn để lừa gạt, dỗ dành hắn. Nhưng Sơ Địch lại không ngờ đến một người cao ngạo như hắn sẽ lại đứng trước mặt cô nói ra ba chữ ‘tôi yêu em’.
Ninh Hoắc Đông không thấy Sơ Địch trả lời, trong lòng hắn như đã hiểu ra thứ gì đó. Hắn buông cô ra, đứng dậy tiến gần tới bờ sông hơn. Ninh Hoắc Đông đứng đón gió, gió thổi khiến mái tóc của hắn bay tán loạn, hắn mỉm cười.
“Em có phải không yêu tôi không? A Địch, có phải trong lòng em vẫn luôn hận tôi không?”.
Nhìn biểu cảm của cô, Ninh Hoắc Đông đã sớm nhận ra câu trả lời, nhưng hắn vẫn muốn chính miệng Sơ Địch nói cho hắn đáp án. Dẫu biết đáp án này sẽ trở thành lưỡi dao làm tổn thương trái tim hắn.
Sơ Địch không có ý giấu giếm, cô nói thẳng.
“Tôi chấp nhận ở bên cạnh anh, ngày ngày cười nói cùng anh không đồng nghĩa với việc tôi yêu anh. Ninh Hoắc Đông, tôi đã từng có một khắc động lòng với anh, nhưng kể từ khi anh ép tôi phá thai thì một khắc động lòng ấy đã hoàn toàn biến mất. Tôi nhận ra bản thân không thể động lòng, không thể yêu anh càng không thể cùng anh kết hôn”.
Ninh Hoắc Đông xoay người nhìn cô. Trêи bạc môi mỏng của hắn là một nụ cười khổ. Cô đã từng động lòng với hắn… Nhưng chính tay hắn đã cắt đi cơ hội duy nhất để hắn có được trái tim của cô.
Ninh Hoắc Đông không thể trách ông trời tàn nhẫn, hắn chỉ có thể trách bản thân đã quá máu lạnh!
“Chuyện kết hôn tôi sẽ không ép buộc em. A Địch, tôi chỉ muốn hỏi một lần nữa, em có muốn kết hôn với tôi không? Dù là vào một ngày nào đó trong tương lai, em có muốn kết hôn với tôi không?”.
Hiện tại cô có thể từ chối hắn, nhưng tương lai liệu có thể cho hắn một cơ hội…
“Không đời nào. Ninh Hoắc Đông, tôi sẽ không kết hôn với anh! Tôi thà không danh không phận đi theo anh một đời cũng không muốn trở thành người phụ nữ danh chính ngôn thuận của anh”.
Sơ Địch vừa dứt lời, Ninh Hoắc Đông liền lái xe bỏ đi, bỏ lại một mình Sơ Địch trêи mảnh đất trống.
[ … ]
Ninh Hoắc Đông và Sơ Địch ra ngoài chơi, Ngụy Sinh hiếm khi mới có được một nghỉ. Nhưng còn chưa kịp nghỉ ngơi Ngụy Sinh đã bị Ninh Hoắc Đông gọi tới quán bar uống rượu.
“Ngụy Sinh, cậu nói xem vì sao Sơ Địch lại cố chấp như vậy? Tôi đã đối xử rất tốt với cô ấy rồi, cô ấy vì sao vẫn hận tôi, vì sao vẫn không chịu buông bỏ chuyện quá khứ?”.
Ngụy Sinh đến địa chỉ mà Ninh Hoắc Đông gửi, hắn đã thấy Ninh Hoắc Đông say mèm. Hắn không biết vì sao Ninh Hoắc Đông lại đột nhiên uống nhiều rượu như thế. Nhưng chỉ có một người có thể biết Ninh Hoắc Đông thành cái bộ dạng này, chính là Sơ Địch.
“Ninh tổng, anh uống ít thôi!”.
Ngụy Sinh định lấy đi ly rượu trong tay Ninh Hoắc Đông nhưng lại bị Ninh Hoắc Đông gạt tay ra.
Ánh mắt Ninh Hoắc Đông dưới ánh đèn nửa sáng nửa tối càng trở nên mơ hồ. Hắn ngẩng đầu uống cạn ly rượu trong tay, lại tiếp tục than vãn với Ngụy Sinh.
“Ngụy Sinh, hôm nay tôi cầu hôn cô ấy, nói cô ấy hãy lấy tôi đi. Nhưng cô ấy lại tuyệt tình từ chối. Cô ấy còn nói, cả đời này cô ấy thà không danh không phận còn hơn là chấp nhận kết hôn với tôi. Ngụy Sinh, cậu nói xem tôi không đáng để cô ấy chấp nhận kết hôn như vậy?”.
Ngụy Sinh giật mình. Đến bản thân hắn cũng không ngờ Ninh Hoắc Đông nhanh như vậy đã ngỏ lời cầu hôn Sơ Địch. Xem ra lần này Ninh Hoắc Đông đối với người phụ nữ ấy là hoàn toàn thật lòng. Ngụy Sinh nhìn bộ dạng của Ninh Hoắc Đông chỉ biết lắc đầu.
“Ninh tổng. Sơ tiểu thư là con của Sơ Kiến Thành và Mạc Ngọc Linh…”.
Ngụy Sinh biết lúc này nhắc nhở Ninh Hoắc Đông là vô dụng, nhưng hắn vẫn muốn nói.
Ninh Hoắc Đông cười khểnh.
“Tôi biết. Nhưng tôi không thể dứt ra được. Cả nhà họ Sơ đều có lỗi với tôi nhưng tôi lại không hận nổi Sơ Địch”.
“Tôi đi thanh toán, sau đó sẽ đưa anh về”.
Ngụy Sinh không nói nổi Ninh Hoắc Đông. Hắn lắc đầu, đứng dậy đi đến quầy thanh toán. Khi Ngụy Sinh vừa đi chưa được bao xa, có một người phụ nữ xuất hiện đi đến ngồi bên cạnh Ninh Hoắc Đông.
“ A Địch, là em đến tình tôi sao?”.
Ninh Hoắc Đông đã hoàn toàn say rượu. Trong lý trí của hắn lúc này chỉ có một mình Sơ Địch, nhìn bất kỳ ai cũng là Sơ Địch.
Người phụ nữ bất cười. Cô ta gỡ ly rượu ra khỏi tay Ninh Hoắc Đông, nhẹ giọng nói.
“Là em đây. Muộn rồi, đi thôi chúng ta trở về”.
“A Địch, ôm chặt lấy tôi”.
Ninh Hoắc Đông vươn tay kéo người phụ nữ vào lòng. Người phụ nữ thuận thế ôm chặt lấy hắn. Nhưng cô ta không có nhiều thời gian liền đẩy Ninh Hoắc Đông ra sau đó vội đỡ hắn rời khỏi đây. Cô ta vừa đỡ Ninh Hoắc Đông, vừa lên tiếng dỗ dành hắn.
“Đi thôi, em đưa anh về nhà, có được không?”.
Ninh Hoắc Đông mỉm cười vui vẻ. Hắn dựa vào người phụ nữ, hoàn toàn coi cô ta là Sơ Địch.
“Được, chúng ta mau chóng về nhà. A Địch, tôi muốn em rồi. A Địch, muốn em rồi…”.