Hạ quản gia mỉm cười, không nhanh không chậm nói ra từng chữ. Bà nhìn thấy gương mặt biến sắc của Ninh Hoắc Đông, trong lòng ít nhiều cũng cảm thấy thoải mái hơn hẳn.
“Hạ quản gia, bà dám?”.
Ninh Hoắc Đông phẫn nộ. Lần đầu tiên hắn không thể kiềm chế cảm xúc của mình trước mặt người ngoài. Ninh Hoắc Đông dường như rất sợ Sơ Địch ở phía xa có thể nghe thấy cuộc đối thoại giữa hắn và Hạ quản gia nên chốc chốc hắn lại ngẩng đầu nhìn cô. Hạ quản gia đương nhiên cũng nhìn ra sự bất an trong lòng hắn.
“Vì sao lại không dám? Ninh Hoắc Đông, con bé sớm muộn cũng biết được chuyện này? Không phải cậu luôn tò mò vì sao Tiểu Địch lại không nhớ ra cậu sao? Hay nói đúng hơn cậu luôn cho rằng con bé cố tình lãng quên cậu. Hiện tại tốt rồi, cậu có thể tự mình kiểm chứng”.
Hạ quản gia mỉm cười, ánh mắt mang theo ẩn ý sâu xa. Bà ở bên cạnh Ninh Hoắc Đông mục đích cũng chẳng hề đơn giản. Hạ quản gia giống như Sơ Địch đều mang theo hận thù mà chấp nhận sống bên cạnh hắn. Nhưng nếu như nói đúng hơn không phải là chấp nhận mà lại bị ép buộc. Số phận của cả nhà họ Sơ đều gắn liền với nhà họ Ninh, nhất là Ninh Hoắc Đông.
“Cô ấy biết được những gì rồi? Hạ quản gia, có phải tôi đã quá mềm lòng nên bà mới to gan lớn mật như vậy? Dám ở trước mặt tôi âm thầm sử dụng thủ đoạn”.
Chuyện Ninh Hoắc Đông là Sơ Chủ Trình, Sơ Địch không thể nào biết được, trừ khi có người ở phía sau cố ý dẫn dắt cô. Mà người đó không ai khác chính là Hạ quản gia. Ninh Hoắc Đông cứ nghĩ để Hạ quản gia ở bên cạnh mình hắn có thể yên tâm, bởi dù sao trong tay hắn cũng có quá nhiều thứ có thể điều khiển Hạ quản gia. Nhưng dựa vào tình hình hiện tại, hắn dường như đã coi thường người đàn bà lớn tuổi này.
“Ninh Hoắc Đông, tôi chỉ cho Tiểu Địch biết những gì nó cần biết mà thôi”.
Đối với thái độ đứng ngồi không yên của Ninh Hoắc Đông, Hạ quản gia vô cùng bình tĩnh. Bà yên lặng nhìn Sơ Địch ở phía xa, tâm trạng có phần phức tạp. Hạ quản gia có thể không chùn bước mà đối diện với Ninh Hoắc Đông, nhưng khi đối diện với Sơ Địch, trong đôi mắt già nua lại ánh lên một tia tăm tối.
“Hạ quản gia, tôi cảnh cáo bà tốt nhất bà nên thu lại toàn bộ suy nghĩ của mình vào đi, đừng động đến Sơ Địch, nếu không tôi không dám chắc lão già kia còn có thể tiếp nhận điều trị được đâu. Bà cũng biết với bệnh tình của lão ta nếu dừng tiếp nhận điều trị thì người giả chết sẽ thành chết thật đấy”.
Ninh Hoắc Đông cười khểnh. Ánh mắt Hạ quản gia có một chút xao động, dĩ nhiên bà đối với lời uy hϊế͙p͙ của Ninh Hoắc Đông đã có phản ứng. Nhưng Hạ quản gia chỉ có thể âm thầm nhẫn nhịn chứ không hề để lộ ra ngoài. Bà xoay người nhìn Ninh Hoắc Đông, bật cười.
“Ninh thiếu đã có lòng tốt bụng nhắc nhở tôi thì tôi cũng nhắc nhở cậu luôn, chuyện thân phận của cậu, Sơ Địch đã điều tra đến cô nhị viện X rồi, cậu muốn làm giả mọi thứ e rằng không được nữa rồi. Hơn nữa tôi có thể nói cho cậu biết, Tiểu Địch là đích thực không nhớ ra cậu là ai chứ không phải con bé đang diễn kịch đâu”.
