Lời nói của Liễu Mạch Hàn khiến sắc mặt Ninh Hoắc Đông có chút biến động. Hắn nghiêm mặt, không nói lời nào mà chỉ nhìn Liễu Mạch Hàn chăm chú. Dường như Ninh Hoắc Đông muốn từ ánh mắt của hắn ta để đoán xem hắn đang nghĩ gì.
Ngụy Sinh từ bên ngoài bước vào trong phòng họp. Hắn đi đến chỗ của Ninh Hoắc Đông, nói nhỏ vào tai Ninh Hoắc Đông.
“Đám người thuộc phe Sơ Kiến Thành đã đồng ý vô điều kiện rằng họ sẽ đưa cổ phần của mình chuyển cho Liễu Mạch Hàn. Hiện tại, phía hắn và phía chúng ta đều nắm giữ % cổ phần, % còn lại là của Sơ tiểu thư. Với tình hình của cô ấy bây giờ, chiếc ghế tổng tài này chắc chắn sẽ không rơi vào tay Liễu Mạch Hàn. Ninh tổng, anh cứ yên tâm đi!”.
Ninh Hoắc Đông gật đầu một cái tỏ ý đã hiểu. Có sự xuất hiện của Liễu Mạch Hàn, Ninh thị chia thành hai phe rõ ràng, do hắn và Liễu Mạch Hàn làm chủ. Hiện tại mỗi bên đều nắm giữ % cổ phần, nếu có bầu cử cả chục lần kết quả vẫn sẽ hòa phiếu. Với năng lực của Liễu Mạch Hàn, hắn ta đương nhiên không thể không biết % cổ phần quyết định kia đang ở trong tay Sơ Địch. Xem ra, Liễu Mạch Hàn hôm nay đến đây đơn thuần chỉ muốn nhắc nhở Ninh Hoắc Đông hắn phải cẩn thận mà thôi.
Ninh Hoắc Đông đặt tầm mắt lên người Liễu Mạch Hàn. Hắn đột nhiên bật cười, giọng nói cũng trở nên hòa nhã hơn.
“Nếu Liễu tổng đã muốn vậy thì được thôi, chúng ta bầu lại chức vị tổng giám đốc tập đoàn”.
Kết quả không khác gì Ninh Hoắc Đông đã lường trước, hai bên có số phiếu bằng nhau, bất phân thắng bại. Đám cổ đông thuộc phe của Liễu Mạch Hàn tâm trạng đầy tiếc nuối rời khỏi phòng họp, người của Ninh Hoắc Đông cũng không lưu lại lâu mà rời đi ngay. Chỉ trong nháy mắt, trong phòng họp chỉ còn lại mình Ninh Hoắc Đông và Liễu Mạch Hàn.
“Liễu tổng có thời gian rảnh thì tự kiếm việc mà làm, đừng đến làm phiền tôi!”.
Ninh Hoắc Đông không thân không thích với Liễu Mạch Hàn, vậy nên càng không có chuyện gì để nói với hắn. Cuộc họp kết thúc, Ninh Hoắc Đông liền thu xếp đồ rời đi.
“Mục đích hôm nay tôi đến đây không phải Ninh tổng rõ hơn ai hết sao? Ninh Hoắc Đông, nể tình chúng ta quen biết bao nhiêu lâu nay, tôi đích thân đến nhắc nhở, anh phải cảm ơn tôi mới đúng. % cổ phần trong tay Sơ Địch, chắc chắn sẽ thuộc về tôi. Ninh Hoắc Đông, chỉ cần những thứ anh muốn có, tôi sẽ giành lấy hết”.
Liễu Mạch Hàn đặt bàn tay to lớn trêи mặt bàn, từng ngón tay thon dài của hắn gõ xuống mặt gỗ bóng loáng theo từng nhịp, chính âm thanh này càng làm cho không khí trở nên căng thẳng hơn.
“Đừng động đến Sơ Địch, bằng không tôi sẽ không khách khí!”.
Ninh Hoắc Đông cũng không yếu thế, lập tức uy hϊế͙p͙ lại Liễu Mạch Hàn. Ninh Hoắc Đông đã từng nói, Sơ Địch là con rối trong tay hắn, chỉ có hắn mới có tư cách chạm vào người cô.
Khóe miệng Liễu Mạch Hàn rướn lên vài phần, hắn bật cười.
“Có chút thú vị!”.
[ … ]
Cuộc họp kết thúc một cái, Ninh Hoắc Đông liền lái xe đến thẳng bệnh viện. Hắn còn cho người đi tìm bác sĩ giỏi về chữa trị cho Sơ Địch, điều hắn cần bây giờ chính là cô lập tức tỉnh lại.
