Sơ Địch từ đầu đến cuối đều không nói gì, chỉ yên lặng lắng nghe cuộc trò chuyện của Trang Mã Chính và Trang Khả Khả. Cô cười thầm trong lòng, đúng là người từng làm việc với Ninh Hoắc Đông, tính cách đâu thể thiếu một phần tàn nhẫn.
Trang Khả Khả yêu cầu tên đàn em để máy gần lại Sơ Địch để cô ta có thể quan sát Sơ Địch dễ dàng hơn. Hai tay Trang Khả Khả bất giác bấu chặt lấy ga giường. Sơ Địch trông có vẻ xinh đẹp hơn cô ta một chút nhưng gia thế làm sao có thể so sánh với gia thế của cô ta?
“Cái mặt này dám dùng để quyến rũ Hoắc Đông, chi bằng hủy nó trước đi”.
Trang Khả Khả nói với giọng điệu man rợn. Thiết nghĩ nếu như gương mặt này của Sơ Địch bị hủy, dù cô không chết đi Ninh Hoắc Đông chắc chắn sẽ bỏ rơi cô. Một người đàn ông ưu tú như hắn làm sao có thể chấp nhận người phụ nữ bên cạnh mình là một người xấu xí.
“Được. Mọi việc đều chiều theo ý con”.
Trang Mã Chính vui vẻ nhận lời. Mọi người trong giới đều biết ông ta cực kỳ chiều con gái của mình. Dù Trang Khả Khả có đòi hỏi thì gì, quá mức hay không Trang Mã Chính đều sẽ vui vẻ đáp ứng. Lần này, Ninh Hoắc Đông lại ở trước mặt truyền thông tuyên bố Sơ Địch là vị hôn thê của hắn đã khiến Trang thị và Trang gia bẽ mặt. Mọi người đều đang chờ Ninh Hoắc Đông sẽ bị Trang Mã Chính dạy dỗ.
Nhưng thế lực của Ninh Hoắc Đông cũng không phải là dễ động. Trang Mã Chính dù có làm cách nào cũng chỉ tác động một phần nhỏ đến hắn, điều này khiến ông ta vô cùng không can tâm. Nhưng lần này đã khác, Sơ Địch đã tự mình tìm đến cửa, ông ta phải nắm chắc cơ hội này.
Trang Mã Chính nói xong, tên đàn em của ông ta đã cầm trêи tay một con dao sắc nhọn, lưỡi dao được ánh đèn rọi xuống càng trở nên chói mắt. Tên đàn em kia dường như cảm thấy dao không được sắc mà còn mài qua mài lại, rồi mới đưa cho Trang Mã Chính.
Trang Mã Chính nhận lấy con dao, nắm chắc trong tay, từng bước từng bước đi đến trước mặt Sơ Địch. Sơ Địch bất giác nuốt nước bọt một cái. Xem ra, cô đã nghĩ quá nhiều rồi. Sơ Địch vốn dĩ sợ Trang Mã Chính không đủ tàn nhẫn nên đã âm thầm đổi người của ông ta thành người của mình để tăng độ hoàn hảo cho vở kịch, nhưng không, chỉ riêng bản thân Trang Mã Chính đã không làm cho cô thất vọng.
Sơ Địch bị kéo đi trói chặt trêи một cây cột ở góc phòng. Trang Mã Chính một tay cầm con dao, một tay nâng cằm của Sơ Địch lên.
“Sơ Địch, trước khi gương mặt xinh đẹp này bị hủy cô có muốn nói vài lời trăng trối hay không?”.
Trang Mã Chính cười rất rạng rỡ. Hôm nay ông ta sẽ khiến Ninh Hoắc Đông phải hối hận vì đã không lựa chọn con gái cưng của ông ta.
“Trang Mã Chính, Trang thị của ông có đủ sức để đối đầu với Ninh thị của Ninh Hoắc Đông hay không? Tôi nói cho ông biết, tôi là người con gái duy nhất được anh ấy thừa nhận, vậy nên động vào tôi ông sẽ phải trả cái giá rất đắt đấy”.
Sơ Địch biết nói những lời này sẽ càng chọc giận đến cha con nhà họ Trang. Nhưng không phải cô cần nhất chính là hiệu quả ấy sao? Chỉ cần Trang Mã Chính và Trang Khả Khả càng động đến cô, Ninh Hoắc Đông sẽ càng tự trách bản thân. Cô thật sự muốn nhìn thấy cảnh tượng ấy!
Trang Mã Chính nhíu mày. Ông ta không vui vì bị Sơ Địch uy hϊế͙p͙. Chát! Trang Mã Chính giơ tay đánh thẳng lên gương mặt của Sơ Địch, lực tay của ông ta rất mạnh khiến gò má của Sơ Dịch sưng đỏ, khóe miệng chảy ra một dòng máu tươi.