Hạ quản gia chậm rãi nói. Ninh Hoắc Đông ở bên cạnh khẽ nhíu mày, dường như đang âm thầm phán đoán lời nói của bà. Kỳ thực, Ninh Hoắc Đông đã từng nghĩ Sơ Địch đã diễn kịch với hắn, hắn đã từng là anh trai của cô trong một khoảng thời gian, cô làm sao có thể không nhớ ra hắn là ai. Nhưng trong quá trình tiếp xúc với Sơ Địch thì hiện tại Ninh Hoắc Đông có thể chắc chắn cô hoàn toàn không có một chút ký ức nào về hắn. Chỉ là Ninh Hoắc Đông không thể điều tra được Sơ Địch đã trải qua điều gì mà quên mất cả hắn…
Hạ quản gia vì muốn để Sơ Địch biết được thân phận thật của Ninh Hoắc Đông đã tốn không ít công sức. Trước đó, bà tìm người trong bữa tiệc để dẫn dắt cô, nói với cô rằng nhà họ Sơ còn có một người con trai khác ngoài Sơ Kỳ Nhiên. Sau đó liền gọi điện đến cô nhi viện X, nhờ Mạn Đà tiếp đón Sơ Địch. Mục đích của Hạ quản gia rất đơn giản chính là khiến hận thù dành riêng cho Ninh Hoắc Đông của Sơ Địch sâu hơn, mạnh hơn mà thôi!
“Tôi nói rồi, đừng động vào cô ấy”.
Ninh Hoắc Đông ước lượng thời gian, thấy đã đủ rồi hắn liền bước đến chỗ Sơ Địch. Trước khi đi còn không quên cảnh cáo Hạ quản gia.
Hạ quản gia mỉm cười, nói vọng ra chỗ hắn.
“Mối quan hệ của tôi và Tiểu Địch như thế nào trong lòng cậu rõ nhất. Vậy nên khả năng tôi lợi dụng làm hại con bé là con số không. Ninh Hoắc Đông, cậu yên tâm, tôi không giống như cậu thích làm tổn thương con bé”.
[ … ]
Sơ Địch nhận được bằng chứng chứng minh tội danh của Bành Dược từ Đình Hâm liền cho người điều tra kỹ lưỡng hơn. Sau khi thu thập toàn bộ chứng cứ, Sơ Địch liền âm thầm tung số bằng chứng ấy ra ngoài. Bành Dược lập tức gặp họa.
Bành Dược vừa đảm nhận chức vị bộ trưởng bộ kinh tế chưa được bao lâu đã lộ ra bằng chứng chứng minh ông lạm dụng quyền lợi, biển thủ công quỹ của nhà nước điều này khiến chính phủ không thể không can thiệp. Từ khóa ‘Bành Dược tiếp nhận điều tra’ hiện tại vẫn nằm trêи top cao nhất và dường như không có dấu hiệu giảm nhiệt.
Sơ Địch nhân cơ hội chiếc ghế của Bành Dược đang lung lay liền nói với Đình Hâm mau chóng mở rộng quan hệ trong giới chính trị, như thế cơ hội của bà mới có thể mở rộng ra một chút.
Đình Hâm cuối cùng vẫn không nhịn nổi mà lén lút đến gặp Bành Dược. Hai người được sắp xếp nói chuyện trong một căn phòng kín.
“Xem ra ông không hề bất ngờ với sự xuất hiện của tôi”.
Đình Hâm kéo ghế ngồi đối diện với Bành Dược. Bà đặt tay trêи bàn gỗ, bàn tay gõ nhẹ theo từng nhịp. Hai ba hôm nay xảy ra chuyện, Bành Dược cũng đã bị nhốt trong nơi điều tra cũng bằng từng ấy thời gian nhưng ông dường như đã hoàn toàn thay đổi. Gương mặt có thể nhìn thấy rõ dấu vết của thời gian, mái tóc cũng đã ngả một màu trắng xóa.
Bành Dược mỉm cười. Ông không dám đối diện với Đình Hâm nên chỉ biết cúi đầu. Khi bước chân vào nơi này, Bành Dược đã biết người ông đắc tội là ai, dù trong giới chính trị có vô số người muốn dìm ông xuống nước nhưng Bành Dược vẫn có thể xác định một cách chính xác ai là người đã đưa ông vào đây. Nếu là người khác, Bành Dược nhất định sẽ ghi thù. Nhưng đây là Đình Hâm, ông hoàn toàn không có cách nào có thể hận bà…
“Phải, tôi không bất ngờ với sự xuất hiện của bà. Đình Hâm, tôi biết bà hận tôi, cũng biết bao nhiêu năm nay bà tranh giành với tôi chỉ vì muốn trả thù. Nhưng tôi cũng nói thẳng, tôi sẽ không buông tay chịu thua”.