Bao năm đấu đá, Ninh Hoắc Đông hiểu Liễu Mạch Hàn hơn ai hết. Hắn ta bất cứ lúc nào cũng có thể động đến Sơ Địch, chiếm đoạt cổ phần trong tay cô. Mà nếu như chuyện này xảy ra, người gặp chuyện sẽ là Ninh Hoắc Đông. Vậy nên Ninh Hoắc Đông phải ngăn cản mọi thứ.
Ông trời đúng là không phụ công sức Ninh Hoắc Đông, hai ngày sau đó Sơ Địch đã tỉnh lại, tình trạng sức khỏe cũng không còn điểm nào đáng ngại nữa. Ninh Hoắc Đông nhận được tin tức Sơ Địch đã tỉnh, hắn liền chạy đến bệnh viện ngay, bỏ dở cuộc họp quan trọng ở Ninh thị.
Giống hệt như lần trước, hắn bước vào phòng bệnh của cô liền thấy Sơ Địch thất thần đứng bên cửa sổ. Kỳ thực, có nhiều lúc Ninh Hoắc Đông không hiểu được cô đang nghĩ gì, ví dụ như lúc này. Cái cảm giác không nhìn thấu tâm tư của người khác khiến Ninh Hoắc Đông cảm thấy không thoải mái.
“Ninh thiếu cuối cùng cũng đến rồi. Lần này muốn tôi cùng anh chơi trò gì đây?”.
Cửa ra vào vừa phát ra tiếng động, Sơ Địch đã biết người đến là hắn. Cô xoay người về phía Ninh Hoắc Đông, trêи gương mặt nhợt nhạt, trắng bệch là một nụ cười yếu ớt.
Sơ Địch bước chậm về phía hắn, vừa bước vừa đưa tay tháo từng nút áo trêи chiếc áo bệnh nhân cô đang mặc trêи người. Sơ Địch cô không chết, mà đã không chết thì chỉ có thể tiếp tục làm nô ɭệ, làm con rối trong tay Ninh Hoắc Đông.
Ninh Hoắc Đông không ngờ Sơ Địch lại chủ động như vậy. Hắn nhíu mày, vươn tay ngăn cản hành động của cô.
“Ô? Ninh thiếu không có hứng thú sao?”.
Sơ Địch reo lên một tiếng, châm chọc hắn. Dứt lời, cô lại ở trước mặt hắn từ tốn chỉnh trang lại trang phục. Sơ Địch căm hận người đàn ông trước mặt, cũng căm hận chính bản thân mình. Nếu cô có một chút đầu óc thì chắc chắn bây giờ đã nghĩ được cách đối phó với Ninh Hoắc Đông chứ không phải là ở đây làm trò cười trước mặt hắn.
“Sơ Địch, cô tốt nhất là đừng chọc giận tôi!”.
Ninh Hoắc Đông hừ lạnh, hắn lên tiếng nhắc nhở cô. Hắn đến bệnh viện tìm cô là vì chuyện cổ phần, hoàn toàn không có ý khác.
“% cổ phần trong tay cô, đưa nó cho tôi đi!”.
Lời nói này không phải yêu cầu mà là mệnh lệnh.
Sơ Địch ngẩn ra một lúc, nhưng rất nhanh đã hiểu ra mọi chuyện. Ba đã từng nói sẽ giao một số cổ phần của Sơ thị cho cô, nhưng Sơ Địch trước giờ không quan tâm chuyện này nên cũng chẳng để lời nói ấy ở trong lòng. Không ngờ hiện giờ, nó lại hữu ích như vậy.
% cổ phần là sợi dây cứu mạng của Sơ Địch, sao cô có thể dễ dàng đưa mạng sống của mình vào tay Ninh Hoắc Đông. Nhìn thấy cánh cửa giải thoát gần như gan tấc, hai mắt Sơ Địch liền sáng lên.
“Ninh thiếu đến tìm tôi hóa ra là vì chuyên cổ phần, làm tôi cứ tưởng anh đến tìm tôi để giải quyết thú tính chứ!”.
Sơ Địch lại bước ra cửa sổ, ánh mắt cô phóng ra xa, chính Sơ Địch cũng không biết bản thân cô đang nhìn thứ gì ở bên ngoài nữa.
“Tôi sẽ cho người giúp cô giải quyết thủ tục, việc cô cần làm chỉ cần ký tên mà thôi!”.
Ninh Hoắc Đông biết Sơ Địch cố tình chọc tức mình, hắn chỉ dùng nụ cười để đáp lại hành động đó của cô.
“Ninh Hoắc Đông, anh tưởng rằng tôi sẽ dễ dàng đưa cho anh % cổ phần ư?”.
Sơ Địch xoay người nhìn hắn, lạnh lùng hỏi một câu.
