Ninh Hoắc Đông hận người nhà họ Sơ là dễ hiểu. Chính nhà họ Sơ đã kiến đi tất cả của hắn, cướp đi một tuổi thơ hạnh phúc, cướp đi ba mẹ ruột thương yêu hắn. Những chuyện này không phải Sơ Địch bây giờ mới bước, trước kia cô đã được nghe Từ Thu Tuyết nhắc đến. Nhưng vì một vài chuyện mà cô không tin, phủ nhận hoàn toàn những chuyện ác độc mà Sơ gia đã làm với Ninh Hoắc Đông. Giá như ngày đó cô không bị Thẩm Biên làm mờ mắt thì cô và hắn bây giờ sẽ ra sao? Có thể không hạnh phúc như Sơ Địch mong đợi nhưng chắc chắn sẽ tốt hơn bây giờ rất nhiều.
Sơ Địch bỗng cười rất lớn, tiếng cười của cô khiến hốc mắt Mạc Ngọc Linh đỏ hoe, một dòng nước mắt chậm rãi rỉ xuống. Nhìn thấy bộ dạng này của Sơ Địch, bà biết bà sai rồi. Bà không nên kéo con gái vào hận thù, không nên khiến cô đau khổ như thế! Lúc này, có phải ông trời đang bắt đầu giáng quả báo xuống đầu Sơ gia hay không?
Sơ Địch trách Ninh Hoắc Đông không tin cô, trách nhiều đến mức còn trở thành hận thù giữa cô và hắn. Nhưng hiện tại, cô lại đi chung một con đường với Ninh Hoắc Đông. Mọi chuyện biến thành thế này không phải do một mình ai, mà là do cả hai người. Nếu Sơ Địch và Ninh Hoắc Đông đủ tin tưởng nhau thì tốt biết mấy.
Cô không tin hắn. Hắn cũng chẳng tin cô vậy mà kỳ lạ tha giữa cô và hắn lại nảy sinh ra tình yêu…
Sơ Địch đứng dậy, bước ra bên ngoài. Vừa hay trời đổ mưa rào. Nhưng cô dường như không biết trời đang đổ mưa. Mưa vẫn rất lớn, rất lớn, cả người Sơ Địch chẳng mấy chốc đã ướt sũng.
Mẹ nói không sai, những chuyện mà Sơ gia đã làm chẳng khác nào Ninh Hoắc Đông. Ninh Hoắc Đông hắn chỉ ăn miếng trả miếng, có gì sai chứ? Sơ Địch lấy tư cách gì trách hắn? Nhưng nếu so với ba cô, Ninh Hoắc Đông vẫn còn có chút tính người, hắn giữ lại mạng sống cho mẹ cô và em trai. Nếu như Sơ Địch không tính kế, vu cho hắn tội giết con mình thì có lẽ ba cô bây giờ cũng sẽ còn sống.
Trong câu chuyện này không có người đúng. Bất cứ ai đều cũng mắc sai lầm nhất định.
Sơ Địch phải làm gì để cứu vãn mọi chuyện đây? Cô không thể để Ninh Hoắc Đông thay cô ngồi tù.
Bất tri bất giác Sơ Địch đã đến bệnh viện. Nhưng trong phòng bệnh không có Ninh Hoắc Đông mà chỉ có một mình Trình Thâm bơ phờ ngồi trêи giường bệnh. Ánh mắt của hắn tối tăm lắm. Sơ Địch như nhìn ra thứ gì đó bất an khiến cơ thể cô khẽ run lên.
“Cô đến đây làm gì? Mau về đi, Ninh Hoắc Đông không có ở đây đâu.”
Ngẩng đầu lên là nhìn thấy Sơ Địch, Trình Thâm có chút không vui. Ninh Hoắc Đông được đẩy vào phòng cấp cứu từ nãy đến bây giờ vẫn chưa có tin tức gì.
“Gặp anh ở đây cũng tốt. Tôi có chuyện muốn nói với anh.”
“Cậu nói đi.”
“Người gây ra chuyện là tôi chứ không phải Ninh Hoắc Đông. Trình Thâm, anh cũng biết Ninh Hoắc Đông sẽ không bỏ độc vào rượu nhưng vì sao lại bắt anh ấy?”
Sơ Địch khó hiểu hỏi. Trình Thâm là bạn thân lâu năm của Ninh Hoắc Đông, không có chuyện hắn không hiểu Ninh Hoắc Đông được, chắc chắn là có ẩn tình.
Trình Thâm cười lạnh một tiếng. Hắn đứng dậy đi về phía Sơ Địch. Nhưng không đứng quá gần cô.