“Nếu Ninh Hoắc Đông có bản lĩnh như vậy đã không để cô rơi vào tình trạng này. Sơ Địch, bớt lấy hắn ra hù dọa tôi đi”.
Trang Mã Chính hất mũi khinh thường.
“Ninh Hoắc Đông là vì nể mặt ông nên mới mở lời muốn hợp tác. Nhưng Trang Mã Chính, lần này ông dám bắt tôi đến đây, tôi dám chắc cả nhà Trang gia các người sẽ chết trong tay Ninh Hoắc Đông, không sót một người nào”.
Sơ Địch nén đau, bật cười khanh khách. Dù không phải vì bản thân cô thì cũng là vì đứa bé trong bụng Ninh Hoắc Đông chắc chắn sẽ huyết tẩy cả nhà họ Trang. Hắn tàn nhẫn như vậy, sao có thể bỏ qua cho người đã động vào con của hắn chứ!
“Vẫn còn cứng miệng như vậy? Xem ra một cái bạt tai dành cho cô là không đủ rồi!”.
Trang Mã Chính hừ lạnh, trong đôi mắt đục ngầu của ông ta lóe lên một tia chết chóc. Sơ Đich mở miệng là sỉ nhục nhà họ Trang, điểm này đã đạt đến giới hạn nhất định của Trang Mã Chính, ông ta không thể tiếp tục nhẫn nhịn nữa.
Trang Mã Chính quay đầu nhìn đàn em, quát lên.
“Quay sát vào đây, để con gái bảo bối của tao được chứng kiến cảnh tượng đặc sắc này”.
Dứt lời Trang Mã Chính liền đặt mũi dao lên gò má trái của Sơ Địch, rạch một đường. Sơ Địch đau đớn nhắm chặt hai mắt, nhất quyết không kêu đau. Từng giọt máu màu đỏ từng giọt nối đuôi nhau chảy trêи gương mặt của Sơ Địch, lan xuống cả cổ cô, chẳng mấy chốc đã nhuộm một màu đỏ chói trêи chiếc váy trắng mà Sơ Địch đang mặc.
“Không kêu đau phải không? Được thôi, Sơ Địch lần này để xem cô có thể nhẫn nhịn được không!”.
Trang Mã Chính nhìn thấy máu đỏ tràn đầy trêи gương mặt Sơ Địch dường như càng thêm phấn khích. Ông ta chuyển mũi dao đặt lên gò má phải của Sơ Địch, lần này mũi dao được đưa vào sâu hơn, vết rạch cũng dài hơn. Sơ Địch không khống chế được, hét một tiếng thất thanh.
“A!”.
“Đúng rồi, phải hét như vậy, như vậy!”.
Trang Khả Khả nói vào ra ngoài. Trang Mã Chính liên tục rạch thêm mấy đường nữa trêи gương mặt của Sơ Địch, Sơ Địch đau đến mức đôi môi hồng nhuận trở nên trắng bệch không một hột máu, nếu không phải gương mặt hiện tại đang chìm trong máu tươi, có lẽ sẽ còn nhìn thấy cả sắc mặt tồi tệ của cô.
Tiếng hét thất thanh của Sơ Địch cứ chốc chốc lại vang lên, Phó Tĩnh ở bên ngoài đi lại không yên, nhưng Sơ Địch nói hiện tại chưa phải thời điểm để gọi cho Ninh Hoắc Đông.
Gương mặt nhỏ nhắn của Sơ Địch be bét máu, máu nhiều đến mức che cả tầm nhìn của cô.
“Sơ Địch, đau không?”.
Người lên tiếng không phải là Trang Mã Chính mà là Trang Khả Khả. Cô ta ở đầu bên kia cười rất sung sướиɠ, dường như không thể dừng lại được. Thỉnh thoảng, Trang Khả Khả còn lấy máy ảnh ghi lại hình ảnh của Sơ Địch.
Sơ Địch muốn lên tiếng trả lời cô ta rằng ngày tàn của cô ta sắp đến rồi nhưng lại không đủ sức để nói chuyện. Máu rơi vào cả trong mắt của Sơ Địch khiến mắt cô cay cay. Tuy rằng cảnh tượng phía trước rất mờ nhạt nhưng Sơ Địch vẫn nhìn thấy rõ trong tay Trang Mã Chính dường như có cầm theo muối trắng.
“A!”.
“A!”.
Sơ Địch liên tiếp hét lên mất tiếng Trang Mã Chính cầm theo một chậu muối trắng hất thẳng vào gương mặt đang chằng chịt vết thương của cô. Nước mắt và máu của Sơ Địch hòa cùng vào nhau, kết hợp với vị mặn của muối càng trở nên mặn chát.