“Cô ngoài lựa chọn đưa nó cho tôi thì còn có lựa chọn khác sao? Sơ Địch, cô đừng quên em trai cô đang ở trong tay tôi. Tôi nghe nói hết năm nay Sơ Kỳ Nhiên sẽ hoàn thành khóa học và trở về nước, nếu như chuyến bay ấy xảy ra bất chắc thì sẽ ra sao đây?”.
“Vậy thì để nó chết đi. Ninh Hoắc Đông, anh giết Kỳ Nhiên rồi sẽ càng khó khăn lấy được % cổ phần. Nếu tôi đoán không nhầm, anh gấp gáp muốn lấy cổ phần từ trong tay tôi là vì lo lắng chiếc ghế tổng tài của anh ngồi không được vững, có đúng không?”.
Sơ Địch lúc này đã biết được điểm yếu của hắn nên không cần phải quá sợ hãi. Cô thản nhiên uy hϊế͙p͙ Ninh Hoắc Đông. Thứ hắn quan trọng chính là chức vị tổng giám đốc của Ninh thị, mà thứ giúp hắn có được thứ quan trọng kia chính là % cổ phần dang nằm trong tay cô. Dường như lúc này Sơ Địch mới là người điều khiển trò chơi.
Ánh mắt Ninh Hoắc Đông tối đi, giống như có một lớp mây đen kéo vào trong ánh mắt hắn khiến nó trở nên u ám.
“Nói đi, cô muốn thứ gì?”.
“Rất đơn giản, buông tha cho tôi và em trai của tôi, tôi sẵn sàng đưa cho anh % cổ phần”.
“Sơ Địch, xem ra bài học lần trước vẫn chưa đủ để khiến cô hiểu. Tôi nhắc lại một lần nữa, chống đối tôi thứ nhận lại sẽ chỉ có khổ đau”.
Ninh Hoắc Đông kéo Sơ Địch vào trong lòng. Hắn để cô ngồi trêи đùi hắn. Bàn tay thô ráp của Ninh Hoắc Đông chạm lên gương mặt của Sơ Địch, hắn cẩn thận, chậm rãi vuốt ve từng tấc da thịt trêи người cô.
“Ninh Hoắc Đông, % cổ phần anh cần đang nằm trong tay tôi”.
Trong lòng Sơ Địch không hiểu vì sao lại dâng lên một dự cảm bất an. Thế nhưng cô vẫn che giấu tất cả, giả bộ thản nhiên nói với Ninh Hoắc Đông.
“Sơ Địch, xem ra lời nói của tôi, cô không để trong lòng rồi”.
Ninh Hoắc Đông cười lạnh. Thanh âm của hắn càng về sau càng trầm xuống. Bàn tay đang đặt trêи gương mặt của Sơ Địch bỗng trượt xuống cổ cô. Ninh Hoắc Đông dùng lực. bóp chặt cổ Sơ Địch.
“Ninh Hoắc Đông, anh có giỏi thì giết chết tôi luôn đi!”.
Sơ Địch đoán chắc hắn không dám giết mình mà càng mạnh miệng. Chừng nào trong tay cô vẫn còn % cổ phần, chừng ấy Ninh Hoắc Đông sẽ không dám động đến mạng sống của cô.
Quả nhiên Sơ Địch đoán không sai. Ngay khi Sơ Địch cảm thấy tầm mắt của mình bị bóng đen phủ xuống, Ninh Hoắc Đông đã dừng tay. Hắn ném Sơ Địch xuống đất, rồi cầm một ly nước vứt xuống nền nhà. Ly nước va đập mạnh xuống đất mà vỡ tung, nước lênh láng khắp nơi, những mảnh thủy tinh vỡ vụn nằm ngổn ngang dưới nền đất.
Ninh Hoắc Đông cúi người, túm lấy mái tóc của Sơ Địch. Hắn dính sát gương mặt của cô vào đống thủy tinh kia, cười cười.
“A Địch, giúp tôi dọn sạch đống thủy tinh này. Tôi muốn cô dùng miệng, chứ không phải dùng tay”.
Sơ Địch kinh ngạc trợn to mắt. Dùng miệng? Ninh Hoắc Đông hắn điên rồi!
Ninh Hoắc Đông thấy Sơ Địch không động đậy liền ấn sát gương mặt của cô xuống. Gò má trái của Sơ Địch bị thủy tinh đâm trúng, từng giọt máu đỏ tươi nhỏ xuống. Máu đỏ lấp lánh trêи miếng thủy tinh, Ninh Hoắc Đông càng nhìn càng cảm thấy bắt mắt.
“Nhanh lên! Tôi cho cô thời gian một phút để thu dọn”.
Ninh Hoắc Đông bất chợt buông tay, Sơ Địch không khống chế được mà cơ thể nhỏ nhắn của cô nằm sạp xuống dưới đất. Lần này không phải là gò má trái bị thủy tinh đâm trúng mà là toàn bộ gương mặt…