“Cô thật sự không biết lý do vì sao tôi lại còng tay Ninh Hoắc Đông lại ư? Không biết cũng được, vậy để tôi nói cho cô biết. Thực ra, người đáng bị còng tay phải là cô. Nhưng Hoắc Đông đã gọi điện cho tôi. Hắn nói hắn sẽ nhận toàn bộ tội lỗi, cầu xin tôi xóa bỏ tất cả bằng chứng chứng minh cô có liên quan đến vụ việc này. Sơ Địch, cô giỏi thật đấy, khiến một người đàn ông cao ngạo như Ninh Hoắc Đông phải nói ra hai chữ ‘cầu xin’.”
Sắc mặt Sơ Địch càng lúc càng nhợt nhạt đi. Cô không biết rằng Ninh Hoắc Đông vì cô mà đã đi cầu xin Trình Thâm. Cô biết hắn là người rất ngạo mạn, không bao giờ chủ động cầu xin bất kỳ ai. Sơ Địch chợt nhớ tới lần trước, khi cô và Liễu Mạch Hàn đang chuẩn bị hôn lễ, Ninh Hoắc Đông cũng đến tìm cô, hắn cũng cầu xin cô hãy quay trở về bên hắn. Đột nhiên, trái tim của Sơ Địch đau quá, đau đến mức làm cô ngã khuỵu xuống.
“Tôi không rảnh ở đây nhìn cô tỏ vẻ đau lòng thay Ninh Hoắc Đông đi. Cô có thể yên tâm trở về rồi, bởi cô đã không còn liên quan đến chuyện này, cũng không có khả năng bị bắt ngồi tù đâu. Sơ Địch, tôi thật không hiểu cô đến làm gì mà khiến Hoắc Đông năm lần bảy lượt bất chấp mọi thứ để bảo vệ cô như thế.”
Dứt lời Trình Thâm lại lạnh nhạt xoay lưng đi. Hắn trở về giường bệnh của Ninh Hoắc Đông rồi ngồi xuống. Hai bàn tay to lớn của hắn cứ chốc chốc lại đan chặt vào với nhau. Trình Thâm luôn cầu nguyện Ninh Hoắc Đông sẽ tai qua nạn khỏi.
“Vậy thì anh bắt tôi đi. Chỉ có bắt được tôi mới có thể giúp Ninh Hoắc Đông rửa mọi tội lỗi.”
Ninh Hoắc Đông ôm lấy mọi chuyện về bên mình, trêи mạng đều đã chửi bới hắn. Nhưng nếu như Sơ Địch thừa nhận tất cả chiều hướng sẽ lại thay đổi. Cô không muốn tiếp tục bước đi trêи con đường sai trái này nữa.
Trình Thâm cười nhạt.
“Muộn rồi. Tôi sẽ không làm trái lời Ninh Hoắc Đông đâu. Sơ Địch, cô có thể để quãng đời cuối cùng của bạn tôi được sống yên ổn không?”
Trình Thâm rất hiểu Ninh Hoắc Đông. Nếu ngay lúc này hắn bắt Sơ Địch lại. Ninh Hoắc Đông sẽ không tha cho hắn. Trình Thâm không biết tình bạn thân thiết bao nhiêu năm của hai người lại vì một người phụ nữ mà sụp đổ. Hơn nữa thời gian của Ninh Hoắc Đông không còn nhiều, việc Ninh Hoắc Đông muốn làm, Trình Thâm sẽ cố gắng thỏa mãn hắn ta mặc dù chính hắn cũng không muốn.
“Anh nói vậy là có ý gì? Anh ấy có thể lĩnh án tử hình ư?”
“Nếu là tử hình thì đã tốt.”
Trình Thâm nhếch mép, buông một câu không rõ ý tứ. Tử hình ít ra không phải chịu quá nhiều đau khổ.
“Trình Thâm, anh rốt cuộc đang có ý gì? Ninh Hoắc Đông…”
“Hoắc Đông bị ung thư máu giai đoạn cuối. Sơ Địch, câu trả lời này của tôi khiến cô hài lòng chưa?”
Sơ Địch chết lặng, không nói được gì nữa. Ban nãy đến gặp Ninh Hoắc Đông, cô đã thấy sắc mặt hắn nhợt nhạt vô cùng. Nhưng Sơ Địch không nghĩ đến khả năng hắn thật sự có bệnh, cô luôn cho rằng là Ninh Hoắc Đông và Trình Thâm đang phối hợp diễn kịch để qua mắt người khác.
Hắn có bệnh rồi, lại còn là bệnh nan y.
“Anh ấy đâu rồi?”
Giọng Sơ Địch trở nên yếu ớt.
“Nói chuyện với cô xong bị cô làm cho tức chết nên được đẩy vào phòng cấp cứu rồi. Sơ Địch, cô mau về đi, nếu không Ninh Hoắc Đông trở về đây nhìn thấy cô lại không biết sẽ chạy bao nhiêu máu mũi nữa.”