Bành Dược mất rất nhiều thời gian mới gom đủ dũng khí để nhìn bà một lần. Trong mắt ông, Đình Hâm vẫn không hề thay đổi. Vẫn là một người đàn bà xinh đẹp, tài giỏi.
“Vậy ư? Bành Dược, bao nhiêu năm rồi tôi vẫn chỉ muốn hỏi ông một câu, mặc dù câu hỏi ấy tôi đã nhận được đáp án từ rất lâu. Bành Dược, nếu như được lựa chọn lại, tôi và sự nghiệp của ông, ông sẽ lựa chọn thứ gì?”.
Kỳ thực, Bành Dược đã nói cho Đình Hâm biết đáp án từ rất lâu, nhưng bà không thể chấp nhận nổi đáp án ấy nên vẫn muốn hỏi ông một lần nữa. Bà muốn biết trong lòng Bành Dược, bà quan trọng hơn hay là sự nghiệp của ông quan trọng hơn.
Lần này Bành Dược đáp không hề chần chừ.
“Dù bà có hỏi tôi câu hỏi này bao nhiêu lần, đáp án của tôi vẫn chỉ có một, nếu ông trời có để cho tôi lựa chọn một lần nữa tôi vẫn lựa chọn giống như năm ấy, bỏ rơi bà để giữ chặt lấy sự nghiệp”.
“Bành Dược, có biết khi tôi đưa ra quyết định tống ông vào đây, tôi đã có bao nhiêu dằn vặt không? Tất cả sự dằn vặt của tôi chỉ để đổi lấy sự tuyệt tình này của ông sao?”.
Đình Hâm cười yếu ớt. Sơ Địch đã từng khuyên bà làm việc phải tuyệt tình tàn nhẫn, nhưng Đình Hâm vì không thể buông bỏ được đoạn tình cảm với Bành Dược nên coi lời nói của Sơ Địch như gió thổi ngoài tai. Hiện tại bà hối hận rồi, bà nên để Sơ Địch cho người giết Bành Dược cho xong!
“Vậy nên tôi mới nói tính cách của bà không phù hợp với giới chính trị. Đình Hâm, bà rút ra khỏi đây đi. Dù bà có thể cướp được chiếc ghế tôi đang ngồi thì bà cũng không ngồi được lâu đâu”.
Bành Dược nói. Thực ra, Bành Dược đã sớm hối hận với sự lựa chọn năm xưa của mình. Trong lòng ông chưa có lúc nào có thể quên được Đình Hâm. Nhưng lao đã phóng ra thì phải theo lao… Vậy nên Bành Dược mới quyết định tàn nhẫn với Đình Hâm đến tận cuối cùng. Một con người mềm lòng, đơn thuần như bà không thích hợp sống trong thế giới âm mưu quỷ kế như giới chính trị.
Bành Dược hi vọng những lời nói hôm nay của ông có thể để bà buông bỏ mọi thứ mả rời khỏi cái thế giới tăm tối ấy.
“Vậy để xem là ông hay tôi có thể giữ vững chiếc ghế bộ trưởng kinh tế”.
Đình Hâm đập mạnh một cái xuống bàn. Dứt lời, bà liền đứng dậy rời đi. Xem ra lần này Đình Hâm thật sự hạ quyết tâm muốn có được chiếc ghế bộ trưởng bộ kinh tế, bà muốn đấu với Bành Dược đến cùng.
Bành Dược nhìn theo bóng lưng của bà chỉ biết lắc đầu. Con người một khi đã có được thứ mình muốn thì sẽ chỉ càng muốn có nhiều hơn, Bành Dược cũng vậy. Để có được chức bộ trưởng kinh tế ông đã bỏ ra rất nhiều công sức, làm sao có thể dễ dàng để Đình Hâm được như ý nguyện?
Dù ông đích thực là nợ bà nhưng chiếc ghế này Bành Dược không thể nhượng bộ.
Bành Dược nói với một vị cảnh sát, người này là người được ông ta cài vào đây.
“Liên hệ với Ninh Hoắc Đông, nói tôi muốn gặp hắn ngay bây giờ”.