Phó Tĩnh ở bên ngoài không nhịn được nữa liền lấy điện thoại gọi điện cho Ninh Hoắc Đông. Nhưng không biết Ninh Hoắc Đông đang bận việc gì mà không nghe máy, gọi đến gần trăm cuộc máy vẫn báo bận.
Phó Tĩnh lòng nóng như lửa đốt liền lái xe chạy đến Ninh thị tìm Ninh Hoắc Đông. Cũng may hắn đang ở tập đoàn, bởi vì họp với một số cổ đông nên không tiện nghe máy.
Ninh Hoắc Đông nhìn thấy sự xuất hiện bất ngờ của Phó Tĩnh đã linh cảm ra chuyện chẳng lành. Hắn chợt nhớ đến Sơ Địch nói với hắn tối nay cô có hẹn với Trang Mã Chính. Nhưng Ninh Hoắc Đông vẫn tỏ vẻ bình tĩnh.
“Có chuyện gì cô nên tìm Ngụy Sinh. Nơi này là phòng họp cao cấp không phải là nơi cô tự tiện bước vào. Sơ Địch không dạy cô điều này sao?”.
Phó Tĩnh thở không ra hơi, khó nhọc nói.
“Ninh tổng, không xong rồi! Sơ tổng bị Trang Mã Chính nhốt vào trong nhà kho rồi!”.
Mọi người trong phòng họp chỉ kịp nghe thấy một câu chửi tục của Ninh Hoắc Đông, đến khi tất cả định thần lại hắn đã chẳng còn ở trong phòng.
“Con mẹ nó!”.
[ … ]
Dưới sự chỉ dẫn của Phó Tĩnh, Ninh Hoắc Đông lái xe đến nhà kho với tốc độ nhanh nhất mất đúng hai mươi phút đồng hồ. Hắn không chần chừ mà đạp cửa nhà kho, cảnh tượng bên trong càng khiến hắn phẫn nộ.
Gương mặt Sơ Địch be bét máu tươi, nếu không phải nhận ra bộ đồ cô mặc là bộ đồ do hắn mua Ninh Hoắc Đông chắc chắn đến bản thân hắn cũng không nhận ra cô.
Ninh Hoắc Đông lao đến chỗ của Sơ Địch, hắn huých Trang Mã Chính sang một bên.
“A Địch! Sơ Địch! Sơ Địch!”.
Ninh Hoắc Đông hoảng sợ liên tiếp gọi tên Sơ Địch. Hắn vừa gọi vừa gỡ trói cho cô. Dây trói vừa được gỡ, Sơ Địch liền ngã thẳng vào lòng hắn.
“Ninh Hoắc Đông, anh đến muộn quá!”.
Giọng Sơ Địch rất nhỏ, nhưng Ninh Hoắc Đông vẫn nghe ra cô đang oán trách hắn.
“Ninh Hoắc Đông, quyền cung cấp rượu lần này e rằng tôi không lấy được rồi!”.
Sơ Địch ôm lấy hắn, đầu tựa lên vai hắn.
“Bọn chúng làm gì em rồi?”.
Ninh Hoắc Đông lúc này đâu còn tâm trí quan tâm đến chuyện công việc, hắn chỉ lo lắng cho cô mà thôi. Ninh Hoắc Đông nhìn gương mặt đầy máu tươi của cô rồi lại nhìn thấy vài hạt muối lắc đắc rơi dưới nền nhà, hắn đã hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Sơ Địch mệt đến mức không thể tiếp chuyện hắn. Mí mặt cô nặng trĩu, Sơ Địch lúc này chỉ muốn ngủ một giấc. Nhưng cô biết cô không thể ngủ bởi vì kịch hay vẫn còn ở phía sau.
“A Địch, xin em đợi tôi”.
Ninh Hoắc Đông bế cô đến một nơi sạch sẽ nhất trong nhà kho rồi cẩn thận đặt cô xuống. Sau đó hắn xoay người, bước đến giữa căn phòng.
Đoàng! Đoàng!
Nhiều phát súng được nổ ra lên tiếng, nhưng người ngã xuống chỉ có mình đàn em của Trang Mã Chính. Ninh Hoắc Đông dù có điên tiết thế nào cũng không ngu ngốc mà lấy mạng Trang Mã Chính vào bây giờ. Hắn túm lấy cổ áo của ông ta, cười lạnh.
“Đừng cuống, ngày tàn của ông sẽ tới nhanh thôi”.
Chợt một viên đạn lao tới chỗ của Ninh Hoắc Đông….