Trình Thâm không để Sơ Địch cơ có hội nói thêm lời nào nữa. Hắn đẩy Sơ Địch ra khỏi phòng bệnh, rồi khóa trái cửa lại. Sơ Địch và Ninh Hoắc Đông bây giờ mà đụng mặt nhau chỉ khiến đối phương thêm đau khổ mà thôi.
Sơ Địch cứ đi lang thang trong bệnh viện, không biết là đang nghĩ thứ gì nữa. Cô chợt nhớ đến khi cô trở về nhà, câu đầu tiên mà mẹ hỏi cô chính là ‘Ninh Hoắc Đông đã nhập viện rồi ư?’. Sơ Địch cảm thấy ánh mắt của Mạc Ngọc Linh khi đó có vẻ gì không đúng cho lắm. Bà dường như có thể đã lường trước được chuyện này.
“Mẹ à.”
Sơ Địch lấy điện thoại, gọi cho Mạc Ngọc Linh. Đầu bên kia nhanh chóng bắt máy.
“Ninh Hoắc Đông được chẩn đoán là mắc bệnh ung thư máu giai đoạn cuối rồi.”
“Thật ư?”
“Mẹ có phải đã biết trước được chuyện gì không?”
“Tiểu Địch, mẹ… Năm xưa khi mẹ làm quản gia trong Ninh gia mỗi ngày nấu đồ ăn cho Ninh Hoắc Đông đều âm thầm bỏ một loại thực phẩm này vào nấu cùng. Trong thực phẩm ấy có độc. Nếu ăn lâu ngày, độc sẽ ngấm dần vào máu khiến máu trong cơ thể bị ô nhiễm, mà khi đã ô nhiễm rồi, khả năng mắc ung thư rất cao.”
“Mẹ… Sao mẹ có thể làm như vậy được chứ?”
Cúp điện thoại, Sơ Địch hoàn toàn trở nên tuyệt vọng. Ninh Hoắc Đông thông minh như vậy, hắn chắc chắn đã biết được chuyện hắn bị bệnh là do Mạc Ngọc Linh làm. Thế nhưng khi gặp cô, Ninh Hoắc Đông không hề trút giận. Hắn nói chuyện rất ôn hòa và dịu dàng.
Phải làm sao bây giờ đây? A Đông, em phải làm sao mới có thể cứu vãn mọi chuyện đây?
[ … ]
Khi Ninh Hoắc Đông tỉnh lại, việc hắn muốn làm đầu tiên chính là Liễu Mạch Hàn. Trình Thâm sẵn lòng thỏa mãn nhu cầu của Ninh Hoắc Đông. Sau khi sắp xếp thỏa đáng, Liễu Mạch Hàn đã có thể tới phòng bệnh tìm Ninh Hoắc Đông.
“Anh gọi tôi tới đây không phải là muốn tôi nhìn thấy bộ dạng thê thảm của anh đấy chứ?”
Liễu Mạch Hàn vừa phòng vào bệnh đã lại châm biếm Ninh Hoắc Đông. Ninh Hoắc Đông bật cười, đây mới đúng là phong cách của hắn.
“Chúng ta đấu đá nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng khiến tôi bại trận. Liễu Mạch Hàn, anh cảm thấy vui vẻ chứ?”
Lần này gặp mặt Liễu Mạch Hàn, Ninh Hoắc Đông cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn. Trước kia, mỗi lần hai người họ gặp mặt nhau là y như rằng công việc của đối phương xảy ra biến cố. Đấu đá bao nhiêu năm nay, cuối cùng cũng kết thúc được rồi. Ninh Hoắc Đông sẽ không phải mệt mỏi nghĩ cách ăn miếng trả miếng nữa, thật thoải mái làm sao.
“Liễu Mạch Hàn, thật ra tôi sắp chết rồi. Tôi được bác sĩ chẩn đoán là mắc bệnh ung thư máu giai đoạn cuối. Nếu không tin được tủy thích hợp để cấy ghép, thời gian sống không còn bao lâu. Mà tôi, cũng không định tiếp tục sống nữa.”
Ninh Hoắc Đông không hề có ý định giấu giếm Liễu Mạch Hàn, bởi hôm nay hắn gọi Liễu Mạch Hàn đến đây là có chuyện muốn nhờ riêng hắn.
Liễu Mạch Hàn sửng sốt. Đương nhiên không tin một người khỏe mạnh như Ninh Hoắc Đông lại có thể mắc căn bệnh nan y này. Liễu Mạch Hàn còn chưa kịp nói gì, Ninh Hoắc Đông đã lại tiếp lời.
“Tôi biết anh bảo vệ Sơ Địch là vì Thẩm Biên, nhưng tôi vẫn phải nhờ anh bảo vệ cô ấy. Chúng ta dù là đối thủ, nhưng người tôi tin tưởng để giao phó, chỉ có mình anh thôi.”